Học Sinh Cá Biệt

Chương 35: Q.1 - Chương 35: Đắng lòng.




Cả tiết học, hắn quan sát nhỏ. Đã quá lâu hắn chẳng nhìn thấy nhỏ. Da nhỏ trắng nhợt ốm yếu nhìn cứ như trong suốt. Hắn đã ôm nhỏ sau những ngày xa cách, nhỏ lại tặng hắn 1 cái tát. Hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Thiên và nhỏ nên hắn xí xóa tất cả. Là lỗi của hắn đã để nhỏ rời xa.

Càng nhìn thì càng thấy nhiều thay đổi. Nhỏ cộc cằn hơn và đã cắt tóc ngắn, quan trọng là còn highlight. Nhìn nhỏ cũng đẹp hơn xưa nhiều, đúng là xa 1 cái gì đó sẽ biết trân trọng hơn! Suốt buổi học nhỏ chẳng thèm liếc mắt đến hắn, hắn chỉ nhận được những cái quan sát rẻ mạc của tụi con gái trong lớp. Ôi thật là tức muốn điên lên.

Ra chơi, hắn đi sau lưng nhỏ rồi vượt lên:

- Vào căn tin đi!

- Tại sao tôi phải đi với anh?- Nhỏ nghênh mặt.

Nãy giờ hắn đã chịu đủ sự im lặng từ nhỏ, giờ thì được cái nghênh, quá đáng. Hắn nhấc bỗng nhỏ lên rồi đi vào căn tin mặc kệ nhỏ la hét bảo bỏ xuống đánh thùm thùm vào vai hắn. Hắn đi được 5 bước thì gặp Nam, anh đang bị vây lấy bởi 1 vòng fan nữ. Có lẽ anh không dùng biện pháp mạnh như hắn.

Nam xô tụi con gái đang õng ẹo mè nheo ra khỏi người chạy đến cạnh hắn:

- Này!

- Gì cơ?- Hắn hếch mắt.

Miệng nhỏ vẫn la oai oái là buông ra.

- Em thả Trang xuống đi!- Nam nhíu mày.

- Được thôi!- Hắn buông tay ra.

Nhỏ đã quen với kiểu đáp đất này nên thủ sẵn thế đứng vững. Nam xoay sang nhỏ rồi mỉm cười:

- Lâu quá không gặp!

- Ừ, chào anh.- Nhỏ cũng cười lại.

Hắn tức đỏ mặt, sao với hắn nhỏ chỉ nói những lời cay nghiệt còn với Nam thì khác. Hắn hỏi:

- Anh định đi vào căn tin sao?

- Ừ, vào chung nhé!- Anh nói nhỏ.

Nhỏ lắc đầu, còn tâm trí gì mà ăn với chả uống, thiệt là… Hắn lúc này chẳng níu nhỏ nữa, kéo tay Nam đi nhanh vào căn tin. Nhỏ chạy về lớp chẳng thèm để ý đến 2 người đó. Hắn lôi Nam ra sau vườn:

- Tại sao anh cứ thích tranh giành với em vậy?

- Anh giành ư? Gì cơ?- Anh nheo mắt cười.

- Anh chuyển về đây là để tiếp cận Trang.

- Không! Anh đã nói rồi, anh và em có chung sở thích.

Hắn cau mày, nhìn Nam. Anh bây giờ khác lúc trước nhiều lắm. Từ ngày nhỏ di cư, anh ưa cáu gắt với hắn và nói hắn là tác nhân. Anh con thường xuyên trách cứ ba mẹ không quan tâm anh. Chỉ bấy nhiêu thôi hắn đã biết anh đang ghanh tỵ với hắn. Hắn cũng có vui vẻ gì khi nhìn anh như thế.

Hắn xoay người đi. Là hắn đã phải điện thoại cho thư ký Đông điều tra về nhỏ, hắn đã phải sốt ruột chờ đợi tin tức. Hắn chẳng có gì về nhỏ ngoài những tấm hình lúc đi lạc. Sao hắn có thể làm mất được chứ? Hắn đã phải rửa hình thật cẩn thận, tự tay lồng vào khung hình treo khắp phòng hắn. Lâu lâu hắn lại nghe nhóc Trung nhắc đến nhỏ mà lòng quặng thắt.

Ngày mà hắn nhận được tin tức của nhỏ thì cũng là ngày hắn quyết định chuyển trường vào cùng lớp nhỏ. Không chỉ có hắn mà Thiên và Nam cũng chuyển. Điều này không làm hắn lo lắng, vì hắn biết, nếu cái gì là của hắn thì sẽ thuộc về hắn, còn không phải thì cứ cho nó đi càng xa càng tốt.

Hắn nhất định không để vuột mất nhỏ 1 lần nữa, hắn đã để mất 2 lần rồi còn đâu. Hắn lẳng lặng cười, 1 nụ cười có thể nói là vui mà cũng có thể nói là không! Chẳng biết phải nói gì lúc này nhưng hắn lo cho nhỏ, anh Nam không đơn thuần là thích, mà là muốn chiếm đoạt. Anh em với nhau giành giật như vậy là không hay nhưng hắn có thể buông tay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.