Dưới đây là bản tin từ hiện trường của bà mẹ Phá Đầu:
Phương Dư Khả là một người rất biết tính toán. Vào
khoảng đầu tháng 5 năm 07, Phương Dư Khả kiên quyết từ bỏ mọi biện pháp an
toàn, súng thật ra trận, thành công để nguyên thần của bạn nhỏ Phương Lỗi trú
nhập vào trong tử cung của Chu Lâm Lâm. Tháng 7, trong lễ tốt nghiệp, đồng chí
Chu Lâm Lâm mấy lần ra vào giảng đường có cả trăm năm lịch sử, ở trong nhà vệ
sinh nữ nôn mửa đến mức mặt mày xanh mét. Đồng thời xông vào nhà vệ sinh nữ còn
có Phương Dư Khả đẹp trai, thu hút, hăng hái ngời ngời. Người ta đồn rằng, ngày
đó, hiệu trưởng Hứa còn đặc biệt giao nhiệm vụ cho cán bộ hội sinh viên Phương
Dư Khả, bảo cậu ta quan tâm tới nữ sinh sắc mặt tái nhợt kia nhiều một chút.
Thật sự là một vị hiệu trưởng tốt, thương dân như con nha ~
Chu Lâm Lâm có một câu nói đúng, cô ấy có khí thế có
thể làm nữ vương. Từ khi mang thai, người nhà họ Phương coi cô ấy là động vật
quý hiếm hơn cả tế bào não của cô ấy, chăm sóc vô cùng cẩn thận. Mỗi ngày ba
cuộc điện thoại quốc tế, lần nào cũng phải suy nghĩ tới đồng hồ sinh học của
Chu Lâm Lâm, tuyệt đối không quấy rầy mộng đẹp của cô.
Chu Lâm Lâm có chút ngứa ngáy. Cuộc sống quá thanh
bình, nhàm chán. Vì vậy, cô nói với Phương Dư Khả, chuyện kết hôn của chúng ta
cứ chờ một thời gian đi. Phương Dư Khả dự định, sau khi lấy được bằng tốt
nghiệp vào tháng 7 sẽ kết hôn. Tháng 7 là tháng Phương Dư Khả sinh ra, mặc áo
cưới không đến mức rét run như mùa đông, bụng Chu Lâm Lâm cũng chưa to đến mức
ảnh hưởng tới mỹ quan, quan trọng nhất là một nhà ba người có thể cùng bước vào
lễ đường, đây là một chuyện rất có ý nghĩa nha. Để tập trung toàn bộ tinh thần
vào việc chuẩn bị kết hôn, anh tạm thời giao công ty phần mềm anh mới thành lập
năm ngoái cho bạn thân quản lý.
Vậy mà, Chu Lâm Lâm lại không ra đề theo lẽ thường.
Nhưng ai bảo người ta là phụ nữ có thai? Dù Phương Dư Khả có tức giận đến mức
trợn trừng mắt cũng chỉ có thể cúi người nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Làm bà mẹ độc thân sẽ bị người ta ghét bỏ nha.”
“Làm bà mẹ độc thân thật nhiều kích thích.”
“Bố mẹ anh rất muốn đón em về nhà nha.”
“Bố mẹ em chưa muốn con gái đi lấy chồng.”
“Phương Lỗi bé nhỏ rất thương bố thằng bé nha.”
“Phương Lỗi là em sinh em nuôi, liên quan gì đến anh?”
Tính tình cô ấy sau khi có thai ngày càng dễ nổi giận,
Phương Dư Khả không dám chọc vào, đành phải tìm mẹ vợ xin giúp đỡ. Mẹ của Chu
Lâm Lâm là một bà thím dũng mãnh, trực tiếp nhét hộ khẩu vào trong tay Phương
Dư Khả, còn thành thật nói với anh, hôn lễ không làm cũng không sao, nhưng nhất
định phải đăng ký kết hôn, nếu không đứa bé sinh ra sẽ không khai sinh được,
thật có lỗi với cháu ngoại nhà họ Chu. Cứ như vậy, suy nghĩ không bằng hành
động, Chu Lâm Lâm bị mẹ mình áp giải tới cục dân chính. Cục dân chính hỏi có
đúng là Chu Lâm Lâm tự nguyên hay không, Chu Lâm Lâm trong mắt ngập nước, uất
ức nói đồng ý. Hôm đó, Chu Lâm Lâm không ăn cơm, một mình ngồi nhìn ra cửa sổ
nửa ngày, Phương Dư Khả nói gì cũng không chịu ăn một miếng.
Cho đến buổi tối, bỗng nhiên Chu Lâm Lâm nghiêm mặt
nói với Phương Dư Khả, nếu một ngày nào đó anh đó anh ép em đi ly hôn, em sẽ
chém chết anh.
Phương Dư Khả tươi cười, gật đầu nói được. Khi bụng
Chu Lâm Lâm hơi lớn hơn một chút, Văn Đào từ Mỹ trở về, hẹn cô đi uống trà
chiều.
Gần đây Chu Lâm Lâm buồn chán đến mức trong bụng sắp
mọc một bãi cỏ, vừa nghe có tụ tập lập tức mừng như điên mà chạy đi. Trước khi
đi còn mặc một chiếc áo phông rộng dài, hóp bụng lại, cố gắng đóng cúc chiếc
quần jeans bó sát. Soi mình trong gương, thật sự không nhìn ra là một phụ nữ
đang có thai 4 tháng. Vì vậy, Chu Lâm Lâm vẻ mặt sáng ngời ngời ngồi uống trà
đối diện Văn Đào. Một năm nay Văn Đào lăn lộn tại nước ngoài cũng không tệ, bề
ngoài thêm vài phần rắn rỏi, mạnh mẽ. Tuy mấy từ này thường chỉ áp dụng cho
những anh hùng đáng mặt đấng mày râu, nhưng xét thấy dùng trên người Văn Đào
thường bị Chu Lâm Lâm trêu chọc có khí chất thụ này cũng rất chính xác. Bởi vì,
hiện giờ Văn Đào không đeo khuyên tai nữa, mà đeo kính. Văn Đào nói, có một
buổi tối anh đeo kính đen, vậy mà anh còn tưởng mắt anh có vấn đề. Chu Lâm Lâm
cười đến run rẩy cả người, vẻ mặt như hồng hạnh nở rộ. Không biết ông chồng nhà
mình vừa khéo cũng hẹn khách hàng uống trà ở đây. Bởi vì tiếng cười của Chu Lâm
Lâm có lực xuyên thấu quá mạnh mẽ, Phương Dư Khả nghe được điệu cười quen
thuộc, nhìn lại, lại thấy bà xã nhà mình đang vượt tường. Phương Dư Khả vốn
định bàn bạc hạng mục này cho xong, bình tĩnh lại, nói với khách hàng chưa được
vài câu lại nghe thấy tiếng cười bên kia vang lên, tạo nên một cảnh tượng vô
cùng tươi đẹp. Cảnh tượng quá mức tươi sáng này ở trong mắt Phương Dư Khả chậm
chạp không mờ đi, anh đành phải cắt ngang cuộc nói chuyện với khách hàng. Sau
khi nhìn thấy khách hàng rời đi, anh mới âm thầm đi tới gần Chu Lâm Lâm. Vừa
nhìn thấy cô mặc quần jeans, khí nóng lại bốc lên đầu, siết chặt tay vài cái
mới tỉnh táo lại được. Hiện giờ cô ấy là phụ nữ có thai, đang trong thời kỳ dễ
sảy thai, vì Phương Lỗi, phải nhẫn nhịn một chút.
Tiến lên hai bước, anh vỗ vỗ vai Chu Lâm Lâm, cố ý lên
giọng nhắc nhở cô, có thai không nên chạy lung tung, nếu thật sự muốn tụ tập,
hôm nào chờ anh về, hẹn bọn họ về nhà tốt hơn. Nói đến mức lông mày Văn Đào
giật giật. Chu Lâm Lâm nhìn thấy Phương Dư Khả thì như nhìn thấy quỷ, trong
lòng oán giận anh xuất quỷ nhập thần, dọa đến phụ nữ có thai cũng chẳng có gì
tốt đẹp.
Sau rất nhiều lần bị Phương Dư Khả cười cười giả lả
mời tới thăm nhà mới của bọn họ, Văn Đào đành bắt buộc tới thăm cái tổ chim nhỏ
bé của bọn họ một phen.
Trong tổ chim nhỏ, đầu tiên, Phương Dư Khả nhét Chu
Lâm Lâm vào phòng thay váy bầu, còn tiện thể cắn cắn tai cô, coi như trừng
phạt.
Đi vào phòng khách, Phương Dư Khả keo kiệt mời Văn Đào
một cốc nước lạnh, còn tiện thể cho anh xem giấy đăng ký kết hôn.
Trước đây, khi Chu Lâm Lâm một mình mân mê đăng ký kết
hôn, cô luôn bị Phương Dư Khả len lén cười nhạo. Hiện giờ, cuối cùng anh cũng
tìm được ý nghĩa tốt đẹp của tờ giấy đăng ký – một bảo vật để kích thích tình
địch. Chu Lâm Lâm thay quần áo xong muốn xen mồm nói chuyện vài câu, lại bị
Phương Dư Khả đuổi vào bếp đun nước. Ông trời nhìn thấy, bạn học Chu Lâm Lâm
nhìn chằm chằm máy nước nóng tự động ở phòng khách, không hiểu nổi, thế kỷ 21
rồi, đun nước là hành động thế nào. Trong nhà cũng không có ấm đun nước truyền
thống nha. Phương Dư Khả lại độc ác nhìn cô chằm chằm, hất cằm về phía phòng
bếp. Chu Lâm Lâm đành phải len lén chạy vào phòng tắm trên đường tới phòng bếp,
mở vòi nước nóng ở mức cao nhất, rót một bình đầy. Chần chừ trong phòng tắm một
lúc lâu, cô mới đưa bình nước cho Phương Dư Khả. Phương Dư Khả thật nhiệt tình
rót thêm nước vào cốc của mình và Văn Đào. Chu Lâm Lâm muốn nói cái gì đó, lại
bị Phương Dư Khả đuổi xuống lầu mua bánh kem. Văn Đào thật sự không nhịn được
nữa, đứng dậy chào tạm biệt, Phương Dư Khả còn ôn hòa mời anh khi rảnh rỗi
thường xuyên tới chơi.
Văn Đào vừa đi, Phương Dư Khả đặc biệt thư thái mà
ngồi xuống uống nước, chân vắt chéo hất lên, vô cùng đắc ý.
Chu Lâm Lâm ở bên cạnh đành phải nói cho anh, nước anh
uống thật ra là nước lấy từ phòng tắm. Phương Dư Khả phun một ngụm nước thẳng
về phía mặt Chu Lâm Lâm.
Khi Chu Lâm Lâm sắp sinh, cả bệnh viện đều run lên bần
bật. Tiếng kêu có chút thảm thiết, gào khóc om sòm. Trong đó một nửa là kêu
“Phương Dư Khả, anh là tên khốn kiếp”, nửa khác là kêu “Phương Lỗi, con đi ra
ngay cho mẹ, đừng để mẹ mất mặt!”
Phương Dư Khả đẹp trai quỳ gối bên cạnh giường, tay bị
Chu Lâm Lâm cắn chảy máu, còn phải ngoan ngoãn nói, đúng, anh là tên khốn kiếp,
Phương Lỗi nghe lời, đừng làm mẹ con đau. Khiến cho y tá trong bệnh viện nước
mắt lưng tròng, còn đặc biệt mua cho anh một hộp cơm. Cuối cùng, bác sĩ từ
phòng phẫu thuật đi ra, nói vị trí thai không đúng, có lẽ khó sinh. Phương Dư
Khả đang chờ ngoài cửa nghe vậy đầu óc trống rỗng, vô thức nói cứu mẹ quan
trọng hơn, nhất định phải cứu mẹ trước.
Bác sĩ đặc biệt khinh bỉ liếc nhìn Phương Dư Khả, xem
phim truyền hình quá nhiều rồi. Cứu mẹ hay cứu con, cậu có thể quyết định sao?
Phải xem tình hình thực tế đã.
Phương Dư Khả lập tức ngẩn người ở đó, nước mắt lã chã
chảy xuống, nằm úp sấp trước cửa phòng phẫu thuật, thật sự giống phin truyền
hình tám giờ.
Người trong bệnh viện buổi chiều nghe một giọng nữ
khóc lóc inh ỏi, cả đêm lại nghe một giọng nam gào khóc thảm thiết, thần kinh
cũng sắp suy nhược tới nơi. Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, Phương Dư Khả đang
ngồi dưới đất, một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy. Bác sĩ đành cúi người nói với
anh, cả hai mẹ con đều bình an. Sau đó, Phương Dư Khả ghé vào người Chu Lâm Lâm
đang suy yếu một lúc lâu, không thèm liếc mắt nhìn Phương Lỗi càng yếu ớt hơn
của nhà bọn họ. Ông bố này, thật là không tận tâm, không có trách nhiệm. Trong
những tháng Chu Lâm Lâm ở cữ, Phương Dư Khả trao toàn quyền quản lý công ty cho
phía đối tác của anh, tự mình làm người giám sát bệnh nhân.
Khi Chu Lâm Lâm tỉnh lại, chán chường nhìn Phương Dư
Khả, la hét muốn gặp Phương Lỗi. Phương Lỗi còn đang trong phòng giữ ấm, Chu
Lâm Lâm lại không đi lại được, vì vậy khiến Phương Dư Khả rất khó xử. Chu Lâm
Lâm cho rằng Phương Lỗi không còn, Phương Dư Khả lừa cô, gương mặt tái nhợt lại
càng tuôn ra vô số nước mắt.
Phương Dư Khả ôm cô cả nửa ngày mới tìm được cách,
ngày hôm sau, anh sai cấp dưới cầm một chiếc máy quay phim tới. Mừng như điên
chạy tới phòng giữ ấm ghi một đoạn phim. Chu Lâm Lâm cảm động nắm tay anh nói,
anh biên tập đoạn phim này cũng không dễ dàng, thật ra anh cũng rất đau lòng
đúng không, còn phải giả vờ vui cười trước mặt em. Anh xem, anh râu ria xồm
xàm, đâu phải dáng vẻ có việc vui trong nhà. Phương Dư Khả bó tay, đành phải
chạy tới chỗ bác sĩ, xin một giấy khai sinh trước thời hạn, cô mới tin.
Khi Phương Lỗi và Chu Lâm Lâm từ bệnh viện trở về đã
là đầu tháng 4 năm 08. Những ngày ở cữ của Chu Lâm Lâm đều vượt qua trong bệnh
viện, ngày đầu tiên về nhà, cô sảng khoái tắm gội sạch sẽ, sờ sờ vết sẹo trên
bụng, có chút phiền muộn. Càng làm cho cô phiền muộn chính là, tính cách của
Phương Lỗi còn càn quấy hơn cả cô. Tên nhóc kia chỉ cần Chu Lâm Lâm vừa ngủ là
bắt đầu khóc lóc, náo loạn. Đến khi Chu Lâm Lâm không thể nhịn được nữa, định
đá bao quần áo này cho mẹ già của cô. Nhưng Phương Dư Khả không cho. Chỉ cần
Phương Lỗi cáu kỉnh, anh lập tức ôm thằng bé tới phòng khách, để Chu Lâm Lâm
một mình ngủ thẳng cẳng trên giường.
Dần dần, Phương Lỗi càng ngày càng thân với bố, nhìn
thấy Phương Dư Khả đã có thể cười tít mắt, hai mắt lấp lánh, cực kỳ giống
Phương Dư Khả.
Chu Lâm Lâm bắt đầu cảm thấy mối nguy hiểm, vì vậy len
lén mua đồ chơi hối lộ con trai nhà mình. Nhưng đồ chơi dù có tốt đến đâu cũng
không bằng được bố giơ lên cao quay vù vù. Vì vậy, Chu Lâm Lâm quyết định, muốn
chia phòng ngủ với Phương Dư Khả. Anh ngủ phòng nhỏ, cô và Phương Lỗi ngủ phòng
lớn. Độc nhất là lòng dạ phụ nữ. Chu Lâm Lâm định dùng kế ly gián. Nhưng khi
tiếng khóc của Phương Lỗi không ngừng vang lên lúc nửa đêm, cô không còn cách
nào khác, đành phải đá văng cửa phòng Phương Dư Khả, bắt Phương Dư Khả giải
quyết tất cả những chuyện thay bỉm, chùi mông. Vẻ mặt Phương Dư Khả gian xảo,
cười cười nói, cả hai người bọn em đều không thể rời khỏi anh.