Học Sinh Cá Biệt

Chương 28: Q.1 - Chương 28: Đừng tranh giành với em, có được không?




Nam đứng đó, im lặng. Tại sao anh lại có cảm giác khó thở quá! Hơi thở vẫn phát ra nhưng nén nghẹn lại trong ngực. Anh nhìn hắn đang đứng dưới kia, tay nắm chặt. Hắn đã nhìn ra thay đổi đó nhưng vẫn làm ngơ.

Có lẽ là GHEN…

Hắn bỏ lại nhỏ và Thiên ở dưới kia, hắn đi lên bờ, kéo Nam ra 1 góc.

Hắn nói nhỏ:

- Là anh cố ý để lạc?

- Ừ.- Tay anh đưa lên, vuốt mái xước.

- Anh cũng thích Trang chứ gì!- Hắn cười.

- Ừ! Vậy em sẽ nhường sao?

- Không, em không có ý đó.

Hắn quay lưng dợm bước. Nam nhìn xuống mũi giày bata:

- Anh chỉ muốn biết, em có thích chung 1 người con gái với anh không thôi!

Hắn xoay lại, nhìn anh, nhíu mày:

- Từ lúc nhỏ đến giờ, anh, em và Thiên đều có chung sở thích, cùng 1 người con gái! Lúc đầu là Lan, đến lúc này là Trang. Em sẽ không nhường, vì em cũng như anh. Trái tim của người con gái đó chưa thuộc về ai.

- Anh nghĩ, cô ấy đang thích em.- Nam cười, nụ cười phảng phất nét buồn và chua xót.

Hắn cũng im lặng chẳng nói gì. 1 lúc sau, hắn lên tiếng:

- Đừng tranh giành với em, có được không?

Nam lẳng lặng lắc đầu. Từ nhỏ anh đã chấp nhận thua thiệt nhiều thứ từ tình cảm của ba mẹ đến tình cảm của Lan. Đến khi anh từ bỏ được ý định ganh ghét thì lại có tình cảm với Trang, giờ thì lại phải tranh giành với hắn và Thiên. Thiên thì không nói vì anh biết, trong đôi mắt nhỏ, cậu chỉ là người bạn bình thường.

Nam đứng nhìn hắn bước đi, đôi mắt đỏ ngầu lên. Là do giận dữ, là do anh chịu thiệt thòi. Trang chỉ xem anh là người anh, hắn luôn luôn có mọi thứ. Anh có gì thua hắn? Anh chỉ có người mẹ ốm yếu vì bệnh, qua đời sớm, chẳng nhận được cái liếc mắt của ba. Anh là tác nhân tình 1 đêm, ba anh chỉ bắt đắc dĩ mới cưới mẹ anh. Người ông ấy yêu là mẹ hiện nay của anh cũng là mẹ của Đỗ Thanh Tuấn. Anh luôn luôn làm tốt mọi việc từ học hành đến cư xử nhưng có lẽ không cần thiết nữa. Những thứ đó luôn làm anh đau đầu, nếu làm sai sẽ bị ba anh quở trách.

Lúc nhỏ bị đánh, anh đã 2 lần đến đúng lúc. Lần đầu là thật… Nhưng lần thứ 2… Là 1 vở kịch. Anh đã sớm biết Tuyết Lam không phải Tuyết Lan.

Anh chỉ muốn chiếm tình cảm của Trang. Giống như lúc nhỏ bị nhốt, do Lan nói chuyện với anh mà lúc quay ra đã gặp Tuấn, hắn đã nói rõ tất cả với Lan và cứu cả Trang. Anh thật bất lực nhìn hắn ôm nhỏ. Người nhỏ ôm hôm ấy đáng lí ra là anh chứ không phải hắn. Vở kịch anh dàn dựng kĩ càng như vậy vẫn không có kết quả khả quan.

Nam bước đến chỗ 4 người đang ngồi quay quần quanh đốm lửa vừa mới nhóm định nướng cá. Thấy anh bước lại, nhỏ giơ tay hô:

- Anh Nam, lại đây, nướng cá này!- Nhỏ cười híp mí.

Nhìn nụ cười của nhỏ mà anh cảm thấy có lỗi, đã lừa gạt nhỏ. Anh không đáng để nhỏ tôn trọng nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con???

Anh ngồi xuống cạnh nhỏ. Thằng nhóc Nhất Trung nói:

- Bây giờ, để công bằng: Ai bắt được bao nhiêu á ăn bấy nhiêu. Anh ba, anh bắt nhiều như vậy chắc ăn không hết, em ăn cùng nhé!- Thằng nhóc chẳng bận tâm ánh nhìn của nhỏ dành cho nó.

Nãy giờ sắp bắt được 1 con cá thì nước động, cá bơi mất, giờ trắng tay. Có con cá nào đâu mà ăn với chả nướng. Nhỏ chu môi:

- Này, tôi có bắt được con nào đâu chứ!

- Kệ cô.- Hắn để con cá vào đống rơm đang cháy trước mặt.

Nhỏ tức đỏ mặt, liếc xéo. Nam và Thiên cùng đồng thanh:

- Ăn cùng nhé!

Nhỏ quay sang nhìn 2 người, cảm kích:

- Vâng ạ!- Ngu sao mà không ăn, không ăn thì đói mất.

Hắn nhìn nhỏ, lúc nãy dự định sẽ nói là: Này, tôi sẽ chia sẻ! Không ngờ miệng lại nói khác. Mất điểm, mất điểm nặng nề. Hắn nhìn Nam, Nam cũng nhìn lại hắn. Nam nhếch mép:

- Em trai à, chỉ là con cá thôi mà! Bắt con lớn, thả con nhỏ, nhưng

anh nghĩ mình nên nắm cả 2 con.

Hắn nhíu mày. Anh đang nói đến tình cảm của Trang và tình yêu thương của ba mẹ sao? Con lớn là… Trang???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.