Chuyện tên tuổi còn nhiều thời gian, tôi quyết định
trước không so đo với anh nữa. Nhìn chuyện phải tìm mặt tốt mà nhìn. Chí ít mà
nói, Phương Dư Khả cũng có kế hoạch cho tương lại, hơn nữa trong cái kế hoạch
đấy còn có tôi. Vì vậy, tôi sáng khoái nói: “Chuyện quá xa xôi chúng ta không
nên lo lắng nữa. Chuyện sau này chưa ai biết được, làm chi mà phải tự tìm phiền
não.”
Tay Phương Dư Khả run lên, anh cho gấp đôi lượng muối.
Trên bàn ăn cơm, Đàm Dịch biểu lộ ra vẻ mặt cực kì
chán ghét với món gạch cua đậu hũ mặn chết người không đền mạng.
Trước đây, khi ở cùng Phương Dư Khả, tôi cắn to nuốt
nhanh, điên cuồng vơ hết món ngon, không chút nào để ý hình tượng. Nhưng hiện
giờ thân phận thăng cấp, để thể hiện sự mềm mại uyển chuyển của bản thân, vừa
đoan trang vừa thục nữ, tôi cắn nhỏ nuốt chậm. Trong sách sinh học viết, cơm
phải nhai 36 lần mới được nuốt xuống. Nói như vậy, tôi chưa từng tạo cơ hội để
thức ăn và miệng tôi phát sinh JQ*, cái
miệng chỉ giống như một lối đi nhỏ, thức ăn vừa vào đã đi ngang qua, vội vã
chạy thẳng xuống dạ dày. Bồng nhiên cằn nhỏ nuốt chậm làm cái miệng tôi không
thể thích ứng được, chưa kịp nghĩ thì cơm nước đã vào thẳng dạ dày, hại tôi
phải giả bộ với cái mồm trống không, thật là khó xử.
*
JQ: gian tình
Phương Dư Khả gắp cho tôi một miếng sườn: “Không ngon
sao?”
Tôi lắc đầu: “Không có, rất ngon.” Khi ăn không được
nói, không được nói, có biết không?
Phương Dư Khả lại múc cho tôi một bát canh trứng: “Nếu
mặn thì uống chút canh đi. Canh hôm nay tương đối dễ uống.”
Tôi mỉm cười, chậm rãi bưng bát canh uống một ngụm.
Đàm Dịch ngoảnh đầu nhìn tôi: “Chị dâu, tác phong ăn
uống của chị hôm nay không giống bình thường.”
Tôi trừng mắt, ý bảo cậu ta đừng có quấy rối.
“Trước đây khi ăn cùng bọn em, không phải chị đều bao
trọn gói sao? Giờ sao lại ăn như chịu tội vậy. Chị đừng có nói cơm khó ăn, nếu
chị có bản lĩnh, bữa tiếp theo chị nấu đi.”
Tôi muốn một dao cắt cổ. Bà chị đây khó khăn lắm mới
vờ làm thục nữ được một lúc, vì cớ gì cứ chọc vào nỗi đau của tôi?
“Chị không phải đang giả trang thục nữ đấy chứ? Không
cần, không cần, hiện giờ chị có đánh rắm anh Tiểu Khả cũng sẽ nói là thơm.” Đàm
Dịch không nhìn vào ánh mắt tôi, tiếp tục nói một mình.
“Cậu mới đánh rắm…” Rốt cuộc tôi không nhịn được nữa
mà bộc phát. Theo chữ rắm, một hạt cơm từ trong miệng bắn ra như thiện xạ,
chuẩn xác bắn về phía lỗ mũi của Đàm Dịch.
Đàm Dịch gào khóc rống lên: “A~~~ Anh Tiểu Khả, anh
làm sao có thể tìm được một người thế này! Giả thục nữ cũng giả đến mức độ
này.”
Nói thật, tôi có chút xấu hổ. Bản thân còn có thể xưng
là con gái, là vì tôi không thể ở nơi có người khác mà đánh rắm, ngoáy mũi hay
cười bắn cả cơm. Vì vậy, tôi xấu hổ không gì sánh được, đành phải dùng chiêu sư
tử Hà Đông rống để che dấu sự bối rối của mình: “Cậu nói ai giả thục nữ? Chị
đây trời sinh thục nữ, mỹ nữ, thánh nữ!”
Đàm Dịch dùng khăn tay che mũi, ồm ồm nói:”Vâng, bà
bán thức ăn ngoài chợ biết hét to cũng là thục nữ mỹ nữ thánh nữ. Đàn ông Trung
Quốc thật là hạnh phúc.”
Tôi bị tình hình làm cho tức giận, chống nạnh rống
lên: “Đàm Dịch, tôi nguyền rủa cậu sau này sinh con không có lỗ
P**.” Nói xong, tôi hối hận không thôi. Giả thục nữ cuối
cùng lại bị biến thành người đàn bà chanh chua, không đáng.
**
nguyên văn là “P nhãn”, nhãn còn có nghĩa là lỗ, PP có nghĩa là mông, ở đây “P
nhãn” là gì chắc mọi người hiểu rồi nhỉ =]]~
Đừng thấy ngày thường tôi nhanh mồm nhanh miệng mà
tưởng lầm, thật ra trình độ mắng chửi người của tôi rất kém cỏi. Nhất là khi
tâm tình sôi sục, đến thời khắc mấu chốt không thể không chửi, tôi lại như đồ
trang trí, chỉ có thể phun ra những từ một âm tiết như “khốn”, “đểu”, không hề
có khí thế, một vẻ rầu rĩ đuối lý. Nhớ khi còn bé, vì bị lớp trưởng ép cho chép
bài kiểm tra mà tôi bị phạt chép bài ba mươi lần, tôi cũng chỉ dám dùng phấn
viết lên góc tường: lớp trưởng là một con rùa rụt đầu, bên dưới vẽ một con rùa,
lấy đó trút giận. Vì vậy tôi vô cùng ngưỡng mộ tuyệt kỹ chửi người của Châu
Tinh Trì trong “quan cửu phầm tép riu”, suốt ngày mơ tưởng một ngày nào
đó tôi có thể một miệng che trời, mắng chửi người như dời non lấp biển, xoay
chuyển Càn Khôn. Tiếc rằng ước mơ thì tươi đẹp nhưng hiện thực thì tàn khốc,
cuối cùng tôi cũng chẳng đạt được tới trình độ đó.
Đàm Dịch ném khăn tay đi, giống như thật sự nhìn thấy
con nhà mình không có lỗ P: “Con nhà chị mới không có ấy!”
Phương Dư Khả đứng lên vỗ thật mạnh lên đầu cậu ta:
“Nói ai vậy?”
Đàm Dịch oan ức bĩu môi: “Hai người hợp lực bắt nạt
em. Rõ ràng chị ấy chửi em trước mà.”
Phương Dư Khả ngồi xuống bình tĩnh nói: “Chị dâu em
muốn giả thục nữ thì cứ để chị ấy giả đi, không phải tốt hơn bây giờ bị chửi
sao? Cô ấy an phận ngồi ăn cơm được nửa tiếng đâu có dễ? Sao em phải chọc giận
cô ấy như thế?”
Tôi không hài lòng dùng đũa gõ gõ miệng bát: “Em đâu
có giả vờ? Rõ ràng em là một người phụ nữ hoàn mỹ đảm đang việc nhà mà.”
Đàm Dịch hừ một tiếng: “Cần tây cũng bị chị vặt mất
một nửa, còn nói đảm đang việc nhà. Có bản lĩnh ngày mai chị làm cơm đi.”
“Không thành vấn đề, chị sẽ làm một bàn tiệc cho em
xem. Em ăn cơm chị nấu xong, sau này sẽ không dám cười nhạo chị nữa.”
Đàm Dịch và tôi bắt tay thỏa hiệp: “Chỉ cần cơm của
chị có thể khiến bọn em ăn hết một bát, sau này đừng nói là không cười nhạo, em
lập tức sẽ coi chị như tiên trên trời. Nhưng nếu chị không làm được, sau này
chuyện chị cười phun cơm sẽ bị em truyền tới toàn thế giới.”
Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy, thà rằng đắc tội quân tử, không
thể đắc tội tiểu nhân, nhất là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Đàm Dịch bị tôi
cười phun cơm lên mặt, con cậu ta lại bị tôi sỉ nhục không có bộ phận trọng
yếu, cậu ta ghi thù với tôi rồi.
Buổi chiều tôi thừa dịp bọn họ đang ôn bài, len lén
lên mạng tìm thực đơn đơn giản, thực đơn cho người lười, thực đơn cấp tốc, tự
động loại bỏ những món có từ ba loại gia vị trở lên. Cuối cùng tôi quyết định
những món sau: đậu sốt hành, đậu luộc, cà chua xào trứng, canh trứng gà cà
chua. Ba món mặn một canh. Nếu cậu ta chê ít, tôi sẽ mua cho cậu ta một cân đậu
phộng.
Tính toán xong, tôi yên tâm thoải mái tiếp tục nằm
trên ghế tưởng tượng cục cưng của tôi và Phương Dư Khả. Không ngờ sau bữa trưa,
đại não thiếu oxy, suy nghĩ chưa được ba giây, tôi lập tức ngủ thiếp đi. Trong
mơ, cây xanh hoa hồng, tôi mặc một bộ quần áo lục mỏng màu nhạt, thỏ ngọc ở
bên. Tôi thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn tranh, ngón tay nhỏ dài trắng
như ngọc chạm qua đàn tranh, lập tức phát ra một khúc nhạc trầm bổng. Bỗng
nhiên Phương Dư Khả chạy tới nói: “Em giả vờ như thế này không mệt sao? Thật
ra, chỉ cần em là chính em là được rồi, không cần nhất định phải trở thành thục
nữ mới tốt.” Tôi lập tức nói: “Phải nói sớm chứ, hại em vất vả như vậy.” Nói
xong tôi lập tức nhóm nửa, biến đàn tranh thành củi đốt, thuận tiện làm thịt
thỏ ngọc, nướng lên làm đồ nhắm rượu. Phương Dư Khả sợ hãi nói: “Thì ra cô là
người tàn nhẫn như thế. Thật là biết mặt không biết lòng. Lấy cô về, không biết
có ngày mưu sát chồng hay không. Chúng ta chia tay đi.”
Tôi giật mình tỉnh lại, vô cùng buồn phiền.
Sau khi về đến nhà, tôi lượn vào phòng bếp, bồi dưỡng
chút tình cảm với dầu mỡ, muốn ăn, tương dấm, để tránh ngày mai không dính phải
thảm kịch không phân biệt được đường muối. Đương nhiên tôi cũng biết rõ bản
thân, hiểu rằng ngày mai không thể giống như trên phim truyền hình, cô bé lọ
lem không chút tiếng tăm bỗng nhiên ra tay làm được một bàn đầy món ngon phong
phú, tất cả đầu bếp nổi tiếng đều phải quỳ gối dưới tạp dề nàng ta, kinh hãi vì
nàng ta, vỗ tay vì nàng ta. Mục tiêu cuối cùng của tôi chính là: có thể mất
mặt, nhưng không thể quá mất mặt.
Mẹ già nhìn thấy tôi đi vào phòng bếp mà như nhìn thấy
người sao Hỏa: “Muốn ăn vụng cái gì?”
Mẹ già là người từng trải, theo lời của bà, nước bà đã
uống trong đời còn nhiều hơn nước tắm của tôi, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, khi mẹ còn trẻ,
khi không muốn mà cứ nhất định phải nấu ăn, mẹ sẽ nấu món gì?”
Mẹ già thoáng một cái rơi vào hồi ức hai mươi năm
trước, thời lương tháng không đủ ăn, những năm tháng vẫn phải trông chờ ông bà
ngoại cứu tế: “Khi đó à, (chỗ này loại bỏ 500 từ) để bớt chút tiền ăn, mẹ còn
từng làm cơm trộn xì dầu cho con.”
“Vậy cơm trộn xì dầu kia làm như thế nào?”
“Vô cùng dễ, chỉ cần đổ xì dầu vào cơm là được.”
“Không cần gia vị gì nữa?”
“Nếu con muốn, có thể thêm chút thịt gà hoặc gì đó.”
Được, tôi quyết định món chính ngày mai chính là cái
này. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm, bữa cơm ngày mai nhất định sẽ cháy hoặc
khét. Nếu cho thêm chút gia vị, ít nhất còn có thể nháo nhào qua cửa.
Ngày hôm sau, tôi mang theo một túi đậu, ba quả cà
chua, hai lạng hành lá bước vào cửa nhà Đàm Dịch.
Đàm Dịch gẩy gẩy mấy thứ tôi mang theo, sau đó thở dài
một tiếng: “Em thật muốn dùng một khối đậu hũ để đập đầu tự sát.”
Phương Dư Khả vuốt tóc tôi: Hôm nay anh đặc biệt mang
theo ba hộp cơm. Em cứ yêm tâm, can đảm mà làm đi.”
Vì sao?! Vì sao tất cả đều không có lòng tin với tôi?
Ngay cả chính tôi khi nghe có cơm hộp cũng cảm thấy mừng rỡ.
Phương Dư Khả và Đàm Dịch học hóa học trên bàn ăn, tôi
cũng đang nghiên cứu thực đơn ngày hôm qua tìm được đã in ra.
Trên tờ thực đơn, tôi dùng bút đánh dấu màu hồng vạch
lên những từ đáng chú ý “cà chua – bỏ vỏ”, “đậu nành – cắt miếng bát giác”,
“đậu hũ – thái mỏng”.
Tôi rửa sạch cà chua, bắt đầu lột vỏ. Lúc mới bắt đầu,
tôi rất kiên nhẫn, nhưng từng giây từng phút trôi qua, cà chua tiết ra một mùi
chua chua ngọt ngọt, tôi không ngừng nuốt nước bọt, quả cà chua mới chỉ lột vỏ
được hơn một nửa, hơn nữa phần đã bị bóc vỏ rất nham nhở, rất giống vết sẹo của
bệnh chốc đầu hoặc bộ mặt mụn bị cậy ra khi còn non, thật buồn nôn.
Phương Dư Khả lắc đầu, nói với tôi: “Trần cà chua qua
nước nóng sẽ dễ bóc vỏ hơn.”
Tôi như nhặt được báu vật, chạy như điên vào phòng bếp
lấy nước nóng, nhìn vỏ ngoài quả cà chua tuột ra, tôi lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sau khi vào phòng bếp, tôi bắt đầu nấu từng món.
Đầu tiên là đậu nành: ba bát nước, thêm muối, cho đậu
nành vào, luộc đến lúc sôi.
Tiếp theo là đậu sốt hành: đậu hũ cắt miếng, thêm hành
lá, thêm gia vị, thêm dầu vừng, nấu đến chính nhừ mới thôi.
Tiếp đến là trứng gà xào cà chua: cho dầu vào, đập
trứng, thêm cà chua, bỏ gia vị, xào đến lúc trộn đều.
Cuối cùng là canh trứng gà cà chua: chính là cho thêm
nước vào món trứng xào cà chua, rồi lại thêm một quả trứng nữa.
Nhờ có mức đo lường chính xác của nồi cơm điện, cơm
tôi nấu không thành hồ cũng không bị cháy. Tôi cầm chai xì dầu do dự, không
biết có nên giữ nguyên kế hoạch ban đầu hay không. Sau đó lại nghĩ, tôi học
tiếng Đức, người Đức để ý nhất là những bước đi có kế hoạch, vì vậy tôi tưới
một ít xì dầu vào nồi cơm, sau đó đảo đều.
Dù có chết tôi cũng không là người đầu tiên ăn thứ
này, kiểu này cần hi sinh vị giác, chuyện ham muốn hi sinh vì đồ ăn ngon này cứ
để Đàm Dịch làm đi.
Ba người ngồi vây quanh bàn cơm, không ai động đũa,
tôi tin mỗi người đều đang suy nghĩ một vấn đề giống tôi: ai sẽ làm người xui
xẻo đầu tiên?
Tôi thấy tiếp tục giằng co cũng không phải một cách
hay, nên nói với Đàm Dịch: “Không phải em nói muốn ăn cơm chị nấu sao? Còn
không ăn đi?”
Đàm Dịch hít sâu một hơi: “Thật ra em rất muốn ăn
thịt, tiếc là chị không làm, vậy chi bằng bữa cơm này để lại ăn sau đi…”
Tôi nghĩ đề nghị này vô cùng tốt: “Sao em không nói
sớm. Nếu biết sớm, chị đã làm một nồi thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, diêu cá
Tây Hồ. Vậy nếu ra ngoài ăn, em cũng không thể nói chị thua, em không ăn thử
một miếng coi như mất quyền quyết định. Chị cũng không coi như mình đã thắng,
sau này em kiểm soát tốt cái mồm em là được.”
Đàm Dịch xúc động nói: “Chị dâu, may mà gặp được chị,
tiêu chuẩn bạn đời sau này của em đã giảm xuống rất nhiều. Về cơ bản, chỉ cần
là con gái là được.”
Phương Dư Khả nhìn hai chúng tôi kẻ tung người hứng,
gõ bàn: “Anh mang theo thịt gà cung đình, thịt lợn muối, hâm nóng lên có thể
coi là món mặn. Mấy món này Lâm Lâm rất vất vả mới làm được, đều phải ăn một
chút. Cho người mới có tinh thần.”
Cuối cùng, tôi nhìn vị dũng sĩ Phương Dư Khả này không
chút hoang mang gắp một miếng trứng xào cà chua bỏ vào trong miệng, nhai đều
đặn, sau khi thản nhiên nuốt xuống, tôi cũng chần chừ gắp một miếng, rồi cũng
bình tĩnh nhai và nuốt. Đàm Dịch nhìn chúng tôi, nửa tin nửa ngờ nếm thử một
miếng, chờ cậu ta bỏ vào trong miệng rồi, tôi và Phương Dư Khả không hẹn mà
cùng vồ tới máy uống nước, mãnh liệt uống hai cốc nước. Đàm Dịch ôm cổ như bị
trúng độc trong phim kiếm hiệp, giơ một ngón tay nói lời trăn trối: “Không ngờ,
các ngươi lại ấu trĩ như thế…” sau đó vẹo đầu một cái, ngã xuống bàn ăn.