Sau khi lãnh phát đạn đe dọa của Boss thì Rane được đưa về cơ sở y tế của tổ chức để điều trị.
Hôm nay, Duyên đến đồn cảnh sát để nhận lại điện thoại của Quang. Mặc dù nó đã bị đế giày của Rane giẫm nát nhưng ổ cứng bên trong chỉ hơi tổn thươngvà sim thì vẫn không sao cả. Đăng đang cố gắng tra lại nhật ký cuộc gọi còn lưu lại trong ổ cứng còn sót lại.
Lăn.....lăn.....và lăn......
Một số máy liên lạc lạ không có lưu tên đứng đầu danh sách cuộc gọi gần nhất..... Duyên lấy máy của mình và gọi cho SĐT đó.
-Alo?(Một giọng nam) – Là Ixs đó, và đây là điện thoại của Rane.
-Anh là ai vậy?( Duyên )
-Hừ, cô gọi cho t mà lại hỏi t là ai sao? Sao cô biết được số điện thoại này?
-Tôi....có thể hỏi anh một chuyện được ko?
-A....Điện thoại này ko phải của tôi, đây là điện thoại của cô giáo dạy Tiếng Anh trường ***.
-A, xin lỗi. Tôi gọi nhầm máy!( Duyên vội vàng cúp máy)
Thì ra.....là điện thoại của Rane....
Đúng là trước khi bị đưa đi anh ấy( tức Quang) đã gặp Rane!!
Tại sao ả lại có thể tàn nhẫn như vậy!?
“Quang! Em xin lỗi, e xin lỗi anh, đều tại e!” – Duyên ôm mặt.
Bỗng Duyên có điện thoại.
-Alo? Ai vậy ạ?( Duyên )
-Là anh đây!( Giọng Quang )
-Anh!!!!Anh sao rồi? Anh đang ở đâu? Là “bọn chúng” phải ko?( Duyên vui mừng khôn xiết )
-Anh vẫn ổn. HÌnh như anh đang ở bệnh viện của tổ chức.
-Bệnh viện? Tại sao chúng lại đưa anh đến đây chứ?
-Có lẽ là chữa lành vết thương để tra tấn cho dễ chăng?
-Anh đừng nói như vậy mà ~( Giọng Duyên run run ) Mà anh lấy gì gọi điện cho e vậy?
-À, anh lén lấy điện thoại của cô y tá.
-Anh có biết địa chỉ nơi đó ko?
-Làm sao anh biết được.Mà....Duyên này!
-Dạ?
-Nhỡ......giả sử nhé, nếu anh có chuyện gì xấu xảy ra thì.....đừng.....làm ơn....đừng vì anh mà đối đầu với chúng.....
-Đừng nói nữa. Anh đừng nói nữa, e ko nghe, e ko nghe!
-Quên tổ chức đi, hãy sống một cuộc sống như một con người bình thường, hãy dẹp thù hận sang một bên đi!
-Anh....làm ơn đừng nói nữa mà....( Duyên đang khóc )
-Yêu em! Anh yêu em, em gái!( Thêm chữ “em gái” mà lòng Quang đau như cắt )
-......
Quang dường như đã nghe được tiếng khóc của cô....
-Đừng khóc.....em ko được khóc....phải kiên cường lên.....
-Anh.....e ko làm được......
-Họ vào rồi.....
-Anh!!! Anh!!!! Anh Quang!!
-Tút.......tút........tút......
Duyên, cô nên biết rằng chỉ có mình cô được tổ chức đưa vào mà được ra nguyên vẹn thôi (chương 18 Duyên bị Boss đưa về tổ chức) chứ còn những người khác thì......một đi ko trở lại.....ko chết thì cũng bị tra tấn ko ra hình người......