Mẹ tôi nói, Lâm Lâm a, con nói xem con có cái vận cứt
chó gì mà có thể thi đỗ Bắc Đại. Khi vào đại học, nhiệm vụ thứ nhất con phải
đảm nhận là bảo đảm không để bị đuổi, nhiệm vụ thứ hai là giảm béo, nhiệm vụ
thứ ba là phải tìm một bạn trai ở đại học nổi tiếng, đảm bảo sau này con không
còn vận cứt chó nữa nên phải dựa vào gien di truyền để thi đỗ đại học nổi
tiếng.
Đây là những lời mà mẹ tôi đã nói khi bà tiễn tôi ở
trạm xe lửa.
Còn việc vì sao mẹ tôi lại tiễn tôi ra trạm xe lửa chứ
không theo tôi tới trường ư? Đó là vì trên TV, mẹ tôi thấy toàn bộ thị trấn nhỏ
của chúng tôi chỉ có tôi và một nam sinh đỗ cùng một trường đại học, đó là một
người có gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Mà mẹ tôi thì rất thích khuôn mặt như
thế. Bà thông qua rất nhiều đường lắt léo để ấy được số điện thoại người kia,
sau đó tự mình gọi điện thoại cho nhà cậu ta: A lô, là bạn học
Phương Dư Khả phải không? Xin chào ha. Dì là mẹ của Chu Lâm Lâm a~~ là thế này.
Lâm Lâm nhà dì không phải đỗ cùng một trường với cháu sao? Sao, cháu không
quen? Không sao, không sao, gặp rồi sẽ quen. Là thế này, Lâm Lâm nhà dì lần đầu
tiên xa nhà, nhưng dì và bố nó tham gia một đoàn du lịch. Vì vậy phiền cháu
chăm sóc Lâm Lâm nhà dì một chút. Dì nhờ cháu nha. Có thời gian đến nhà dì chơi
nha.
Tôi ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ, cái gì mà đoàn du
lịch, rõ là mơ tưởng. Bà mà bỏ tiền ra để đi du lịch thì mặt trời sẽ mọc từ
hướng tây. Hơn nữa, Phương Dư Khả kia tuy là bạn học của tôi nhưng trường chúng
tôi trọng lý khinh văn, khoa tự nhiên của bọn họ như cung điện còn khoa văn của
chúng tôi lại một mình một góc, gần như là nơi cho cung nữ ở. Tuy học cùng ba
năm nhưng chưa từng đối mặt với cậu ta, chỉ khi nhà trường trao giải mới nhìn
thấy cậu ta từ xa xa. Chỉ biết cậu ta được nữ sinh bầu là mỹ nam, là cháu trai
của thầy hiệu trưởng.
Ngược lại, cậu ta cũng chưa từng để hiệu trưởng mất
mặt, nhấc tay một cái đã được giải nhất XX gì đó. Trong tủ kính của trường tôi
có một bức ảnh của cậu ta, hai bên trái phải viết: sinh ngày 18 tháng 7 năm
1984, năm XX là học sinh giỏi của tỉnh, ngày XX tháng XX năm XX được cái gì
đấy. Tôi từng nói đùa với nhỏ Khuê Mật, nhìn bức ảnh này giống như giấy chứng
nhận thân phận, ngược lại, chỉnh sửa lại một chút cũng có thể trở thành một tờ
cáo phó. Cũng may thị trấn nhỏ này của tôi không có chế độ cử tuyển, nếu không
người như thế cũng chẳng cần phí công thi cử, sẽ trực tiếp được tiễn đến đại
học Hoa Bắc. Nghe nói thành tích thi đại học vừa công bố, trường Bắc Đại đã gọi
điện cho cậu ta, quấn chặt không rời. Vào cùng một trường đại học với người như
vậy, áp lực quá lớn, hơn nữa cậu ta nhất định sẽ khinh thường loại người như
tôi. Ai~, sau này tới Bắc Đại, nơi nơi đều là người như thế. Nghĩ tới mà nhức
đầu. Tục ngữ có câu “trữ vi kê thủ, bất tố phượng vĩ”. Tôi hà tất phải vì rạng
rỡ tổ tông mà tự làm bậy, nộp đơn vào Bắc Đại nha?
Lại nói về chuyện thi thử đại học, thành tích của tôi
dao động đến cực đại, có lúc ngọn sóng, có lúc bụng sóng, có lúc ở tận chân
sóng. Tôi còn căn cứ vào thành tích thi thử để vẽ biểu đồ hình đường. Dựa theo
đường gãy, thành tích thi đại học của tôi hẳn là ở bụng sóng. Không ngờ khi đi
thi lại trúng tủ, vọt luôn tới đỉnh Everest, vì vậy khi nhận được giấy báo điểm
của trường đại học, đối mặt với một hai rồi ba con số không trước số 28, tôi
vẫn bán tín bán nghi có phải phát sai hay không. Trên hội nghị gia đình, tôi
không ngừng hỏi mẹ già của tôi, tôi đứng thứ 28 của tỉnh sao? Phải không? Phải
không?
Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi: “Muốn đỗ trường nổi tiếng
đến mức điên rồi? Làm sao có thể, nhất định là thứ 28 của trường con.”
Bố già trước nay luôn trầm ổn bỗng nhiên mở miệng:
“Phía trước có nhiều số không như vậy, xem ra phải đến hơn mười nghìn thí sinh,
đây là danh sách của cả tỉnh mà.”
Đại khái là sau một phút trầm mặc, mẹ tôi nhanh chóng
cầm điện thoại gọi bác cả tôi: “Chị cả, thiên thạch đụng hỏng Lâm Lâm nhà em
rồi!”
Nguyện vọng trước khi đi thi lập tức bị tôi khai tử
như thế.
Tôi vừa vào trong tàu hỏa đã phát hiện có một nam sinh
ngồi đối diện chỗ của tôi. Gương mặt trắng trắng đeo một chiếc kính gọng đen,
có điểm giống Phương Đại Đồng sau khi nổi tiếng. Một tay cậu ta lật quyển “Địa
lý quốc gia”, một tay xoay bút. Tôi thử hỏi: “Xin hỏi cậu là Phương Dư Khả
sao?”
Cậu ta ngẩng đầu lên, bút trong tay vẫn không ngừng
xoay, “Ừ, là tôi.”
Tôi lập tức vung vãi ra một nụ cười thật to: “Xin
chào, xin chào. Tôi là Chu Lâm Lâm. Xin chiếu cố cho.” Nói xong tôi lập tức lấy
ra một ít đồ ăn vặt để lên bàn mời cậu ta ăn.
Phương Khả Dư lạnh lùng nói một câu “xin chào” rồi
quay lại với quyển tạp chí.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ lên thủy tinh,
quay đầu nhìn lại, là mẹ già của tôi. Bà trừng mắt nhìn tôi, hướng về phía
Phương Dư Khả bĩu môi rồi làm một tư thế cố lên. Tôi nhẫn nhịn liếc mắt một
cái, tức giận nói: “Còn chưa để yên a?”
Câu nói này dọa tới Phương Dư Khả đang đắm chìm trong
quyển sách. Cậu ta nhìn chằm vào gương mặt tức giận của tôi, nói: “Con gái mà
tính tình quá hung bạo sẽ ế chồng.” Không đợi tôi cãi lại, cậu ta lại vùi đầu
vào đọc sách.
Xe lửa rốt cuộc cũng rầm rập chạy về phía trước. Tôi
cảm thấy chán muốn chết, rút một quyển “tri âm” ra, lật xem vài tờ, vẫn cực kỳ
buồn chán nên kiếm chuyện hỏi: “Phương Dư Khả, cậu đỗ Bắc Đại như thế nào vậy?”
Phương Dư Khả không ngẩng đầu lên, tiếp tục xoay bút:
“Những năm trước đây toàn đứng đầu, phát huy bình thường.”
“A. May mà tôi mơ mơ hồ hồ cũng đỗ trường đó, nếu
không cả thị trấn chúng ta chỉ có một mình cậu đi, vậy cũng thật cô đơn ha. Hắc
hắc ~~” Tôi cười cười, thật ra vết thương của tôi lại bị sát muối.
Trên cả đoạn đường, tôi đều cực kỳ cô đơn nhắn tin,
đọc “tri âm”, gặm đùi gà, ăn không ngồi rồi. Còn Phương Dư Khả chỉ như pho
tượng ngồi đọc sách đối diện, nếu không phải cái bút còn đang chuyển động tôi
sẽ nghi ngờ có phải cậu ta đóng băng rồi hay không. Cuối cùng, cơn buồn ngủ kéo
tới, tôi ghé vào mặt bàn nhỏ mà ngủ. Trong mơ mơ màng màng, tôi bị Phương Dư
Khả vỗ tỉnh.
“Này, lên giường mà ngủ đi.” Tôi lau nước miếng bên
môi, phịch một tiếng, ngay cả giày cũng không cởi, lập tức nằm lên giường bất
tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại, Phương Dư Khả đã ngồi đối diện đọc sách, Thật là
một con đọc sách a.
Trải qua hơn mười tiếng đi xe, xe lửa cuối cùng cũng
dừng lại.
Bởi vì chúng tôi đến trước ngày nhập học nên ở trạm xe
lửa không có đàn anh đàn chị tới đón. Tôi và Phương Dử Khả bắt một chiếc taxi
tới thẳng Bắc Đại. Tài xế taxi huyên thuyên tán dóc với tôi, còn Phương Dư Khả
vẫn như được khắc từ băng, lạnh lùng ở bên cạnh. Có người nói chuyện phiếm nên
thời gian trôi qua rất nhanh, cảm giác chưa bao lâu tài xế đã nói tới rồi. Tôi
xuống xe, ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Đại học Bắc Kinh” kinh điển vẫn nhìn thấy
trên TV. Tôi đặt hành lý sang hai bên, đứng bên dưới tấm bảng, nói với Phương
Dư Khả: “Bạn học Phương Dư Khả, chụp cho tôi một tấm đi. Nếu ảnh chụp ra mà
không có tôi trong đấy, chứng tỏ tôi đang thật sự nằm mơ.”
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn vẻ mặt ngốc nghếch kia,
lắc đầu nói với tôi: “Cô có thể không ấu trĩ như vậy được không?”
Tôi cười nói: “Cái này không giống nha, các cậu nhìn
Bắc Đại chỉ như nhìn nhà mình, từ khi sinh ra đã được định sẵn là người của Bắc
Đại, đương nhiên không có tình cảm với nó. Nhưng tôi thì khác nha, tôi là một
cây cỏ dại được gả vào nhà giàu. Tôi còn chưa biết người nhà giàu này có hối
hận hay không nha. Nhỡ may họ đá tôi ra, tấm ảnh này cũng có thể coi như giấy chứng
nhân kết hôn, có thể chứng minh tôi đã từng ở trong nhà giàu a.”