Ngày hôm sau, trong mông lung, tôi bị ba đôi mắt tràn
ngập oán giận làm cho giật mình tỉnh giấc.
Cổ hộng khô rang, tôi phất tay với ba người bọn họ:
“Này, các cậu đừng chắn trước mặt tớ, rảnh rỗi thì rót cho tớ cốc nước đi.”
Chu Lỵ nghe lời đi rót nước. Tiếng nước róc rách cang
lên trong ký túc xá. Tôi ngửi được mùi không đúng: đây là sự yên lặng trước bão
tố…
Tôi xuống giường, vội vàng chạy tới giật lấy cốc nước:
“Để tự tớ làm là được…” Vừa nói vừa lo lắng nhìn ba người kia.
Tôi uống nước ừng ực, càng uống càng cảm thấy thứ mình
đang uống là Hạc Đỉnh Hồng. Thật sự là bị săm soi đến phát run, đành phải đánh
phủ đầu: “Các cậu đừng có như thế nữa đi, có việc gì cứ nói thẳng, còn giở trò
uy hiếp tinh thần làm gì?”
Vương Tiệp vẫn là người có phong độ như lãnh đạo ký
túc xá, cô nàng kéo ghế ngồi trước mặt tôi: “Lâm Lâm, cậu còn nhớ tối qua trở
về thế nào không?”
Nhờ có con bé nhắc nhở, tôi bắt đầu hồi tưởng lại,
ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt sáng ngời, sống chết nhớ lại những chuyện sau khi ra
khỏi quán ăn,
Chu Lỵ đúng là đồ nóng nảy, bắt đầu bắn phá như súng
máy: “Vương Tiệp, cậu đừng nhìn vẻ cố gắng nhớ lại của con bé, vừa nhìn vào đôi
mắt ngờ nghệch kia là đã biết con bé chẳng còn nhớ gì nữa rồi. Không tin cậu cứ
ngồi đây mặt đối mặt với con bé một ngày một đêm, đảm bảo trước khi con bé nhớ
lại được thì cậu đã gục trước rồi.”
Người đáng sợ nhất trên thế giới quả nhiên là người
hiểu mình hơn cả chính mình.
Vương Tiệp kiên nhẫn: “Vậy cậu có nhớ tối qua ra ngoài
làm gì không?”
Cái này thì tôi nhớ: “Tớ ra ngoài để đón bạn từ xa
tới. Trước đây cậu ta ở nước ngoài, khó khăn lắm mới về được gần nửa năm, lần
này tới Bắc Kinh quả thật không dễ dàng…”
A Đào đưa tay ra vẻ ngừng lại, ngắt lời tôi: “Dừng
dừng dừng, tớ không có hứng thú với tên lãng tử từ phương xa trở về kia của
cậu, nói với bọn tớ, cậu đi cùng ai, làm cái gì.”
“Tớ đi cùng Phương Dư Khả, chẳng làm gì cả, chỉ trò
chuyện, uống chút rượu…”
Chu Lỵ vỗ đùi: “Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm. Khi
uống rượu thì sao?”
Tôi tiếp tục nhớ lại: “Khi uống rượu, bọn tớ trò
chuyện một chút, sau đó lại uống chút rượu…” omg, stop, stop, hình như tôi đã
trải qua một chuyện vô cùng đặc biệt, vô cùng dũng mãnh. Là hiện thực hay ảo
giác? Tôi làm rồi? Hay tôi chưa làm? Tôi làm rồi? Hay tôi chưa làm? Nghĩ vậy
tôi liền phun ra miệng: “Tớ chưa làm chứ?”
Chu Lỵ ở bên cạnh không vỗ đùi nữa mà trực tiếp vỗ đầu
tôi: “Muốn đàn ông tới phát điên rồi, muốn rượu vào làm bậy rồi trực tiếp lên
giường chắc? Có làm hay chưa chính cậu còn không biết sao. Hôm qua cậu cười vừa
ngu ngốc vừa không ra sao, nếu thật sự có người có thể ra tay với cậu, đấy nhất
định phải là một người vừa mù vừa điếc.”
Thật ra tôi không nói đến những trình tự phía sau như
thế, tôi chỉ muốn biết tôi đã hôn người ta hay chưa thôi…
“Hôm qua, khi cậu trở về, quần áo vẫn nghiêm chỉnh,
nhưng,” Vương Tiệp bình thản nói, “khi Phương Dư Khả đưa cậu về thì quần áo cậu
ta lại không nghiêm chỉnh.”
Chu Lỵ gào khóc kêu lên: “Cậu nói xem cậu là loại
người gì, sắc tính không đổi, còn nhỏ đã học đòi đùa giỡn đàn ông, nói xem sau
này phải gả ra ngoài thế nào đây? Tối qua, khi trở về, cậu còn túm lấy Phương
Dư Khả bắt người ta cởi áo sơ-mi, còn trách người ta có nhiều cúc áo quá. Tớ
cũng phải đỏ mặt giùm cậu nha. Phương Dư Khả không dám để cậu làm loạn, khi đỡ
cậu lên giường, cậu bắt đầu kêu khóc ầm cả lên —-”
Chu Lỵ hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức đêm qua. Con bé
có thể không phải là mẹ của Đạo Minh Tự nhưng tuyệt đối có tiềm chất làm mẹ Sam
Thái*.
*
Sam Thái và Đạo Minh Tự: nhân vật trong phim “Vườn sao băng”, bộ phim chuyển
thể từ truyện Hana Yori Dango của Nhật
A Đào tiếp tục bổ sung: “Yên tâm đi, lần này cậu đã nổ
một phát đại bác, toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá, ngay cả cô dọn vệ sinh cũng
biết đến cậu rồi. Đương nhiên tớ tin chắc loại bát quái siêu cấp này cũng đã
truyền đến tai Như Đình đang du lịch ở Châu Âu rồi, sợ là cô ta sẽ thúc ngựa
trở về sớm thôi. Aiz, nội bộ lủng củng, họa từ trong nhà mà ra nha.” A Đào giả
vờ thương nước thương dân chưa được bao lâu đã vỗ tay nói: “Chúng tớ có trò hay
để xem rồi. Lâm Lâm, cậu phải cố lên, nếu không chẳng phải sẽ uổng công bài bát
quái post trên bbs sao.”
Tôi nghe vậy mà toát mồ hôi lạnh: “Vậy Phương Dư Khả
nói thế nào?”
Chu Lỵ vắt chéo chân nói: “Vậy mới nói Phương Dư Khả
đúng là người tốt. Cậu ta không những tự mình lau mặt cho cậu, còn dặn dò bọn
tớ vô cùng kỹ lưỡng, bảo bọn tớ nhất định phải chăm sóc cậu. Còn nói khi cậu
ngủ có thể thích đá chăn, vân vân và vân vân, bảo bọn tớ chú ý một chút. Nói
xem cậu đã lừa bọn tớ, ngủ ở chỗ Phương Dư Khả bao nhiêu lần rồi? Người ta làm
sao có thể biết cậu thích đá chăn đến mức rách cả chăn như thế?”
Aiz, là khi học bổ túc lớp máy tính trước đây, thỉnh
thoảng ngủ trên giường cậu ta vài lần…
Chu Lỵ thấy vẻ mặt tôi phiền muộn, còn đổ thêm dầu vào
lửa: “Cậu biết hôm qua cậu còn phát biểu lời vàng ngọc gì không? Đây quả thật
là một bức thư khiêu chiến nhé, khiếu chiến toàn bộ nữ sinh trên dưới kí túc
xá… Nhưng loại thư khiêu chiến tự sát này thật sự khiến người đọc thương tâm,
người nghe rơi lệ. Dù cậu có ý định này thì cũng phải chờ thiên thời địa lợi
nhân hòa, cộng thêm rút được quẻ đại cát, khi có được một phần trăm phần thắng
thì hãy đi tuyên truyền. Nay chưa gì đã lớn chuyện như vậy… Aiz…”
Tôi không chịu nổi dáng vẻ luyên thuyên chém gió của
Chu Lỵ nữa: “Rốt cuộc tớ đã nói gì?”
“Hắc hắc, cậu nói, tuy là hoa đã có chủ nhưng Lâm Lâm
sẽ đào cả đất. Phương Dư Khả đêm nay đã được tôi lâm hạnh, hôn cũng đã hôn…”
A, ông trời của tôi ơi, không cần đem tôi ra đùa thế
chứ…
Khi đó, điện thoại di động có thể chụp ảnh rất đắt
tiền, nhưng tôi cũng đã quên, trong trường này cũng không ít người giàu có. Trò
hề của tôi tối qua đã bị mấy kẻ nhiều chuyện lấy di động chụp lại. Lần đầu tiên
trong đời tôi cảm ơn ánh đèn mờ ảo trong ký túc xá làm cho ảnh chụp cũng không
rõ ràng, nhưng trên cơ bản tôi cũng nhìn ra trên bức ảnh, tôi tương đương với
bệnh nhân tâm thần vừa mới trèo tường trốn trại.
Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Phương Dư
Khả: “Dậy chưa? Thiện Thiện bảo chúng ta tới khách sạn gặp cậu ấy, buổi chiều
đi Di Hòa Viên.”
Tôi không muốn đi, từ nhỏ tới giờ, chuyện mất mặt đã
trải qua nhiều, nhưng chưa bao giờ mất mặt như lần này. Nếu thật sự đi, da mặt
tôi chắc phải dày như tường thành.
Nhưng nếu không đi, vậy giống như tôi có tật giật
mình…
Đang suy nghĩ, Thiện Thiện nhắn tin cho tôi: “Nếu vì
chuyện tối qua mà cậu không dám ra ngoài chơi, thịt toàn thân tớ sẽ khinh bỉ
cậu.” Aiz, từ khi nào mà chỉ số thông minh của tên này lại cao hơn thể trọng
của hắn vậy?
Chỉ số thông minh của tôi cũng không cao, bị Thiện
Thiện kích một cái tôi lập tức ra khỏi cửa.
Đến dưới lầu gặp Phương Dư Khả.
Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ từng yên lặng như
thế. Nhìn cậu ta đi ra từ ký túc xá, tôi lập tức cúi đầu, như tội phạm chờ xét
xử.
Phương Dư Khả cũng rất yên lặng, cũng giống tội phạm
đứng bên cạnh tôi.
Chúng tôi như hai cục gỗ đứng yên một lúc lâu, các nữ
đồng chí đi qua đều quay đầu lại, há mồm bình luận một câu: “Đây là người làm
ầm ĩ tối qua đúng không?”
Sau khi nghe được câu đó, dù mặt tôi có dày như tầng
khí quyển thì cũng phải cất bước đi.
Dọc đường không nói gì, thật kì quái.
Hôm qua, khi ở trên xe bus, chúng tôi còn đấu võ mồm.
Quả nhiên cái mồm tôi quá độc, một khi đã phát lời thề thì không bao giờ có thể
đấu võ mồm với cậu ta được nữa.
Tôi gượng cười: “Phương Dư Khả, tôi đố cậu mấy câu
nhé.”
Phương Dư Khả lạnh lùng, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi tiếp tục nói: “Một con rùa dẫm lên một đống phân
trên đường, nhưng bên trên lại chỉ có ba dấu chân, vì sao?”
Phương Dư Khả không nói gì.
Tôi cười khan: “Bởi vì có một chân đang bịt mũi.”
Phương Dư Khả tiếp tục im miệng không nói, lông mi
cũng không chớp một cái.
“Có một con heo, đi tới đi lui, đi tới nước ngoài, nó
sẽ biến thành gì?”
Phương Dư Khả như bị điểm huyệt, không có một chút
phản ứng.
Tôi đành phải nói đáp án: “Nó sẽ biến thành pig.”
Nhưng lần này tôi cũng cười hết nổi. Aiz, có rất nhiều chuyện tôi muốn giải
thích, nhưng nói mãi không ra, không nói thì lại nghẹn chết.
“Cái kia — tối qua — không phải tôi cố ý — chuyện môi
tôi chạm vào cậu, cậu đừng để trong lòng. Cậu cứ coi như bị chó cắn, heo gặm,
rùa đè đều được.”
Phương Dư Khả bỗng nhiên lên tiếng: “Chu Lâm Lâm, sau
này cô cứ thử uống rượu trước mặt người khác xem.”
Tôi thấy mọi chuyện có chuyển biến tốt, lập tức đặt
tay trái lên ngực, tay phải nắm thành đấm giơ cao: “Thề có trời, tôi không bao
giờ uống say nữa.”
Phương Dư Khả bổ sung: “Đừng xuyên tạc. Tôi nói cô
không được uống rượu, không nói cô không được say rượu. Sức kiềm chế của cô quá
kém, không phải muốn không uống say là không uống say được.”
Tôi giải thích: “Tửu lượng của tôi rất tốt nhé.”
“Nhưng nhâm phẩm sau khi uống rượu thì không tốt.”
Tôi cúi đầu, điểm này tôi thật sự không có cách nào
phản bác. “Thật ra là tôi bị hại mới đúng, tôi dùng môi, còn cậu chỉ đưa lên có
cái mặt thôi. Mặt cậu con ruồi, con muỗi, con sâu, con bọ đều đã từng hôn, cậu
cần gì phải tức giận như thế nhỉ. Tôi cũng coi như đó là đồ ăn vặt thôi, tiêu
hóa hết là xong. Của cậu là nụ hôn đầu tiên, của tôi cũng vậy, chúng ta hòa
nhau được chưa?”
Sắc mặt Phương Dư Khả thay đổi.
Mà lúc này tôi đang hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với
Chu Lỵ tối qua:
“Chu Lỵ, nếu nói, khi tớ hôn Phương Dư Khả, tớ chưa
hoàn toàn say, ý thức vẫn còn, nhưng tớ vẫn hộn, vậy biểu thị cái gì?”
“Vậy chứng tỏ bất kể lúc nào cũng cũng có sắc tâm.”
“Nói nghiêm túc đi.”
“Được rồi, theo Chu Công thì “nhật hữu sở tư dạ hữu sở
mộng**” hoặc theo thuyết phân tích tinh thần của bác sĩ Sigmund Freud, chuyện
này chứng tỏ cậu đã muốn hôn cậu ta từ lâu. Sau khi uống say, thèm muốn giãy
dụa khỏi sự ràng buộc, trực tiếp chi phối đại não của cậu.”
**
Nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng: ngày có suy nghĩ, đêm tất nằm mộng.
“Cậu vẫn đang nói tớ có sắc tâm.”
“Chuyện này khác chứ, vì sao cậu không hôn tên kia mà
cứ hôn Phương Dư Khả, còn ôm lấy cậu ta không buông?”
“Vậy chúng tỏ khi tớ chuếnh choáng say vẫn giữ được
thẩm mỹ bình thường.”
“Nhưng những lời cậu nói khi uống say không thể dùng
thẩm mỹ để giải thích được. Nói thật đi, cậu muốn đào góc tường nhà người ta từ
bao giờ rồi? Aiz, thì ra cậu thích làm kiểu phụ nữ ngấm ngầm ra tay như vậy…”
“Cậu nói tớ có suy nghĩ không an phận với Phương Dư
Khả? Không thể, không thể. Tớ thích Tiểu Tây đến tận xương, sao có thể chân
đứng hai thuyền như vậy?”
“Cậu là thích hay là hâm mộ Tiểu Tây? Tam Mao nói: có
những loại tình yêu chỉ là “tâm tình ngay lúc đó”. Nếu người đó biến phần tâm
tình này thành lâu dài, đó là sự ấu trĩ của bản thân. Thời gian cậu ở cùng
Phương Dư Khả rất nhiều, nhiều hơn cả thời gian cậu ở bên Tiểu Tây, nhiều hơn
cả thời gian Phương Dư Khả ở cạnh Như Đình. Lâu ngày sinh tình là chuyện bình
thường.”
“Quá vớ vẩn…”
“Yên tâm đi, cuộc sống không phải còn vớ vẩn hơn sao?”
Tôi giả bộ lơ đãng hỏi Phương Dư Khả: “Cậu nói xem, có
khi nào cậu thích một người rất lâu rồi, sau một đêm lại phát người cậu thích
là người khác không?”
Phương Dư Khả kiên quyết lắc đầu.
“Vì sao?”
“Nếu phát hiện thì đã phát hiện từ sớm, sao có thể lâu
như vậy mới phát hiện ra?”
“Nếu đầu óc cậu rất ngốc thì sao?”
Phương Dư Khả trừng mắt nhìn tôi, tôi phản ứng ngay
lập tức, vội vàng nói: “Tôi nói ví dụ như vậy, nếu suy nghĩ của cậu với người
cậu vẫn thích chỉ là một sự cố chấp, không phải thích thì sao? Có thể khi
cậu có được cô ấy, cậu lập tức phát hiện ra trước đây cậu đã một mình sống
trong tưởng tượng, hiện thực làm cậu hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra cảm giác thích
kia của cậu chỉ là một khoảng thời gian mà thôi.”
Phương Dư Khả nhìn tôi chằm chằm: “Sao cô đột nhiên
lại có suy nghĩ này? Tình yêu vốn là sự cố chấp, nếu nó không có cố chấp, chỉ
tùy tiện dựng lên thì cũng sẽ đổ bất cứ lúc nào, đó là vì tình cảm không sâu,
chỉ là mượn cớ cho tình cảm không còn mà thôi.”
Nói đến đây, tôi thấy thật buồn bực. Cùng lúc, tôi
bỗng cảm thấy tình cảm của tôi đối với Tiểu Tây thật mê man; còn về chuyện kia,
nếu như tôi thật sự thích Phương Dư Khả, tôi đây thật sự vạn kiếp không ngóc
đầu lên được — giẫm lên vết xe đổ, thích người đã có người trong lòng, tôi thực
sự đã ngã ở nơi nào thì nằm luôn ở nơi đó.