Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang len lén
bỏ sâu vào trong mũ của thằng bé bên cạnh, bị tôi phát hiện, cô ấy trừng mắt
như đang uy hiếp tôi, tôi không để ý đến cô ấy, cũng không nhắc nhở tên nhóc
không may kia.
Khi đó bố mẹ tôi đang cãi vã đòi ly hôn, bà nội tôi vì
muốn tôi ít bị ảnh hưởng mà đặc biệt chuyển tôi đến nhà trẻ của một thị trấn
nhỏ. Tôi từ sớm đã quen rồi, đại khái là tôi bị ép phải rời khỏi chiến trường
của mấy vị người lớn. Tôi thích ngồi ở những nơi yên tĩnh không người, nghịch
nghịch đá, nhìn bầu trời. Mẹ tôi nói, tôi có dấu hiệu tự kỷ mức độ nhẹ, bảo tôi
phải vui vẻ một chút. Nhưng chính bà không phải mỗi ngày đều soi gương, nói vui
vẻ lên một chút, nhưng cũng không thật sự sống vui vẻ sao?
Tôi là học sinh chuyển trường, có thể bình yên hường
thụ sự xa lạ và lạnh lùng của người khác đối với tôi. Bởi vì xa lạ nên không ai
nói tôi quái gở, chỉ cách xa xa thôi. Tôi không muốn hòa cùng với môi trường ầm
ĩ này, chỉ hưởng thụ sự yên lặng khi được ở một mình.
Ngày thứ hai cô ấy túm áo tôi, bảo tôi làm binh lính
của cô ấy, thù lao là sẽ để tôi sờ súng tự động bảo bối của cô ấy một chút. Tôi
vẫn không để ý đến cô ấy, tôi không thích người ồn ào.
Ngày thứ ba, cô ấy bỏ sâu vào bát ăn cơm của tôi, nhìn
tôi cười đắc ý. Tôi cầm con sâu lên, thả lại vào trong bát của cô ấy, không
chút hoảng hốt, nhưng vẫn không nói với cô ấy một câu. Tôi thừa nhận, lúc đó
tôi đang khiêu khích cô ấy. Làm xong, chính tôi cũng cảm thấy rất nhàm chán. Cô
ấy không nói gì, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm cái bát. Sau đó giơ lên cái tay béo
tròn: “Thưa cô!” Tôi cho rằng cô ấy sẽ tố cáo hành động vĩ đại của tôi, tôi mắt
lạnh nhìn cô ấy. Con gái thích nhất là mách lẻo, nhìn đôi mắt cô ấy có chút ngu
ngốc, vậy mà trở mặt một cái đã đi tố giác. Cô giáo đi giày cao gót chậm rãi
bước tới, ngọt ngào nói: “Bạn nhỏ Chu Lâm Lâm, có chuyện gì vậy?”
“Thưa cô, dì nấu cơm hôm nay rửa không sạch, bên trong
có con sâu.” Cô ấy vừa nói vừa dùng đũa gắp con sâu đang ngọ ngoạy kia lên, giơ
lên cao cho cô giáo nhìn. Cô giáo là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đã được phân
đến đây, nhìn thấy con sâu còn sống đã sợ đến xanh mặt. Mấy bạn nhỏ bên cạnh
vây thành một vòng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nghe thấy tiếng hét chói tai
của cô giáo đều luống cuống khóc rống lên.
Vô tình, hai người chúng tôi đã hợp tác chọc ghẹo cô
giáo và tất cả bạn học.
Khi tan học, tôi đợi bà nội tới đón. Thời tiết hôm đó
tôi còn nhớ rất rõ ràng. Đó là một ngày mưa trước khi bão về, giao thông và
liên lạc trong thị trấn nhỏ hoàn toàn ngừng trệ. Các thầy cô giáo ở nhà trẻ
thông báo tới tất cả các phụ huynh có thể thông báo, nói rằng trường học có thể
dồn giường ngủ của ký túc xá lại, các phụ huynh không cần thiết phải mạo hiểm
tới đón.
Nhưng tôi vẫn cố chấp đứng trước mái hiên nhà trẻ đợi
bà nội. Khi còn bé, người tôi ỷ lại nhiều nhất chính là bà nội, bởi vì lúc đó
tôi cho rằng bố mẹ bỏ rơi tôi, không cần tôi nữa. Nếu bà nội, người hiểu rõ tôi
nhất cũng không cần tôi nữa, tôi sẽ không còn gì để lưu luyến.
Mưa rất dày và nặng hạt. Xuyên qua màn mưa, tôi lo
lắng chờ đợi. Cô giáo khuyên tôi quay lại, nói đã thông báo với bà nội tôi, bà
đi lại khó khăn, bảo tôi yên tâm ở lại đây một đêm. Tôi bỗng nhiên trở nên rất
tùy hứng, gào khóc muốn gặp bà nội. Bởi vì tôi sợ.
Cô ấy đi tới, ôm tôi nói: “Được rồi, được rồi, buổi
tối tớ ngủ cùng cậu là được mà. Đừng sợ, đừng sợ.” Nói xong, cô ấy còn ngâm nga
một đoạn ca dao: diêu a diêu, diêu đáo ngoại bà kiều, ngoại bà khiếu ngã hảo
bảo bảo… Tôi dần dần ngừng khóc, lau mặt, ngồi xổm xuống nhìn màn mưa. Giọng
hát non nớt của cô ấy giống như những hạt mưa, tạo thành từng lỗ từng lỗ hổng
trong tim tôi.
Buối tối quả nhiên cô ấy nằm cùng tôi trên một cái
giường. Chắc chắn cô ấy không ngờ rằng, sau biết bao nhiêu năm, khi tôi chính
thức bước vào cuộc sống của cô ấy, chúng tôi đã từng ở chung một phòng. Nhưng
lúc đó, cô ấy đang chạy tới nói với bạn của mình, cô ấy thích một nam sinh.
Đáng tiếc người đó không phải tôi.
Trên giường, cô ấy ôm tôi như ôm búp bê. Tôi ngửi được
trên người cô ấy mùi thơm dễ chịu của xà bông, trong lành giống như cô ấy vậy.
Cô ấy bĩu môi nói cho tôi biết, thật ra không phải cô ấy đang giúp tôi, mà là
cô ấy cũng sợ, nhất là khi bão táp đến mức mất điện mất nước, nếu có người để
cô ấy ôm, cô ấy sẽ không sợ nữa.
Cô ấy còn lén lút cảm ơn tôi, nói rằng sau này nếu cô
ấy biến thành con trai nhất định sẽ lấy tôi. Tôi không biết ý của cô ấy khi nói
“biến thành” có phải chỉ kiếp sau hay không. Nhưng có phải cô ấy nhận lầm giới
tính của tôi rồi? Lông mi hơi dài một chút, đôi mắt hơi lớn một chút, là đã
lung tung không phân biệt được nam nữ rồi? Chỉ là không ngờ hơn mười năm sau,
cô ấy vẫn dùng phương thức đặc biệt của cô ấy để cầu hôn tôi, còn tôi vẫn không
biết nên trả lời thế nào. Mỗi lần cô ấy lơ đãng nói ra những lời này, tôi đều rất
khát khao có được cô ấy. Tôi cũng không phải người thần kinh mẫn cảm, nhưng mỗi
lần nghe cô ấy nói những lời này, tôi đều rất căng thẳng, còn cô ấy vẫn vô tư
vui vẻ dạo chơi trong vương quốc của riêng mình. Sự đơn giản của cô ấy khống
chế suy nghĩ của tôi, làm tôi không biết phải cư xử thế nào, vì vậy tôi khát
khao có được cô ấy. Văn Đào nói cũng không sai, tôi là một người nhát gan, lo
lắng suy nghĩ quá nhiều, tâm tình lo được lo mất làm tôi mất đi một lần rồi lại
một lần cơ hội. Nếu như tôi có thể học được sự tinh quái của cô ấy, khi cô ấy
cầu hôn với tôi, tôi đồng ý, sau đó lập tức kéo cô ấy đến cục dân chính đăng ký
là được. Như vậy, có lẽ sau đó cô ấy sẽ không nói đùa bậy bạ trước mặt tôi, làm
tôi rung động ao ước nữa chăng?
Buổi tối, cô ấy ngủ rất yên ổn, chỉ ôm lấy tôi, không
giống sau này, lúc nào cũng đạp tung chăn. Không biết nếu có người ôm lấy cô
ấy, cô ấy có thể ngoan ngoãn hơn một chút hay không? Nhưng, sáng sớm khi thức
dậy, tóc cô ấy dựng thẳng đứng lên như ổ gà. Cô ấy mơ mơ màng màng nhìn tôi như
nhìn người ngoài hành tinh.
Mấy ngày tiếp theo, tôi không hưởng thụ niềm vui một
mình như trước. Tôi đi theo phía sau cô ấy, nhìn cô ấy tức giận trả lại súng đồ
chơi mà cô ấy lấy từ nhà hàng xóm rồi lại bị cô ấy làm hỏng. Lúc đó tôi nghĩ,
nếu như tôi trở nên rất có bản lĩnh, có thể sửa chữa rất nhiều thứ hỏng hóc thì
tốt rồi. Sau này tôi thích máy tính, khi đang giúp hết người này đến người khác
đối phó với lỗi Bug, cuối cùng tôi cũng nhớ lại khó khăn của cô ấy khi đó. Tôi
chuẩn bị nhiều năm như vậy mới đợi được cô ấy nhờ tôi giúp mua máy tính. Khi
trong máy tính của cô ấy đột ngột bật ra một đoạn phim A, cô ấy ngốc nghếch
không biết phải làm gì, sau đó lại tự biên tự diễn, giả vờ là người từng trải.
Thật ra lúc ấy tôi đang lo lắng liệu cô ấy có hỏi tôi từ bao nhiêu tuổi thì bắt
đầu xem mấy loại vấn đề này hay không, may mà cô ấy không hỏi, những vấn đề này
để sau này chúng tôi kết hôn rồi thảo luận đi. Ha Ha.
Sau đó cô ấy mời tôi tới căn tin ăn cơm, dáng vẻ nơm
nớp lo sợ mà lấy lòng Như Đình của cô ấy làm tôi tức giận. Lầm nào cô ấy cũng
hô lớn mình là cô gái kim cương xinh đẹp vô địch không sợ trời không sợ đất,
nhưng trước một người con gái đẹp khác, lại lộ ra vẻ tự ti. Sự tự ti này khiến
cô ấy cố hết sức lấy lòng, đón ý nói hùa. Tôi không thích cô ấy như vậy. Bề
ngoài của cô ấy có như thế nào cũng không phải điều quan trọng, dù trên mặt cô
ấy có thêm vài khối u thì cô ấy vẫn là chính cô ấy trong trái tim tôi, lớn lên
trở thành tiên nữ hay cô gái nông thôn đều không quan trọng.
Trên xe bus, cô ấy cự nự với tôi, nói cô ấy coi trọng
ngực đẹp, hơn nữa ghét bỏ những thứ giả tạo. Tôi rất muốn đồng ý với cô ấy,
nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại biến thành cười nhạo. Đại khái là tôi cũng
trở thành đồ ngốc rồi, ở bên cạnh cô ấy, tôi thường hạ chỉ số thông minh xuống
cực thấp. Nói trở lại, từ sau khi giúp cô ấy mua máy tính, cô ấy chưa một lần
tìm tôi sửa máy tính hay gì khác, điều này làm tôi rất thất vọng. Sớm biết như
vậy, khi giúp cô ấy mua máy tính, tôi tạo chút lỗi Bug thì tốt rồi. Tôi nghĩ như
vậy, có phải đã trở nên ngu ngốc giống cô ấy rồi không?
Tôi ở nhà trẻ này chưa được một tháng. Mẹ tôi nghĩ nhà
trẻ này ít giáo viên, vì vậy chuyển tôi về nhà trẻ lúc trước. Người lớn vĩnh
viễn không hiểu trẻ con muốn gì. Nhà trẻ đã có niên đại 80 năm, có nhiều giáo
viên hay không đâu phải là vấn đề, mẹ chỉ làm vài việc để dày vò bản thân mình
thôi. Khi đó mẹ quá cô đơn, muốn làm một số chuyện kỳ quái.
Lúc mới đầu, tôi sống chết không đồng ý. Tôi đã quen
với nơi này. Cuộc sống đột nhiên hòa nhập làm tôi cảm thấy mới mẻ. Cùng cô ấy
bắt sâu chọc người, cùng cô ấy chơi trận giả, cuộc sống của tôi rất vui vẻ.
Thậm chí tôi không còn ỷ lại bà nội nữa. Mỗi lần bà nội tới đón, tôi còn có một
chút không muốn. Ngược lại, khi bố mẹ cô ấy tới đón, cô ấy sẽ ném hết tất cả để
nhào vào lòng bọn họ, giống như cô ấy ngồi ở đây là đang ngồi tù. Cô ấy quả
thật không hợp với những nơi có tường vây quanh. Vì vậy, ở trường cấp ba, khi
tôi nhìn thấy tên cô ấy xếp thứ hai mươi trên bảng thành tích, tôi có chút bất
ngờ. Là tôi đánh giá cô ấy quá thấp hay đánh giá thấp sự thần kỳ?
Sức lực của người lớn luôn luôn mạnh hơn trẻ con. Tôi
chuyển nhà trẻ không bao lâu thì lại chuyển nhà một lần nữa. Càng cách xa hơn
nhà trẻ ở vùng ngoại thành kia. Trong nhà trẻ mới, tôi cũng bắt đầu chậm rãi
học cách hòa đồng, học cách giao tiếp cũng những bạn nhỏ khác, nhưng rốt cuộc
vẫn không tìm được cảm giác vui vẻ như trước. Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn dần
dần lớn lên, dần dần trở nên cời mở, bằng lòng làm bạn với người khác, ví dụ
như hàng xóm Tiểu Tây, ví dụ như hàng xóm chuyển đến sau này Như Đình. Tiểu Tây
là một người anh hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết mình muốn học cái gì, lớn lên muốn
làm gì. Khi học tiểu học, lý tưởng của chúng tôi đều là trở thành nhà khoa học,
nhà toán học đủ loại như người lớn nói, thật ra chúng tôi đều không hiểu nhà
khoa học, nhà toán học rốt cuộc là làm cái gì. Tiểu Tây lúc ấy đã xác định muốn
trở thành một bác sĩ, muốn làm một người cầm dao giải phẫu cứu người. Nhưng đêm
trước khi thi vào trường đại học, anh ấy lại vì cô gái mà mình yêu, từ bỏ ước
mơ học y, thi vào ngành kinh tế, chỉ vì muốn được ở bên cô ấy. Kết quả là cô
gái này lại cùng người con trai khác bay sang Mỹ, để lại một mình anh ấy cô đơn
bóng chiếc tưởng nhớ đau buồn. Tôi sẽ giống Tiểu Tây sao?
Như Đình từ nhỏ đã thích đi theo tôi, giống như trước
kia tôi vui vẻ đi theo cô ấy. Tuy vào tiểu học cũng nên hiểu chuyện rồi, nhưng
tôi còn trêu chọc thả sâu vào bát của con bé. Con bé sợ đến mức khóc không
thôi, khóc đến khàn cả giọng, tôi cũng không cảm thấy ân hận. Lần đầu tiên bà
nội đánh tôi vì con bé, bà nói nhà chúng tôi thiếu nhà bọn họ một cái nhân tình
rất lớn. Nếu không có nhà bọn họ giúp đỡ sẽ không có tôi, cũng không có bố tôi.
Tôi chán ghét cách làm này của người lớn. Chúng ta biết ơn người khác là tốt,
những cũng không thể vì vậy mà coi chính mình thấp kém hơn. Mỗi lần khách khí
gặp gỡ nhà bọn họ đều khiến tôi uể oải. Tôi thả sâu vào trong bát con bé là tôi
đã dùng phương pháp đặc biệt của tôi để khiêu chiến con bé. Nếu con bé giống
như cô ấy, nghênh chiến chính diện, có thể sau này chúng tôi sẽ kết thành thân
gia như bà nội mong muốn. Vì vậy, cô ấy của tôi vĩnh viễn là một cô ấy độc nhất
vô nhị.
Năm thứ nhất, cô ấy cãi nhau với Như Đình trong nhà
tôi. Như Đình khóc như mưa, tôi chỉ cảm thấy thông cảm. Nhưng khi nhìn thấy cô
ấy quật cường lau mặt, tôi cảm thấy trái tim như rơi xuống nước. Tôi rất muốn
bắt chước cô ấy khi còn bé từng ôm lấy tôi, nói với cô ấy: “Được rồi, được
rồi.” Đáng tiếc cô ấy lại nói trước mặt chúng tôi, cô ấy thích Tiểu Tây. Ánh mắt
cô ấy thẳng thắn thành khẩn, ánh mắt cô ấy khi nhìn Tiểu Tây thuần khiết đến
mức khiến tôi rơi xuống vực sâu. Cô ấy luôn luôn dũng cảm bộc lộ tình cảm của
mình hơn tôi, vì vậy tôi chỉ có thể khao khát cô ấy. Thật ra, tôi định sau khi
bổ túc lớp máy tính cho cô ấy xong sẽ nói cho cô ấy biết, mấy ngày này ở bên cô
ấy là những ngày vui sướng nhất trong hai mươi năm qua của tôi. Tôi nhìn cô ấy
mơ màng nhìn tôi, lại rón rén hỏi tôi những chỗ chưa hiểu, sau đó uể oải ngã
lên giường của tôi. Khi ngã lên giường, tay phải của cô ấy còn nắm chặt một cây
bút. Khi tôi không để ý, quên không gỡ bút xuống khỏi tay cô ấy, bút của cô ấy
liền vẽ lên ga trải giường của tôi một bức tranh thủy mặc. Đáng tiếc cô ấy
không được xem kiệt tác của mình, bởi vì tôi chưa từng dám để cô ấy xem. Nếu để
cô ấy nhìn thấy, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà thẳng thắn nói cho cô ấy:
bức tranh quý giá mà cô ấy để lại trên ga trải giường không thể giặt sạch,
giống như vết tích mà cô ấy để lại trong lòng tôi, dù lau bao nhiêu lần cũng
không phai mờ. Khi cô ấy làm bộ rất khí thế nói với Tiểu Tây, muốn trở thành
ánh mặt trời của anh ấy, muốn giúp anh ấy xua đuổi bóng tối, tôi chỉ có thể run
run mời bọn họ rời khỏi, bao gồm cả Như Đình vừa khóc sướt mướt. Bởi vì nếu còn
tiếp tục, tôi cũng không chắc tôi có khóc lâm li như thế hay không.
Khi học tiểu học, tôi không gặp được cô ấy, tôi đã cho
rằng cả đời này sẽ không gặp lại cô ấy được nữa. Tôi nhớ lại nét mặt của cô ấy,
bắt đầu dần dần không rõ. Tôi không chắc chắn trên trán cô ấy có nốt ruồi hay
không, không chắc chắn cô ấy có thích bĩu môi hay không. Chỉ có cô ấy ôm tôi
nói “Được rồi, được rồi” vẫn còn khiến tôi nhớ mãi không quên. Gần như chính
tôi còn cho rằng mình đã quên đoạn tuổi thơ này, cho rằng đây chỉ là một đoạn
nhạc đệm của đời người rất dài. Nhưng vì sao mỗi khi tôi nghe có người hát
“Diêu a diêu, diêu đáo ngoại bà kiều”, tôi vẫn không cách nào hết đau buồn và
mong đợi?
Khi học trung học, bố mẹ tôi làm lành, cả gia đình tôi
chuyển tới một tiểu khu mới. Thiện Thiện nhà bên tuy lớn hơn tôi vài tuổi nhưng
lại trở thành một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Cậu ta thích sưu tầm
các loại súng tự động, cậu ta nói khi còn bé từng bị người ta cướp mất súng tự
động, vì vậy mỗi khi nhìn thấy súng tự động lại có suy nghĩ quái dị muốn cướp
về. Cậu ấy trách hàng xóm hồi bé của cậu ấy vô cùng dũng mãnh, hại cậu ấy
trở nên cổ quái. Lúc đó, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là cô ấy. Khi ấy, cô
ấy cũng có cảm tình đặc biệt với súng tự động. Tôi buột miệng hỏi người cướp
súng của cậu ấy tên là gì. Trong lòng không hiểu sao rất kích động, giống như
một thứ gì đó chôn dấu rất nhiều năm bỗng nhiên chui lên từ dưới đất sâu, bỗng
nhiên gặp được ánh sáng. Khi Thiện Thiện nói cho tôi biết tên của cô ấy, trái
tim tôi như nổi trống. Tôi khăng khăng đòi Thiện Thiện cho tôi xem ảnh của
người kia. Thiện Thiện nhìn tôi như nhìn quái nhân. Tôi biết chính mình không
bình thường, nhưng không có cách nào khác. Cô ấy nói đúng, có lẽ tình cảm chính
là một loại cố chấp. Vì những suy nghĩ cố chấp này, tôi giam mình trong vũng
bùn, đến giờ vẫn chưa từng rút ra. Tôi nhìn cô ấy mặc đồng phục tiểu học cười
vô tư trong bức ảnh. Răng cửa vừa nhổ, răng mới còn chưa mọc, đang hả hê cười
gương mặt đầy bùn của Thiện Thiện. Thật tốt, thật tốt, tôi như tìm thấy kho báu
mà cầm bức ảnh đi, sau đó đặt trong ngăn sâu nhất của ví, mỗi khi khó chịu nhất
đều lấy ra nhìn, giống như một loại thuốc an thần, giống như một bát canh làm
yên lòng, nhìn xong tôi cảm thấy trái tim bình tĩnh lại.
Từ chỗ Thiện Thiện, tôi biết được trường trung học của
cô ấy. Tôi không kiềm chế nổi mình, len lén đi tìm cô ấy. Tôi nghĩ qua nhiều
năm như vậy, tôi nhất định không nhận ra cô ấy nữa, nhưng tôi vẫn xin nghỉ, cố
chấp tới trường học của cô ấy. Tôi bất an tìm được phòng học của cô ấy. Đúng
giờ ra chơi, mọi người trong phòng ùa ra ngoài, tôi căng thẳng không bỏ qua bất
cứ bóng người nào đi qua. Nhưng tôi vẫn không tìm được cô ấy. Tôi buồn bã nghĩ,
chẳng lẽ tôi đang tìm một ảo ảnh hư vô mờ mịt? Hoặc có lẽ từ lâu cô ấy đã không
còn là cô ấy lúc trước nữa, cô ấy chỉ sống trong giấc mơ mà chính tôi dệt lên
mà thôi. Chuông vào lớp vang lên, khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, từ
cửa sổ trên hành lang, tôi nhìn thấy một gương mặt đang say ngủ, nghiêng đầu về
phía tôi. Gió nhẹ thổi quá, tóc của cô ấy khẽ lay động theo làn gió, đường cong
gương mặt không còn cương nghị như hồi bé, dịu dàng hơn rất nhiều. Tiếng chuông
vào lớp không hề ảnh hưởng tới cô ấy. Mí mắt chỉ thoáng rung động, tôi lo lắng
cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng cô ấy vẫn yên tĩnh ngủ như vậy, giống như một thiên
sứ. Tôi rung động đến mức đứng đờ ở bên cạnh, cảnh xa xôi trong mơ trong nháy
mắt thật chân thực, tôi đưa tay là có thể chạm tới. Bạn cùng bàn của cô ấy lay
cô ấy thật mạnh, cô ấy giật mình tỉnh lại, thấy mọi người xung quanh đều đã
đứng lên chào giáo viên, cô ấy cũng hoảng hốt đứng lên, sau khi ngồi xuống bắt
đầu lục tung đồ đạc tìm sách giáo khoa. Tôi rất muốn cười, muốn tới gần vuốt
tóc cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, lần đầu tiên tôi tỉnh táo mà hiểu ra, điều
này gọi là rung động, là tình yêu.
Tôi đi dạo trong trường của cô ấy, bỗng nhiên cảm thấy
bầu trời trở nên quang đãng, toàn bộ trường học trở nên thân thiết, giống như
những nơi cô ấy đã từng đi qua đều như thiên đường tỏa ra ánh sáng màu hoàng
kim.
Sau đó, mỗi tuần tôi đều đạp xe tới trường cô ấy, đôi
khi có thể nhìn thấy cô ấy từ xa xa, đôi khi lại chỉ đi dạo trong trường. Cảm
tình của tôi với ngôi trường này thậm chí còn hơn cả trường của tôi. Tôi nhớ
rõ, khi nào thì cây hoa ngọc lan trong trường nở bông hoa đầu tiên, trên thân
cây trúc nào chim én mới làm tổ, và khi nào thì cô ấy cười thoải mái, khi nào
một mình ưu thương. Thỉnh thoảng tới căn tin của bọn họ ăn cơm sẽ gặp cô ấy vừa
bĩu môi lẩm bẩm vừa ăn ngấu nghiến, bừa bãi như dân Châu Phi chết đói. Mỗi ngày
nhất định phải có một cái đùi gà, một đĩa thịt kho tàu. Vì vậy, lần cô ấy mời
tôi tới căn tin ăn cơm, tôi liền gọi mấy món này. Cô ấy cũng không thấy có gì
kì lạ.
Điều làm cho tôi đau lòng chính là cô ấy không nhận ra
tôi, mặc dù tôi đứng ở ngay trước mặt cô ấy, ánh mắt sáng ngời nhìn cô ấy. Cô
ấy chỉ lặng lặng đi qua, sau đó len lén nói với người bên cạnh: “Oa, cậu nhìn
thấy anh chàng đẹp trai kia không?”, sau khi người bên cạnh gật đầu, cô ấy còn
nói: “Thấy trai đẹp mà cậu còn bình tĩnh như thế, làm tớ tưởng tớ có mắt thần,
chỉ có một mình tớ nhìn thấy quỷ đẹp trai hiện hình.” Tôi cười. Cô ấy lúc nào
cũng có cách làm cho tôi cười. Sau này, khi cô ấy làm sai, cô ấy đố tôi vài câu
đố mẹo, kể chuyện cười cho tôi nghe, tôi đều rất muốn cười. Nhưng tôi vẫn giả
bộ tức giận. Cô ấy lập tức thấp thỏm bất an mà nhận lỗi. Tuy phương thức thừa
nhận có chút kỳ quái, nhưng đó quả thật là phương thức đặc biệt chỉ mình cô ấy
có. Cô ấy vĩnh viễn có cách làm cho tôi không tức giận nổi, cho dù cô ấy giải
thích chuyện hôn môi đến mức hỗn loạn không ai hiểu nổi, thậm chí còn so sánh
với cách loại côn trùng ruồi muỗi.
Tôi đe dọa cô ấy không được phép uống rượu trước mặt
người khác, tôi sợ cô ấy say rồi không kiềm chế được mà hôn người khác. Riêng
việc này tôi không thể nuông chiều cô ấy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy hai lần say
rượu của cô ấy, mỗi lần say là một lần hành hạ tôi không yên. Lần đầu tiên uống
say, Như Đình nhờ tôi cùng nhau đi siêu thị mua đồ uống, không ngờ lại gặp phải
cô ấy. Khi đó, mỗi tuần cô ấy đều ăn cơm cùng Tiểu Tây. Tôi biết bọn họ không
có khả năng tới với nhau, sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt với hiện thực
này. Nhưng tôi không có cách nào nói cho cô ấy, tôi hiểu rõ cảm giác đau lòng
là như thế nào. Tôi còn ghen tị với Tiểu Tây. Dù biết ghen tị là một việc làm
không tốt. Khi tôi thấy cô ấy cáu gắt với Như Đình, tôi cũng bực bội theo. Đại
khái là bực mình cũng có thể truyền nhiễm. Tôi khăng khăng bắt cô ấy phải xin
lỗi, không có một chút nhân nhượng. Giống như sự nhượng bộ của cô ấy có thể làm
tôi dễ chịu. Nhưng khi cô ấy thật sự nhượng bộ, khi cô ấy khom người nói xin
lỗi rồi đi tính tiền, tôi ngây người đứng ở đó. Tôi nhìn thấy bia trên quầy
thanh toán, nhìn thấy cô ấy hoảng loạn tìm ví tiền, nhìn thấy cô ấy ngốc nghếch
rơi nước mắt, nhìn thấy cô ấy vội vàng chạy đi một cách kì quái, tôi lập tức
biết, tôi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện làm cô ấy tổn thương. Bởi vì khi cô ấy
đau, tôi sẽ lại càng đau. Tôi không hẳn là một bộ phận của cô ấy, nhưng cô ấy
lại là trái tim của tôi.
Tôi điên cuồng gọi điện cho cô ấy. Tiếng chuông điện
thoại một lần lại một lần vang lên, nhưng cô ấy không nghe mấy. Tôi hoảng loạn
đến mức đấm vào tường. Nhớ tới dáng vẻ bối rối của cô ấy, tôi cảm thấy một nỗi
bất an chưa từng có. Tôi thậm chí còn gọi điện cho Tiểu Tây, hỏi anh ấy có tin
tức của cô ấy hay không. Tiểu Tây mờ mịt nói không biết. Lòng tôi càng luống
cuống, khi đó tôi hy vọng cô ấy tìm Tiểu Tây khóc lóc còn tốt hơn một mình trốn
vào đâu đó.
Khi điện thoại gọi được, giọng nói tôi cũng trở nên
run run, tôi hỏi cô ấy đang ở đâu, chỉ liên tục lặp lại hỏi cô ấy đang ở chỗ
nào. Cô ấy nói đúng, tôi đã biến thành cái đĩa dắt. Gặp gỡ cô ấy, tôi đã không
còn trơn tru như bình thường nữa, sẽ không còn suy nghĩ được rõ ràng nữa. Đây
thật sự là một thói quen không tốt. Tôi ngồi cùng cô ấy uống hết một chai lại
một chai bia, nghe cô ấy nói về tình yêu, về vừa gặp đã yêu, về nỗi buồn của cô
ấy. Mà tôi chỉ có thể làm người nghe, một người nghe chảy máu trong tim lại
không có cách nào rên lên một tiếng. Khi tôi cõng cô ấy về nhà, cô ấy nằm trên
giường không ngừng khóc, lúc thì gọi mẹ, lúc lại muốn về nhà, náo loạn giống
như một đứa trẻ. Tôi chỉ đành ôm cô ấy nói: “Được rồi, được rồi, cùng lắm thì
anh ngủ cùng em là được.” Sau đó tôi hát cho cô ấy nghe “Diêu a diêu, diêu đáo
ngoại bà kiều”, tôi nghĩ tôi thật sự là một thằng ngốc, chi biết dùng cách mà
cô ấy để lại trong tôi để an ủi cô ấy. Tôi đã không còn biết đến cách nào khác
nữa.
Lần thứ hai uống say, hoàn cảnh đã vượt qua khả năng
khống chế. Tôi hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ tùy tiện hôn tôi như thế, hôn xong
còn nằm úp trên bàn như không có việc gì xảy ra, để lại tôi đứng ngây người tại
chỗ như thằng khờ. Tôi lại ngửi được mùi hương xà bông khi còn bé, ngửi được
mùi vị thơm ngát đó dù đã vị mùi rượu át đi. Cô ấy quấn lấy tôi như khỉ, ở bên
tai tôi nhẹ giọng nói ra những lời tình tứ chỉ có tôi nghe thấy. Bản năng đàn
ông làm cho tôi bị kích thích, cô ấy còn không biết mà vô tư cởi áo sơ mi của
tôi, hoàn toàn phớt lờ Thiện Thiện ngây người ở bên cạnh. Tôi bảo Thiện Thiện
tự mình bắt xe về khách sạn, cố gắng dụ dỗ cô ấy rời khỏi nhà hàng. Bên cạnh
nhà hàng là một khách sạn, cô gái phục vụ khách sạn nhiệt tình mời gọi chúng
tôi, làm hại tôi phải chật vật cõng cô ấy chạy. Với tình trạng này của cô ấy,
không có tài xế taxi nào dám chở. Tôi định gọi điện cho bạn lái xe tới đón, lại
sợ cô ấy nhào lấy người ta. Tôi cứ đi vài bước lại ngừng vài bước, gió đêm mùa
hè thổi qua chúng tôi, cô ấy ở trên lưng tôi. Tôi rất hạnh phúc. Khi thì cô ấy
cắn cắn tai tôi, khi thì cô ấy vò vò tóc tôi, tôi bị cô ấy dày vò rất khó chịu,
buộc phải hét lên với cô ấy: “Em còn như vậy nữa nhất định sẽ hối hận.” Cô ấy
ngây ngốc cười, vỗ vỗ mặt tôi nói: “Tôi nghĩ tôi biết cậu, từ rất lâu rất lâu
trước đây rồi, trước khi chúng ta có ký ức, chúng ta đã quen nhau.” Trái tim
tôi trở nên mềm mại, ấm áp, cô ấy náo loạn thế nào tôi đều chiều theo cô ấy.
Tôi vốn muốn chiều cô ấy, cô ấy không náo loạn, tôi chiều thế nào đây?
Khi về tới ký túc xá, cô ấy gây ra một cú sốc lớn,
muốn nói cho toàn thế giới biết, cô ấy tìm được một anh chàng đẹp trai, hơn nữa
đã nằm cùng giường. Tôi không ngại cô ấy nói như vậy. Tôi còn hận không thể
biến nó thành sự thật ấy chứ, nhưng tôi chỉ muốn để chuyện này phát sinh khi cô
ấy hoàn toàn tỉnh táo thôi.
Từ trung học lên phổ thông, tôi khăng khăng muốn tới
trường học gần nhà ông nội. Bởi vì tôi chắc chắn cô ấy sẽ học trường đó. Cuối
cùng chúng tôi cũng cùng đứng dưới một khoảng trời xanh. Cô ấy chọn ban xã hội,
tôi chọn ban tự nhiên. Tôi biết phổ thông không phải lúc để nói đến chuyện yêu
đương, tôi không muốn mình ảnh hưởng tới cô ấy, cũng không muốn mình chịu ảnh
hưởng quá lớn, mặc dù tôi đã chuẩn bị tốt để cùng cô ấy vào một trường đại học.
Một ngày nào đó, tôi nhìn thấy cô ấy đừng trước bảng
vàng danh dự của trường, cảm thán bảng thông báo thành tích này giống như báo
tang. Tôi rất muốn cười, cô ấy luôn luôn có thể biến một sự việc hết sức bình
thường trở nên thú vị. Trong căn tin, tôi nhìn cô ấy ăn hết bát này đến bát
khác toàn thịt. Một ngày sau đó, trên mặt nhiều thêm một cái mụn. Cô ấy cũng
không hề để ý đến chất béo trên người, cứ như nó ở trên người người khác chứ
không phải ở trên người cô ấy vậy. Tôi nghĩ, cô ấy có ý định phát triển theo xu
hướng ngày càng tàn tạ. Cứ tiếp tục tàn tạ nữa đi, khi tất cả mọi người không
cần cô ấy nữa, tôi đành phải nhặt cô ấy về nhà mình thôi.
Khi còn ở phổ thông, cô ấy từng giúp người khác viết
một bức thư tình, đối tượng lại là tôi. Chuyện này cô ấy tính toán dấu nhẹm đi.
Bởi vì bức thư tình của cô ấy tràn ngập hương vị tình dục mờ ám, khi cô ấy nhờ
bạn tôi chuyển bức thư cho tôi, tôi nhìn thấy vẻ mặt cô ấy cười rất nham hiểm.
Lúc đó tôi thật sự cho rằng cô ấy viết thư tình cho tôi, nóng lòng mở ra, không
ngờ lại phát hiện ký tên người khác, nhưng nét chữ chính là của cô ấy. Tôi nghĩ
nếu có cơ hội, tôi nhất định phải nằm trên giường, đọc bức thư đó cho cô ấy
nghe, để cô ấy đừng quá đắc ý, nghĩ rằng chuyện này chỉ có một mình cô ấy biết.
Khi học cấp ba, thành tích của cô ấy lúc lên voi lúc
xuống chó. Trước mỗi cuộc thi, cô ấy sẽ cầm bài tú-lơ-khơ xem bói, dự đoán
thành tích của mình. Khi tốt nhất là vị trí thứ 20, thời điểm tệ nhất là khi cô
ấy bị sốt cao, rớt xuống thứ 120. Ngày ấy bố cô ấy tới trường khuyên cô ấy đừng
thi nữa, nhưng cô ấy lại bướng bỉnh muốn thi. Đại khái là bị thầy giáo kích
động, tính bốc đồng của cô ấy bốc lên, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy cô ấy đọc
sách, vẻ mặt hoàn toàn giống khi học bổ túc lớp máy tính. Khi công bố kết quả
thi đại học, tôi không ngờ cô ấy làm bài tốt như vậy, lại có thể đỗ Bắc Đại.
Tôi nghĩ có phải ông trời âm thầm giúp tôi vẹn toàn đôi bên hay không.
Sau khi thi vào đại học, mẹ cô ấy gọi điện cho tôi,
tôi hoảng loạn đến mức không biết đang trả lời cái gì, chỉ biết nói vâng, được.
Tôi rất cảm ơn dì ấy đã giao con gái của mình cho tôi chăm sóc, trộm muốn dì ấy
có thể giao con gái cho tôi chăm sóc cả đời.
Trên xe lửa, tôi căng thẳng đến mức không dám ngẩng
đầu, tôi khờ khạo xoay bút, ngốc nghếch xem loại tạp chí thùng rỗng kêu to, ngu
ngốc làm ra vẻ lạnh lùng. Tôi không biết phải dùng giọng nói thế nào, thái độ
thế nào mới có thể nói chuyện bình thường với cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể giả
bộ thanh cao, giả bộ tự cao tự đại, giống như lần đầu tiên tôi quen biết cô ấy.
Ở trường đại học, tôi sẽ chờ, chờ cô ấy lần thứ hai dùng phương pháp đặc biệt
của mình làm tôi một lần nữa buông xuống bộ áo giáp chỉ tồn tại với cô ấy.
Cô ấy vui vẻ nói với tôi: “Xin hỏi, cậu là Phương Dư
Khả phải không?”
Tôi đợi ngày hôm nay đã mười bốn năm, mười bốn năm đợi
cô ấy gọi lên tên của tôi. Từ ngây thơ lúc ban đầu tới sự kiên định hiện tại,
tôi đều ở một mình trên sân khấu. Mà nay, tôi muốn chính thức mời cô ấy, mời cô
ấy lên sân khấu của tôi, mời cô ấy nhảy cùng tôi. Nhạc không ngừng, màn không
buông, cho đến khi đời người kết thúc, bạn nhảy của tôi chỉ có một mình cô ấy.