Học Bá Tái Sinh

Chương 105: Chương 105: Thông suốt




Sau khi Thẩm Húc Thần trở về nhà, “lão” đồng chí Trình Văn Hóa “đáng thương” đã bị thằng con “bất hiếu” đuổi đi, chỉ còn mình Trình Dĩ Hoa đang nằm bẹp trong nhà. (Thật ra, đồng chí Trình Văn Hóa đã hớn ha hớn hở chạy đi tìm Tần thủ trưởng thân ái nhà ổng ân ân ái ái rồi!”

Thẩm Húc Thần dùng chìa khóa mở cửa, xách túi nguyên liệu trong tay vào phòng bếp, rồi vòng lên phòng ngủ. Trình Dĩ Hoa vẫn còn đang nằm sấp trên giường. Thẩm Húc Thần trợn tròn hai mắt nhìn Trình Dĩ Hoa, thoáng có chút nghi hoặc: “Anh trông đâu có giống bị cảm, đến cùng là làm sao?”

Trình Dĩ Hoa ôm gối đầu, tựa cằm lên gối, buồn bực nói: “Bị ông già hạ thủ đánh một trận.”

“Vì sao chú lại đánh anh? Chú không đồng ý cho chúng ta bên nhau?” Thẩm Húc Thần thấp thỏm hỏi. Cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều, ngoại trừ lý do này ra, chú Trình không còn lý do nào để đánh con trai cả!

Trình Dĩ Hoa càng buồn bực hơn: “Ổng là do nóng vội, ổng nghĩ đánh anh một trận rồi trực tiếp xách anh tới trước mặt ông nội em nhận lỗi cầu xin tha thứ, thuận tiện nói luôn chuyện của chúng ta. Kết quả… ông bà em không có ở nhà, giờ còn không biết ông bà đang du lịch nơi nào, cho nên lần này xem như anh vô duyên vô cớ bị dần một trận. Nói thật, về sau em hãy cố gắng quen với việc ba anh thường xuyên không có việc gì liền bị động kinh đi. Chỉ cần không có mẹ ở bên là ba toàn làm ra mấy chuyện không đáng tin!”

Thẩm Húc Thần vừa đau lòng vừa hết nói nổi, lại gần kiểm tra vết thương trên lưng Trình Dĩ Hoa, ngữ khí trầm thấp nói: “Muốn ông nội đáp ứng chuyện của chúng ta cũng không nhất thiết phải đánh anh. Chúng ta từ từ nói chuyện với ông, để ông có một quá trình thích ứng dần dần là được. Ông yêu thương em như vậy, cuối cùng khẳng định cũng sẽ chấp nhận mối quan hệ của chúng ta. Chú cũng thật là, tuy rằng chú ấy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta nhưng sao phải ép buộc anh như vậy chứ?!”

Trình Dĩ Hoa khẽ cười: “Không sao, ba xuống tay vẫn có chừng mực. Đau thì có đau nhưng chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Thẩm Húc Thần lại càng đau lòng hơn. Cậu ngồi xuống cạnh Trình Dĩ Hoa, nói: “Anh cởi áo ra đi, em bôi thuốc cho anh. Chỗ em có thuốc tốt lắm.” cậu mua một bình xịt trị thương từ trên cửa hàng hệ thống, xem như kết quả của khoa học kỹ thuật, không tốn bao nhiêu tích phân. Tuy rằng thuốc trị thương không làm vết thương khỏi ngay lập tức, cũng phải mất khoảng 3, 5 giờ mới khỏi, nhưng như thế cũng đã hữu hiệu hơn hẳn đống thuốc trị thương bên ngoài.

Trình Dĩ Hoa ôm gối đầu, ấm ức khó chịu nói: “Giờ anh không dám động đậy, động cái là đau, em giúp anh cởi quần áo ra đi.”

Thẩm Húc Thần không nghĩ nhiều, tay chân rón rén giúp Trình Dĩ Hoa cởi áo, Trình Dĩ Hoa nằm sấp trên giường, không dễ cởi áo, khi Thẩm Húc Thần kéo áo lên, hắn cũng phối hợp nâng bụng, nâng ngực lên theo thứ tự, cuối cùng cũng thuận lợi lột cái áo ra. Tay Thẩm Húc Thần tránh không được mà cọ xát nhiều lần lên người Trình Dĩ Hoa, nhưng bởi vì Thẩm Húc Thần vẫn luôn lo lắng cho vết thương của Trình Dĩ Hoa nên cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Phỏng chừng chú Trình đã dùng dây lưng để quật, sau lưng Trình Dĩ Hoa hằn rõ vài lằn đỏ ửng nhìn có chút kinh người. Thẩm Húc Thần kéo cạp quần Trình Dĩ Hoa xuống, quả nhiên trên mông cũng bị thương nghiêm trọng. Cậu càng nhìn càng đau lòng, lập tức lấy bình xịt trị thương xịt lên lưng Trình Dĩ Hoa. Thuốc nước không màu, nhưng lại mang theo một mùi thuốc không dễ ngửi.

Bổ sung thêm một câu, Thẩm Húc Thần vừa mới phát hiện, sau khi cậu mua đồ dùng đặc thù trên hệ thống cho Trình Dĩ Hoa, vậy mà nó không áp dụng nguyên tắc tăng giá gấp 10 lần mà giá trị vẫn giữ nguyên giống như bán cho Thẩm Húc Thần. Xem ra, từ sau khi cậu và Trình Dĩ Hoa cùng nhau đeo nhẫn và vòng cổ, hệ thống đã nâng cao quyền hạn của Trình Dĩ Hoa. Tuy rằng, Trình Dĩ Hoa vẫn không thể cảm thụ được hệ thống hay sử dụng được nó.

Thẩm Húc Thần cẩn thận xịt thuốc cho Trình Dĩ Hoa.

Nói thật, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa ở một phương diện nào đó thì khá giống nhau, nhưng người bình thường không dễ dàng phát hiện được điểm này. Trong vấn đề tình cảm, bọn họ khá lãnh đạm. Thẩm Húc Thần lãnh đạm nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là bộ dáng ôn hòa, Trình Dĩ Hoa lãnh đạm liền hiển lộ vẻ cao lãnh. Vì thế, so với Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa tuyệt đối cường thế hơn. Mà hiện tại, người cường thế hơn lại hữu khí vô lực nằm bẹp trên giường, nhìn qua có chút đáng thương hề hề. Cho dù Trình Dĩ Hoa nói chỉ bị thương ngoài da nhưng từng vết lằn đỏ ửng rõ ràng kia ở trong mắt Thẩm Húc Thần vẫn khiến cậu khó chịu cực độ.

Nếu không có những vết lằn đó thì dáng người của Trình Dĩ Hoa vô cùng đẹp mắt. Khung xương rắn chắc còn thường xuyên trải qua huấn luyện, bởi vậy cơ bắp vô cùng cân xứng. Làn da tốt, xúc cảm tốt, đường cong sống lưng hoàn mỹ. Sau khi kéo quần xuống, đường cong bắp đùi như ẩn như hiện. Sau khi xịt thuốc xong, sau lưng Trình Dĩ Hoa trông như được bôi một lớp kem chống nắng mỏng manh… không hiểu vì sao, Thẩm Húc Thần đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.

“Xong…xong rồi, anh tạm thời nằm sấp ngủ một lát trước đi, em đi nấu cháo cho anh.” Thẩm Húc Thần vội nói.

Trình Dĩ Hoa vùi cả khuôn mặt xuống gối, mơ hồ đáp ứng. Đợi Thẩm Húc Thần ra khỏi phòng ngủ rồi, hắn mới dám ngẩng đầu lên, không hiểu là bị ngộp hay vì nguyên nhân nào khác mà cả khuôn mặt hắn đều đỏ ửng.

Hiệu quả thuốc trị thương phi thường tốt, tuy nói phải ba đến năm tiếng sau mới có thể khỏi hẳn nhưng chỉ mới qua nửa tiếng, Trình Dĩ Hoa đã không cỏn cảm thấy quá đau đớn như trước.

Đơn giản từ trên giường bò dậy.

Kéo quần lên.

Nửa người trên xích – lõa.

Ánh mắt Trình Dĩ Hoa xẹt qua cái áo vắt ở đầu giường.

“Không thể mặc, mặc vào thuốc sẽ bị áo lau đi. Đúng vậy, nếu mặc áo, thuốc sẽ hết tác dụng.” Trình Dĩ Hoa lẩm bà lẩm bẩm.

Cho nên hắn mới không phải vì sắc – dụ mà không mặc đâu, mới không phải đâu.

Loại chuyện vô bổ giống như chim công đực xòe đuôi kiểu này chỉ có lão Trình (Trình Văn Hóa) mới làm, còn Trình Dĩ Hoa hắn mới không thèm làm cái trò phẩm vị thấp kém này đâu.

Hắn thật sự không phải vì muốn sắc – dụ!

Thẩm Húc Thần vừa bưng cháo và mấy đĩa rau ra bàn ăn, đã trông thấy Trình Dĩ Hoa đứng ở đó. Cậu nhíu nhíu mày, nói: “Sao lại đứng đây? Anh thấy sao rồi?”

Trình Dĩ Hoa trẻ con hít hít mũi, ủy khuất nói: “Anh đói…”

“Lớn tướng rồi, đừng có làm nũng.” Thẩm Húc Thần cười nói: “Đúng rồi, sao anh không mặc áo vào?”

Trình Dĩ Hoa ánh mắt mơ hồ nói: “Ừm… vạn nhất mặc vào lau hết thuốc trên người thì không tốt.”

Thẩm Húc Thần đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đi tới bên cạnh Trình Dĩ Hoa, kiểm tra lưng hắn một phen, cười nói: “Đã khô hết rồi, mặc cũng không sao. Anh ngồi xuống bàn trước đi, em lấy áo cho anh.”

…Kịch bản không phải phát triển như vậy! Trình Dĩ Hoa ngồi xuống trước bàn cơm, dùng sức đút cháo vào miệng. Đồng chí Trình Văn Hóa, kinh nghiệm của đồng chí căn bản không hiệu nghiệm, cho nên không chỉ tiền riêng hiện tại của đồng chí không còn mà cả tiền riêng trong tương lai cũng đừng mong giữ được.

Cơm nước xong, Thẩm Húc Thần thu dọn bát đũa. Lúc này cậu mới chú ý, nhìn quanh bốn phía hỏi: “Robert đâu rồi? em về đã lâu mà sao vẫn không thấy nó?”

Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Chắc lúc ba đánh anh, nó trốn đi rồi.”

Thẩm Húc Thần bắt đầu đi tìm con mèo khắp nhà. Trong ổ mèo không có, dưới gầm giường không có, dưới gầm bàn cũng không có, trong phòng vệ sinh hay ngoài ban công cũng không thấy đâu… tìm gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Thẩm Húc Thần mới lôi được Robert từ đằng sau giá sách ra ngoài. Nơi nhỏ hẹp như vậy, không hiểu sao nó rúc vào được, xem ra loài mèo bọn nó quả thật chả khác gì chất lỏng.

Robert thật sự đã bị ba Trình dọa sợ — bất thình lình nhảy ra một gã đàn ông cao to đáng sợ có thể một phát chế phục cái tên mặt đen hung tàn chuyên hốt cớt, ông ta còn hung tàn hơn cả cái tên mặt đen chuyên hốt cớt kia (Jer: =))))) — khiến nó thật sự có chút ngây ngốc. Khi Thẩm Húc Thần ngồi trên sô pha, Robert liền cuộn tròn người nằm im trên chân cậu, còn Trình Dĩ Hoa ngồi cạnh dùng ánh mắt hung tàn xua đuổi Robert tránh xa chân Thẩm Húc Thần ra. Loại chuyện như say rượu nằm gối đầu lên chân mỹ nhân, đến tao còn chưa từng được hưởng thụ qua đấy nhá!

“Đúng rồi, em có một thứ rất hữu dụng. Em cảm thấy anh sẽ thích.” Thẩm Húc Thần nói.

Trình Dĩ Hoa lập tức thu hồi tầm mắt đang bắn thẳng vào Robert, cả người ngồi thẳng thắt lưng.

Lúc trước, sau khi Thẩm Húc Thần quyết định sẽ viết tiểu thuyết, cậu đã mua một cái laptop từ trên cửa hàng hệ thống, vẫn luôn để ở trong phòng tối. Chính vì vậy, tuy rằng ở trong kí túc xá nhưng cậu vẫn có thể đánh chữ. Chiếc laptop kia vẫn để ở trong phòng tối, không thể kết nối mạng, bởi vậy Thẩm Húc Thần chỉ coi nó như một chiếc máy tính bình thường mà dùng. Có đôi khi cậu cũng cảm thấy kỳ quái, laptop thì có gì đáng kinh ngạc, xếp nó vào trong hạng mục đồ dùng phổ thông là được rồi, sao lại xếp nó ở trong hạng mục đồ dùng đặc thù?

Hiên tại, Thẩm Húc Thần lên đại học, đương nhiên có thể sử dụng máy tính trong trường học. Lúc trước khi đỗ đại học, ông Thẩm muốn thưởng cho mỗi chị em một cái laptop, Thẩm Húc Thần đã từ chối nói muốn tự mình lắp ráp một cái, rồi lấy cái laptop từ trong phòng tối ra, kết nối Internet.

Chuyện thần kỳ bây giờ mới xuất hiện! Chiếc laptop này có AI (Artificial Intelligence) — cũng chính là trí thông minh nhân tạo! Trong khoảnh khắc kết nối mạng, AI liền được kích hoạt. Đương nhiên, AI vẫn còn thực… đơn thuần, không phải kiểu thông minh thần sầu như trong các cuốn tiểu thuyết thường miêu tả. Nhưng chính là nó, Thẩm Húc Thần cảm thấy rất kinh hỉ. Laptop có trí năng khiến việc tìm kiếm sàng lọc tin tức sẽ được tăng cường đáng kể. Hơn nữa, năng lực bảo mật của nó cũng rất tuyệt, dựa vào khoa học kỹ thuật hiện tại, cho dù có là hacker giỏi nhất thế giới cũng không thể phá hỏng tường lửa của nó được.

Đối với Thẩm Húc Thần mà nói, AI ở mức độ này đã đủ dùng cho nên Thẩm Húc Thần không định phí thêm tích phân để năng cấp cho laptop nữa. Nhưng, nếu như đưa cho Trình Dĩ Hoa dùng thì cậu vẫn nên nâng cấp cao hơn một chút, dù sao hiện tại cậu không thiếu tích phân.

Nghĩ đã thấy tuyệt rồi, đợi sau này khi Trình Dĩ Hoa tiến vào sở nghiên cứu rồi. Có AI trong tay giống như có một trợ lý thông minh trung thành nghiêm cẩn bên cạnh. Rất nhiều thực nghiệm không dễ thao tác trong cuộc sống hiện thực nhưng trí thông minh nhân tạo có thể lấy số liệu để thực hiện một thí nghiệm mô phỏng… đợi khi thí nghiệm mô phỏng thành công thì có thể bắt tay thực nghiệm ngoài thực tế, như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn nhiều. Hơn nữa trí thông minh nhân tạo không chỉ có tác dụng như vậy, nói tóm lại, trí thông minh nhân tạo có tác dụng rất lớn đối với Trình Dĩ Hoa.

Nhìn thấy Thẩm Húc Thần đột nhiên biến ra được một cái laptop, lại nghe Thẩm Húc Thần nói về AI, Trình Dĩ Hoa quả nhiên có chút động tâm. Hắn luôn vô cùng hứng thú đối với những thứ mình chưa biết.

“Điều đáng lo nhất chính là… vạn nhất người ta hoài nghi nguồn gốc cái laptop của anh thì sao?” Thẩm Húc Thần có chút buồn bực nói. Đối với sở nghiên cứu có tính bí mật cao như thế này, nhân viên ra vào đều không thể tùy thân mang theo thiết bị điện tử hay thiết bị lưu trữ dữ liệu. Nếu như muốn mang ra hoặc mang vào, thiết bị sẽ bị các chuyên gia tiến hành kiểm tra cẩn thận. Nếu kiểm tra, nói không chừng sẽ bị bại lộ.

“Chuyện này không lo…” Trình Dĩ Hoa nói: “Rồi cũng sẽ có cách.” Hắn biết bí mật của Thẩm Húc Thần một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ gợi ra lòng tham của vô số người. Bọn họ nhất định muốn trở nên cường đại đến mức đứng trên đầu mọi người, sau đó coi bản thân như chúa trời mà thay đổi vận mệnh của mình.

Thẩm Húc Thần cười nói: “Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận mọi việc. Nhưng mà hiện tại tinh thần lực của em đã mạnh hơn trước, nếu như thật sự có chuyện nguy hiểm gì, em sẽ có dự cảm mạnh mẽ cảnh báo trước. Cái khác không dám nói nhưng đủ để chạy thoát thân.” Đời trước, cậu chết oan chết uổng nên đời này chỉ muốn sống phúc thọ an khang.

Trình Dĩ Hoa nghiêm túc nhìn Thẩm Húc Thần nói: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Khi một người đã đủ khả năng tự bảo hộ mình mà lại có một người khác nói: “Anh có thể bảo hộ em.” Nếu như bạn không thích người đó, bạn sẽ cảm thấy người này thực ngây thơ càng khiến bạn chán ghét, tôi còn cần anh bảo hộ sao? Đúng là tự cao tự đại! Nhưng nếu như bạn yêu người này, bạn sẽ cảm thấy thực cảm động.

Thẩm Húc Thần cảm động vô cùng, cậu thật sự đã yêu anh bạn trai nhỏ khả ái này mất rồi.

Hết chương 105

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.