-Hừ, tôi ko tin!( Rane )
-Vậy....t và cô, cá cược đi!( Wayie )
-Cá cược? Ok thôi, t sẽ ra điều kiện. Nếu anh nói xằng bậy, t sẽ giết anh bằng một phát súng ngay giữa thái dương, sao nào?
-Được. Điều kiện của t là cô sẽ phải ra khỏi ngôi trường đó ngay lập tức.
-....( Rane im lặng )
*Ở trường:
Ra về...
Duyên lấy xe và đi qua đường....
Đèn đỏ, nhưng cô vẫn đi......
Tại mải nghĩ về nỗi sợ lúc sáng nên cô cũng chẳng để ý một chiếc xe ô tô đang lao tới... Bỗng! Có một bóng người lao rất nhanh ra xoay người ôm lấy cô ngã nhào sang phía vỉa hè...
Đó là Hoàng!!
Cậu ta nằm im bất động... Cô hoảng sợ thốt lên:
-Hoàng!? Này, Hoàng, cậu ko sao chứ? Này!! Hoàng!!!Tỉnh lại đi...
Cậu ta mắt vẫn nhắm nghiền, máu ở đầu cậu ta đang chảy ra rất nhiều, cô lại càng hoảng hơn nữa, luống cuống ko biết làm thế nào, Duyên có gọi bao nhiêu lần cậu ta vẫn nằm im thin thít. Cô đành lấy điện thoại và gọi cho 115...
Bỗng, có một bàn tay của ai đó, nắm chặt lấy tay đang cầm điện thoại của Duyên, ko cho cô gọi cho 115 nữa...
-Này, t ko sao! Ko cần gọi đâu!
Hoàng ngồi dậy, nói nhẹ nhàng. Trong lúc Duyên đang đờ người ko biết nên nói gì thì cậu ta đưa tay lên đầu và kêu đau....(máu chảy khá nhiều đó)
-C....cậu....ko sao thật à?( Duyên giờ mới nói)
-Aiza....ko hẳn là ko sao...nhưng cô ko biết làm gì ngoài việc ngồi đờ ở đó hỏi câu đấy à?
-C....cậu lừa tôi?
-T hơi mệt, nằm nghỉ một chút thì có sao?
Duyên đập vào người Hoàng và liên tục nói “Dám lừa t sao? Tên đáng chết!!” nhưng vô tình đập trúng chỗ đau của Hoàng, cậu ta kêu lên khe khẽ. Duyên lại càng đập mạnh hơn, ôi ko, lần này là đau thật... Cô vội vàng gọi 115, mặc cho Hoàng có kêu la thế nào.
*Trong phòng hồi sức – bệnh viện.
-Chảy hơi nhiều máu rồi đấy nhé, sao còn nói là mình ko sao chứ?( Duyên trách móc)
-Xì....cũng lo lắng cho người ta cơ đấy!
-Cậu.... Mà....chuyện hồi nãy.....cảm ơn cậu nha!
-Haha, t đợi mãi câu này đó!
-Thôi đi, đã bị đau tới mức vào bệnh viện còn cười cho được!
Cả 2 đều ko nói gì nữa. Duyên đang bôi thuốc vào những vết thương nhỏ cho Hoàng, còn cậu ta thì cứ ngồi ngắm cô...^^
Một lúc sau...
-Nghỉ ngơi đi nhé. T phải về rồi.
-T về cùng cậu!
-Hả? Cậu vẫn phải ở đây nghỉ ngơi vài ngày mới đc.
-Ash... Cậu ko nghe bác sĩ nói à? Vết thương ngoài thôi, ko ảnh hưởng gì nhiều, băng bó xong thì tất nhiên phải về nhà chứ!
-Ừm....nhưng có thật là ko sao ko đấy?
-Thật, ko sao thật mà, tin t đi!
Duyên bật cười, chưa bao giờ cô thấy có cảm giác gần gũi thế này kể từ 5 năm trước.......