Các bạn nghĩ là tôi vẽ bậy vào tập hắn phải không? Không hẳn, vì tôi
vẫn chép bài mà. Tôi chép chữ cứ như bác sĩ. 5 trang cuối thì tôi tự kí
tên, 5 trang trước cuối thì vẽ vời, 5 trang trước nữa thì vẽ cô gái
nghèo * tức là nghèo đến nỗi không mặc quần áo*. Tôi vẫn hí hoáy, hí
hoáy trong khi hắn ngủ say li bì.
Đột nhiên, cả lớp tôi trố mắt nhìn ra cửa chính. Ò, là 1 cô gái rất
đẹp, con nhà giàu. Tôi nghe rõ những tiếng xì xầm to nhỏ. Haizz, chuyện
thường. Chắc là do cô ấy quá nổi bật thôi và cô ấy cũng chuyển vào lớp
tôi.
Trái ngược hoàn toàn với tôi, cô ấy vào thì lớp vỗ tay rầm rầm như
sấm. Cô ấy tự giới thiệu thì tụi nó bảo khỏi. Sặc, ai đời, người mới mà
chẳng cần giới thiệu *chắc chỉ có tôi*. Cô ấy chọn chỗ ngồi, là chỗ tôi
đang ngồi!!! Cô đi thẳng xuống chỗ tôi đặt cặp lên bàn, kéo tay tôi ra
khỏi chỗ rồi… thản nhiên kêu hắn dậy.
Tôi bị chơ vơ, hơi lạc lỏng nên có chút tủi thân. Tôi đành đem cái ba lô con gấu của mình sang bàn bên cạnh. Hắn ngước mắt nhìn cô, đôi mắt
đen mở to tỏ vẻ bất ngờ. Xì, bất ngờ gì chứ? Gái đẹp thôi mà. Hắn im
lặng, cô đột nhiên ôm hắn. Giữa thanh thiên bạch nhật, gian phu dâm phụ
là đây. Cả lớp tỏ ra bình thường và thầy Toán vẫn giảng bài đều đều như
không có chuyện gì.
Đột nhiên bản thân tôi có chút khó chịu như luồng sóng điện từ qua
tim. Cảm giác trống rỗng chẳng biết lí do. Hắn nhìn tôi, tôi đưa quyển
tập cho cô gái đưa cho hắn. Hắn giở ra từng trang… từ cuối lên. Thần
thánh hay sao mà hay quá vậy! Hắn chẳng nói gì. Cô kia thì quay sang
tôi:
- Tuấn cho bạn chép bài giúp là may lắm rồi, dám giở trò sao?
Vừa nãy, tôi xem cô ta là công chúa, thế là sai. Cô ta vừa chảnh chọe vừa kiêu kì, hứ, hắn cho cô ta ngồi cùng do cô ta đẹp thôi. Kệ 2 người
ấy, nhưng xúc phạm đến tôi, tôi không nhường đâu.
- Thì sao? Tôi vẽ vào vở bạn sao?- Tôi hất cằm.
Mặt nhỏ kiêu kì kia đỏ lừ tên, nhìn tôi. Tay nhỏ đó vung lên. Định
tát tôi à? Đâu có dễ. Tôi né đường tay của nhỏ rồi đạp cho nó 1 cái ngay vào chân. Nhỏ rú lên và *bốp*. Hắn… xô tôi vào tường rồi che chở nhỏ
đấy.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi đâu làm gì hắn. Con nhỏ kia thì đắt chí
vô cùng cười hì hì. Tôi im lặng, cứ cho đó là lỗi tôi vẽ vào tập hắn đi, tôi chịu thôi. Tự nhiên tôi lại thấy buồn, con trai lại đi đánh con
gái. Tôi ngồi xuống, thất thần nghe thầy giảng bài tiếp. Tôi không khóc, mắt ráo hoảnh nhìn hắn và người tình bé nhỏ ôm ôm ấp ấp. Ừ, từ trước
tới giờ hắn có phải là người tốt đâu mà thất vọng.
Hắn nhìn tôi, cặp mắt có chút tội lỗi. Tội gì chứ? Tôi làm thì tôi sẽ nhận tội. Coi như đó là trừng phạt chuyện riêng của hắn. Nhưng hắn lại
nói vang vang:
- Mau xin lỗi Tuyết Lan!
Tôi nhìn nhỏ người tình giả vờ nói thôi, không cần. Tôi thấy buồn ói.
- Cô ta đánh tôi trước, tôi tự vệ.
Mắt hắn hằn lên những vệt đỏ. Hỏi lại:
- Có xin lỗi không?
- KHÔNG!- Tôi trả lời.
Và rồi 1 cây bút bi đã bấm ngồi đâm thẳng vào bàn tay tôi, 1 lực 1 đủ mạnh để nó xuyên qua bàn tay nhưng đủ làm chảy máu. Tôi im lặng, mím
môi. Hắn đúng là dã thú. Lúc nãy còn xin lỗi tôi, giờ thì làm tổn thương tôi. Tôi cười hắc ra:
- Xin lỗi, đừng làm tổn thương đến tôi. Được chưa?
Tôi xách ba lô lên rồi đi ra khỏi lớp. Học sinh giỏi, học sinh gương
mẫu từ khi chuyển xuống trường này thì phải bỏ tiết giữa chừng 2 lần
rồi. Tôi đi lên sân thượng trường ngồi đó nhìn những giọt máu trên tay
đang đông lại trong không khí. Đau! Đau ở mắt, nó cay cay khó chịu quá.
Thôi kệ, ngủ chút sẽ khỏi. Tôi nhắm mắt lim dim ngủ.