Nó nắm lưỡi dao quăng đi, máu rơi lã chã. Cái này có thể gọi là ích
lợi của căn bệnh mất cảm giác không? Minh Tuyết nhìn nó mở to mắt nhìn
nó. Tụi con gái thấy nó chảy máu thì xanh mặt:
- Tao… tao không có ý định làm hại mày!
- Ừ, vậy cảm ơn, đánh cứ đánh nhưng đừng chơi dao, hèn lắm.- Nó đi ra
tảng đá ven đường rồi nhìn bàn tay, cười cợt.- Tiếp đi mấy chị em.
Tụi con gái nhìn nó, nhỏ này không biết đau hay sao? Xông ra cứu giờ
thì lại bảo đánh tiếp, ý gì đây? Mất hứng, tụi con gái bỏ đi không thèm
ngoảnh đầu lại. Minh Tuyết đứng lên đi về phía nó, ngồi trên tảng đá
cạnh nó, khóc rấm rứt:
- Cảm ơn, tụi nó bảo mình giàu rồi chảnh…
Nó giơ tay ra hiệu im lặng. Nó gật đầu qua loa rồi đứng dậy bước đi. Minh Tuyết nắm tay nó lại:
- Tay phải cậu chảy máu kìa, phải sơ cứu chứ!
- Không đau!- Nó đi tiếp nhưng Tuyết nắm chặt hơn, cô ta có yếu đuối
không? Nó nhìn cô ta bằng nửa con mắt, để xem cô ta làm gì, nó cười:
- Thế bạn có mang theo băng gạc sao? Còn cả nước rửa nữa.
Minh Tuyết gõ vào đầu cô ta 1 cái, tỏ vẻ ngây thơ:
- Mình chỉ mang băng gạc nhưng không mang nước rửa. Gần đây có con sông nhỏ, hay mình đến đó rửa đi!
Nó đẩy chiếc cằm qua lại đi theo Minh Tuyết. * Cô ta tính sử dụng nước bẩn cho vết thương nhiễm trùng sao?* Nó nghĩ thầm.
Đến bên con suối, Tuyết lấy trong túi ra bông băng, ngồi xuống bờ
sông thả chân xuống. Nó đi lại nhưng chỉ đứng bên cạnh không ngồi. Minh
Tuyết ngoắc tay:
- Nè, bạn ngồi xuống đi mình rửa cho!
Con quỷ cái này hai mặt thật, giờ còn gọi bạn xưng tôi. Nó chuẩn bị ngồi xuống thì cảm nhận được 1 bàn tay cầm chặt chân nó đẩy xuống, nó có cảm giác? Cánh tay dùng lực mạnh hơn để đẩy nó xuống nước. Nó định thần cầm chặt cánh tay theo lực đẩy của tay, cả 2 cùng rơi xuống. Minh Tuyết
vùng vẫy, nó nắm đầu cô ta cho ngoi khỏi mặt nước:
- Này, cô là chó sao? Con chó có còn biết ơn đấy. Thông báo với cô là
tôi biết bơi, cô biết bơi không? Không chứ gì? Để xem tôi làm gì cô!
Nó nắm chặt phần tóc sau gáy cô ta nhấn xuống nước rồi lại giở lên 1
lúc lâu. Nó giơ tay tát vào mặt con ả 2 cái. Hôm nay tâm trạng nó không
được tốt, coi như cô ta xui xẻo. Minh Tuyết cô gắng vùng mình khỏi cánh
tay nó. Nó cười ha hả:
- Biết bơi thì tự bơi vào bờ nhé!- Nó buông tay ra, Minh Tuyết nắm tay nó van xin:
- Đưa tôi vào bờ, cứu tôi với!
- Biết cầu xin sao? Cầu xin Long Vương đi!- Nó giật tay thật mạnh rồi bơi vào bờ.
Đám con gái lúc nãy diễn kịch xong thì vẫn đi theo nghe tiếng kêu cứu 1 đứa nhảy ùm xuống sông cứu con ả Minh Tuyết.
Nó đi lên bờ, lúc nãy nó có cảm giác, thật sự là có cảm giác. Nó ấy 1 hòn đá nhỏ khá bén rạch vào vết cắt lúc nãy. Máu rỉ ra nhiều hơn nhưng
nó chẳng cảm thấy đau. Tại sao vậy? Nó vò đầu rồi gạch điên cuồng vào
cánh tay trái, vết thương lớn lên và nhầy nhụa nhưng nó vẫn không có cảm giác, tại sao chứ? Nó thấy mệt mỏi, có lẽ là mất máu quá nhiều chăng?
Nó cố gắng tìm lại cảm giác bằng cách rạch nhiều vết cắt hơn nữa.
- Đồ điên, dừng ngay!- Hắn từ đâu chạy ra đỡ lấy nó. Người nó rơi tự do
trong không khí. Nó cảm nhận được hơi ấm, mắt nó nhắm dần.
……………………………………………………………………………………………….
- Thành phần trong sữa và thuốc có thể làm con người mất kiểm soát,
nó có hiệu quả nhưng chỉ là 1 lúc sau khi uống. Tình trạng này của cô ấy có thể dẫn đến tê liệt thần kinh, mong là cậu có thể tìm cách giữ mạng
sống cô ấy lâu hơn 1 năm.
- Chết tiệt, các người làm bác sĩ kiểu gì thế hả? Biến hết đi!- Hắn hét lên trong đau đớn. Là hắn đã hại nó.
Minh Tuyết, cô ta đã bị hắn trừng phạt. Gia đình hắn cắt toàn bộ hợp
đồng với mẹ cô ta, cô ta lại bị đuổi học do sự việc xảy ra với nó. Mọi
chuyện kết thúc rồi. Hắn vuốt nhẹ mái tóc người con gái có phần xanh
xao. Ngân Ngân ngồi cạnh lên tiếng:
- Bà cô mình đồng da sắt này cũng đổ bệnh ạ?
- Ừ, cô ấy chỉ ngủ 1 lúc thôi. Ngân Ngân ngoan trông chừng Bella đi.
Ngân Ngân biết rằng chú đang đuổi khéo nên ra khỏi phòng chú. Hắn ngồi nhìn nó, tay cầm chiếc điện thoại.
- Ừ, Gia Huy! Có thể đi Mỹ 1 chuyến không? Có lẽ sẽ rất dài đấy. Mình không đi được, nhờ cậu đấy!
Chỉ có sang Mỹ mới có thể giúp nó điều trị khỏi bệnh này, lần này,
hắn sẽ để tình cảm thả trôi, hắn đi theo nó thì có ích gì? Dù hắn rất
muốn đi, bà Đỗ đã nói rõ… hắn không được phép yêu đương nếu không thành
đạt thừa kế tài sản. Hắn đi xuống nhà phóng xe nhanh đến nhà nó sắp xếp
hành lí. XIn lỗi vì đã để em ra đi đột ngột như vầy….
……………………………………………………………………………………………….
Hắn nhìn lên bầu trời, máy bay đang bay qua trên đỉnh đầu. Tạm biệt tình yêu đầu của anh… Cứ quay về nếu em muốn…
Nó mơ màng trong giấc mộng, mẹ nó lại đến. Nó nói khẽ:
- Mẹ ơi, tim con đang đau lắm!
- Con có nhớ Nhất Trung không?- Mẹ nó cười nhẹ.
- Con…
Bao nhiêu ký ức bên nó quay về… Lần đi xe chung đầu tiên, lần đầu tiên ngủ với hắn, con heo hồng… Nước mắt nó rơi trong vô thức.
- Mẹ đang đến mang con đi sao?
- Không.- Mẹ nó lắc đầu nhè nhẹ.- Mẹ không mang con đi, con hãy mạnh mẽ
lên, đừng để Thần Chết có thể mang con đi nhé! COn gái cưng, mẹ và ba
đang rất hạnh phúc, hãy hạnh phúc, con nhé!
Nó mở mắt nhìn người bên cạnh, là tên lúc đó nó gặp ở Teen Bar. Huy quay lại nhìn nó:
- Tỉnh rồi sao?
- Nhất Trung.- Nó vô thức gọi tên hắn.
- Phẫu thuật xong rồi hãy về, nếu cô không muốn sống đời sống thực vật hoặc chết khi còn quá trẻ.
Nó gật đầu, nước mắt lăn dài… Nó phải mạnh mẽ, thần chết không là gì với nó. Chắc chắn, nó sẽ quay về…
Mọi người ơi, 23 sẽ là chap cuối cũng là lúc khép lại bộ truyện đầu
tay của mình. Bộ truyện tiếp theo sẽ là Học viện Đậu Thần. Vẫn mô típ
học trò nhưng sẽ là vùng đất hoàn toàn khác biệt của các thiên thần đến
từ những vương quốc xa xôi. Hãy hòa mình cùng những phúp giây thần tiên, bạn nhé!