Cuộc đời không phải là casino, tình yêu càng không phải là một ván bài, nếu bạn thua thì là bởi bạn đã tự nguyện đánh cược cuộc đời mình mà thôi.”
Cô - nhấp nhẹ một chút vang trắng rồi đăm chiêu nhìn lên vết son môi của mình dính trên mép chiếc ly thủy tinh. Một bữa ăn ngon với súp bò hầm cải bắp kiểu Nga và steak cá hồi Phần Lan, một ly rượu hảo hạng từ năm 2000, vài bản nhạc piano réo rắt từ anh nhạc công điển trai, những dáng người dập dìu cười nói, chàng bồi bàn lịch lãm, ân cần với nụ cười luôn thường trực trên môi. Để có được bữa tối tuyệt vời này cô đã phải kiêu hãnh nhìn thẳng vào mắt người nhân viên phục vụ khi anh ta hỏi cô đặt bàn cho mấy người rằng “I am alone.” Phải vậy! Cô - đang một mình trên chuyến tàu 13 tiếng từ Helsinki đi St.Petersburg. Cô đi đâu ư? Đi chơi, đúng thế! Là đi chơi một mình đấy, có sao không?
Cô độc thân ư? Không, cô đã có bạn trai. Cô và bạn trai cãi nhau ư? Không, họ vẫn hạnh phúc mà. Vậy tại sao cô lại độc thân đến một nơi lãnh lẽo và mênh mông như nước Nga? Cô bị khùng ư? Chắc vậy...Cô tự cười một mình!
---------
Hầu như tất cả mọi cô gái trẻ (lẫn không trẻ) đều mắc một thói quen tình ái chung, đấy là một khi có bạn trai, cả thế giới của họ sẽ bị khóa chặt xung quanh anh chàng đó. Nếu như lúc độc thân, họ có thể dành hàng giờ trang điểm, váy áo để đi dạo phố hay gặp gỡ bạn bè, họ có thể xách vali lên và đi phượt với đám bạn thân bất cứ lúc nào, họ có thể dành dụm cả tháng lương để mua cho bản thân chiếc váy đẹp, thậm chí có thể ngồi cafe lặng lẽ một mình chỉ để xem một bộ phim Hàn Quốc sến sẩm hoặc đơn giản chỉ là hưởng thụ những khoảnh khắc giao mùa lóng lánh, thì khi cái gã có tên là Người Yêu xuất hiện, tất cả những điều thú vị vốn có ấy trong cuộc sống của các cô gái bỗng chốc đều biến mất để dành chỗ cho gã, một mình gã mà thôi.
Có những cô gái khi yêu, họ dường như đánh mất hoàn toàn cuộc sống của mình, thậm chí là chính bản thân mình. Mọi vui buồn, biến cố, thăng trầm, thay đổi, biến chuyển trong cuộc đời họ đều chỉ liên quan đến một người đàn ông. Rồi cũng bởi thế mà họ tự cho rằng: hạnh phúc cuộc đời mình nằm trong ta người ấy. Nếu em được hạnh phúc thì là nhờ có anh: còn nếu em bất hạnh thì là lỗi ở anh?
Bạn cũng nghĩ vậy ư? Vậy thì bạn sai rồi? Nếu bạn vứt bỏ mọi nguồn vui khác của cuộc đời đi và giao quyền định đoạt hạnh phúc đời mình vào tay của một người đàn ông thì cũng giống như việc bạn mang hết của cải, tiền bạc trong nhà ra để đánh bài rồi bảo với thằng chia bài rằng: “Số phận của tôi nằm cả trong tay anh” vậy! Cuộc đời không phải là casino, tình yêu càng không phải là một ván bài, nếu bạn thua thì là bởi bạn đã tự nguyện đánh cược cuộc đời mình mà thôi.
Phụ nữ nghĩ rằng chỉ cần mình có tiền thì sẽ không phụ thuộc vào đàn ông nữa. Nhưng thực ra, họ khổ vì phụ thuộc tiền bạc thì ít mà khổ vì phụ thuộc tình cảm thì nhiều. Biết bao nhiêu người đàn bà thành đạt, giỏi giang, thét ra lửa trên thương trường nhưng vẫn thầm lau nước mắt mỗi đêm bởi một người đàn ông đấy thôi. Biết bao nhiêu cô gái bị người yêu đối xử tệ bạc, bị chà đạp, dày xéo chẳng ra gì nhưng vẫn không dám buông tay chỉ vì sợ cảm giác một mình, sợ cảm giác mất đi một điều thân thuộc cho dù điều đó như vết dao rỉ - cứa vừa đau vừa gây nhiễm trùng. Biết bao nhiêu người phụ nữ cố chấp níu giữ người đàn ông phụ bạc luôn miệng bào chữa là “vì con” nhưng thực lòng là vì sợ đổ vỡ, sợ phải bắt đầu một cuộc sống mới lạ lẫm, lẻ loi.
Hóa ra đàn bà không buông bỏ được, không phải vì họ sợ không đủ tiền, chẳng qua họ sợ hai chữ “cô đơn” mà thôi!
-------
Cô kết thúc bữa tối bằng món bánh ngọt Napoleon trứ danh, cô chậm rãi đi lên tầng 8 - cũng là tầng cao nhất của chiếc tàu, từ đây cô có thể đi ra ngoài thưởng thức khung cảnh biển Baltic về đêm. Bỗng nhiên cô tưởng tượng mình là Rose trên chuyến tàu Titanic, nhưng cô Rose này lại không có anh Zack đi cùng, nghĩ đến đây, cô phì cười.
Biểu đêm đặc quánh, tối đen như mực, cô nhớ anh rất nhiều, nhưng cô không hối hận vì đã để anh ở nhà thay vì cùng anh du ngoạn trong hành trình này. Tình yêu luôn cần những khoảng lặng. Đôi lúc cô muốn tạm xa anh, đôi lúc cô muốn tận hưởng cuộc sống một mình trong giây lát để biết chắc rằng mình vẫn có thể sống tốt nếu một mai không còn anh nữa, rằng mình vẫn dám ra đi nếu một mai anh làm điều có lỗi, rằng mình đang ở lại trong mối quan hệ này bởi tình yêu chứ không phải bởi một thói quen khó bỏ.
Hóa ra, cô đơn mà thanh thản còn hạnh phúc gấp bội lần chung đôi mà lòng đầy bão tố!