CHƯƠNG 13
Dây thần kinh não trong đầu Địch Nam “pặc pặc” hai tiếng liền đứt sạch.
Mạc Tư Lâu, cậu ta…cậu ta gọi cậu là đại nhân?
Không, không, đây không phải điểm quan trọng! Quan trọng là…Cậu ta biết cậu là Giang hồ cuồng thư sinh…Còn bảo mình trở về lấp hố…
Như vậy, như vậy…Chẳng lẽ Mạc Tư Lâu = Mạc Phụ Tư Lâu = Đại Bối Kỳ Mộc?
Địch Nam liền dại ra trong nháy mắt.
“A?”, Mạc Tư Lâu nhìn gương mặt đủ mọi màu sắc của Địch Nam, tâm trạng trở nên rất tốt mà cong cong khoé miệng.
…Mặt than! Mặt than của cậu đâu!
“Hoá ra cậu không phải là mặt than nha…”, Địch Nam há to miệng, trong nháy mắt muốn thổ tào rất nhiều chuyện, nhưng cũng trong nháy mắt lại không nói nên lời, vì thế liền ngốc ngốc hỏi vấn đề đầu tiên hiện ra trong đầu.
“Phương pháp nói sang chuyện khác không hay ho chút nào”, Mạc Tư Lâu nhìn biểu tình của Địch Nam, chậm rãi nói, “Hơn nữa, ai nói tôi là mặt than…”
“Chẳng lẽ không đúng à? Tôi chưa bao giờ thấy cậu cười hết…”, Địch Nam ngốc ngốc hỏi.
“…Đúng không?”, Mạc Tư Lâu nhíu nhíu mày làm ra vẻ tự hỏi, sau đó lại nói, “Hình như không đúng đâu…Bây giờ tôi cười một cái cho anh xem, anh lập tức trở về lấp hố nha.”
Nói xong, cậu ta nhìn Địch Nam mà cong lên khoé miệng, cười một cái thật to, cả ánh mắt cũng cong cong.
Địch Nam nhìn Mạc Tư Lâu cười tươi sáng rực rỡ, trong nháy mắt liền…
Chết tiệt! Sụp đổ! Học đệ, hình tượng của cậu đã hoàn toàn sụp đổ a!!!
Tam quan!!! Tam quan của mình hoàn toàn bị đảo điên a!!!
“Cậu…cậu là Đại Bối Kỳ Mộc?”, Địch Nam rốt cuộc cũng phản ứng lại được, đầu óc cũng tỉnh táo một chút.
“…Ừ”
“Cậu…cũng là Mạc Phụ Tư Lâu?”, thanh âm Địch Nam rung rung.
“…Ừ.”
“Chết tiệt! Sao cậu có thể là Mạc Phụ Tư Lâu! Chết tiệt”, nội tâm Địch Nam cũng rung rung.
“Tại sao tôi không thể là Mạc Phụ Tư Lâu?”, Mạc Tư Lâu nhướng mày, nói, “Mạc Phụ Tư Lâu…Không phải là chữ Mạc Tư Lâu thêm chữ Phụ vào sao? Hơn nữa tên của tôi chính là từ câu nói này cắt ra.” [1]
“Chết tiệt! Trong hiện thực là vạn nhân mê nhân sinh *** gia thì thôi đi, trên internet cũng là đại thần! Cậu làm cho hạng thường dân như tôi làm sao chịu nổi! Làm sao chịu nổi!”, Địch Nam rơi lệ đầy mặt.
“Hoá ra anh biết tôi a.”, Mạc Tư Lâu híp mắt cười.
“Chết tiệt! Trùm khoe khoang đi chết đi đi chết đi! Toàn bộ Trung tâm không có người nào không biết cậu có được chưa!”, Địch Nam phát điên.
“…Người khác có biết tôi hay không không quan trọng, anh biết tôi là được.”, Mạc Tư Lâu híp mắt cười nhìn Địch Nam.
…Chết tiệt, cái bầu không khí như đang thổ lộ này là cái quái gì đây! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt.
“Cậu là Mạc Phụ Tư Lâu thì thôi! Sao cậu có thể là Đại Bối Kỳ Mộc nữa chứ!”. Được rồi, tuy rằng cậu sớm biết Mạc Phụ Tư Lâu và Đại Bối Kỳ Mộc là cùng một người…Nhưng mà cậu vẫn có chút xíu không chấp nhận được a…Dù cho tên đại thần Mạc Phụ Tư Lâu là độc giả của cậu, cậu vẫn không cảm giác gì mấy, nhưng mà người thật Mạc Tư Lâu, độc giả trung thành duy nhất của cậu bây giờ đang đứng ngay trước mặt, cậu có chút…không thể bình tĩnh.
“Tại sao tôi không thể là Đại Bối Kỳ Mộc? Anh xem, Đại Bối Kỳ Mộc không phải là một bên của Mạc Phụ Tư Lâu à?” [2]
“…A, phải không?”, Địch Nam cau mày, viết viết bốn chữ Mạc Phụ Tư Lâu trong lòng bàn tay, viết mấy lần liền bừng tỉnh, “Chết tiệt! Đúng là vậy a!”.
“Tới giờ anh mới nhận ra a.”, Mạc Tư Lâu híp mắt, khoé miệng hơi nhướng lên.
…Chết tiệt! Thiệt là yêu nghiệt! Địch Nam mới không thừa nhận trong nháy mắt, cậu bị Mạc Tư Lâu làm cho kinh diễm một chút chút…
“Nhưng mà…nhưng mà, cậu không phải đối với tôi đã thất vọng rồi sao? Còn bỏ hố nữa…”, Địch Nam bỗng nhiên nghĩ ra vấn đề này.
“A?”, Mạc Tư Lâu nhướn mày.
“Thông báo của cậu…Không phải cậu bảo đã thẩt vọng với tôi cái gì sau đó muốn giã từ giang hồ cái gì…”, Địch Nam ngốc ngốc nhắc lại một lần.
“Ngay khi tôi biết Giang hồ cuồng thư sinh cùng Vương Bất Lưu Hành là một người, trong lòng có chút loạn…”, Mạc Tư Lâu cúi đầu thở dài một hơi, “Nhưng mà sau này tôi thấy anh bị người ta lột trần trên diễn đàn, sau khi biết thân phận thật sự…Kì thật, sau khi tiếp nhận hiện thực này, cũng liền thấy nó thiệt là manh a…”
“A?”, Địch Nam ngơ ngác nhìn biểu tình trên mặt Mạc Tư Lâu…Cậu ta hình như vừa nói câu gì như là “Cảm giác biết đối tượng sùng bái trên internet cũng là học trưởng mình thầm mến trong hiện thực cũng rất tốt” gì gì đó…Chắc chắn là ảo giác nha?!
“…Cậu cũng lăn lộn trên diễn đàn a?”, Địch Nam cảm giác mình đã nắm bắt sai trọng điểm, nhưng mà chắc cũng không sao ha…
“Đương nhiên, lên diễn đàn đọc bát quái a.”, mặt Mạc Tư Lâu đầy vẻ đương nhiên.
“Tôi còn tưởng loại đại thần lãnh diễm cao quý như cậu sẽ không bát quái nha…”, Địch Nam chần chờ hỏi.
Mạc Tư Lâu cười cười, nói:” Lãnh diễm cao quý đại thần cũng sẽ ăn cơm đi WC a.”
“…A”, Địch Nam bây giờ đã hiểu.
Nhưng mà…Hình như vừa rồi cậu mới nắm lộn điểm chính a…
Cuối cùng chỗ nào là quan trọng a…?
Nhưng mà nếu nghĩ không ra, chắc cũng không phải là chuyện rất quan trọng…đi?
“Hai người đang nói chuyện gì a?”, học muội giờ đã trở về, tò mò chen lại hỏi.
“…Không có cái gì không có cái gì.”, không biết vì sao, Địch Nam lại có chút chột dạ…Tuy rằng cậu cũng không biết mình tại sao lại chột dạ…
Mạc Tư Lâu không nói gì, nhận lấy Trà dưa leo Khang sư muội.
…Cũng không biết có phải ảo giác của Mạc Tư Lâu hay không, cậu có cảm giác Mạc Tư Lâu trong nháy mắt liền khôi phục gương mặt không biểu tình nha…
“Cái gì a, hai người rõ ràng nói chuyện thiệt vui vẻ nha, người ta tò mò một xíu cũng không cho?”, học muội bĩu môi, đem nước uống trong tay đưa cho Địch Nam.
Địch Nam không muốn thừa nhận, trong nháy mắt, cậu bị danh xưng “người ta” của học muội doạ đứng hình một chút…Tuy rằng con gái tự xưng như vậy là rất bình thường, nhưng mà kết hợp với ngữ khí mới nãy của học muội, có cảm giác thiệt là kì quái…Giống như đang làm nũng. Học muội chưa bao giờ nói chuyện như vậy trước mặt cậu a! Quả nhiên con gái luôn toát ra một chút làm nũng không chủ định trước mặt người mình thích sao…
Nhưng mà…
“Vì sao lại đưa cho tôi Trà hoa cúc Khang sư muội a!”, Địch Nam nhận chai nước học muội đưa qua, cậu vừa nhìn thấy nhãn chai liền tạc mao ngay lập tức. Học muội là cố ý sao?! Chẳng lẽ học muội không biết hoa cúc có ý nghĩa gì!
“A, trà hoa cúc thì sao a?”, học muội mang biểu tình mờ mịt.
“…Không, không sao hết.”, được rồi, có lẽ học muội thật sự không biết…Thôi, thôi, nếu cậu cứ tính toán chi li, ngược lại lại thành ra mình là người chột dạ. Hừ! Cậu mới không có chột dạ đâu!
Gương mặt học muội vẫn cực kì ngơ ngác.
Một bên khoé miệng Mạc Tư Lâu lại thần kì cong lên.
Chết tiệt! Chắc chắn cậu ta đang cười trộm nha!…Địch Nam hung hăng trừng Mạc Tư Lâu.
Mạc Tư Lâu vô tội nhìn lại, đưa trà dưa leo lên uống một ngụm, trong mắt lại toát ra chút ý cười.
A…Cảm giác như có chỗ nào kì kì…
Địch Nam nhìn ánh mắt đầy hàm ý của Mạc Tư Lâu, trong lòng có giác như có chỗ nào không đúng.
…Nhưng mà rốt cục là chỗ nào không đúng a?
Vì thế Địch Nam ngơ ngác nhìn Mạc Tư Lâu, Mạc Tư Lâu lại không chút biểu tình mà nhìn lại cậu.
“Bây giờ nước cũng đã mua, chúng ta bắt đầu làm việc nha.”, học muội cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ màn thâm tình nhìn nhau của hai người.
“Ừa, biết rồi!”, Địch Nam hoàn hồn lại…Không thèm quan tâm! Thường dân là không thể lí giải thần kinh não của đại thần!
Mạc Tư Lâu hạ mắt, xem như đồng ý.
“Bây giờ chúng ta phân công công việc…”
Nhưng mà, càng suy nghĩ…Vẫn thấy có chỗ nào không đúng a…
Địch Nam không tự chủ mà nhìn nhìn chai nước trong tay Mạc Tư Lâu…Trà dưa leo.
…A, trà dưa leo?
Khang sư muội ra loại nước hương vị này hồi nào vậy nhỉ? Sao mình lại không biết? Lần sau cũng mua uống thử thử…Nhưng mà trà dưa lao sẽ không khó uống à?
…Từ từ! Hình như đây không phải trọng điểm!
Trọng điểm rõ ràng là…
Chết tiệt!!! Cậu rốt cuộc đã biết chỗ nào không đúng!!!
Cậu rốt cuộc đã biết vì sao Mạc Tư Lâu cười đầy thâm ý như vậy!
Chết tiệt!
Tư tưởng tà ác!
Tam quan bất chính!
Thế mà mặt Mạc Tư Lâu còn không có chút biểu tình nào, làm ra vẻ không có việc gì!
Chết tiệt! Dối trá!
Hừ! Tư tưởng tà ác học đệ cái gì, chán ghét nhất!
——————–
[1], [2]: Mình không biết tiếng Trung, không tìm được câu thơ mà Mạc Tư Lâu nói QAQ cũng không hiểu mấu vụ thêm chữ vào hay tách chữ ra, thôi thì để ba chữ nguyên gốc cho mọi người ngâm cứu vậy x”D
Mạc Tư Lâu: 道莫斯楼 – Mạc Phụ Tư Lâu: 莫负斯楼 – Đại Bối Kỳ Mộc: 大贝其木