Tôi bắt đầu suy nghĩ đến sinh nhật của Như Đình.
Theo trình tự từ khó đến rất khó, vấn đề đầu tiên tôi
giải quyết chính là quà sinh nhật. Theo thân thế của Như Đình thì đại khái là
không thiếu thứ gì. Dù cô ta có thiếu thứ gì thì tôi cũng không mua
nổi. Theo như những phim truyền hình rất buồn nôn trên TV, lúc này loại
người nghèo kiết xác như tôi nên tự tay làm một thứ gì đó cho loại người cao
quý như cô ta. Trong phim đã nói đấy thôi, tấm chân tình là vô giá; nói thô tục
một chút nữa thì là, nhiều tiền mua thịt, ít tiền mua
xương*. Tôi
không có tiền, đành phải làm trò cho cô ta, còn có thể dùng “đồ thủ công chế
tạo tinh xảo”, “số lượng giới hạn trên thế giới”, các loại mánh lợi như vậy để
qua cửa. Nhưng, đồ thủ công mà tôi làm thuần thục nhất chỉ có —- gấp vàng nén,
đó là vì khi còn bé thích tiền đến phát điên rồi, học được tay nghề của bà nội
đang ăn chay niệm phật của Thiện Thiện. Một tờ giấy vàng vàng, gấp gấp mấy cái,
lập tức biến thành một nén vàng lóng lánh —- khi đó gấp vàng nén còn thịnh hành
hơn cả chơi gụ, còn có thể trở thành tiền vàng để thông hành trong bọn trẻ con
trong xóm. Những nén vàng gấp đẹp có thể dùng để mua súng tự động, chất lượng
kém cũng có thể đổi được thành đồ ăn. Aiz~, lớn rồi, tay nghề tuyệt hảo của tôi
cũng đã trôi vào dĩ vãng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đặc biệt cảm thông cho sự
gian khổ và bất đắc dĩ của những người thợ thủ công.
*Nguyên
văn: hữu tiễn đích phủng cá tiễn tràng, một tiễn đích phủng cá nhân tràng: có
tiền thì nâng nhiều người, không tiền thì nâng một mình mình?
Tôi mặt mày ủ ê đi tới ban công, thấy Phương Dư Khả
đang đứng ở ban công bên kia gọi điện thoại. Tôi thật sự là ngốc nha. Như Đình
thích cái gì, cứ trực tiếp hỏi Phương Dư Khả chẳng phải là rõ rồi. Tôi trực
tiếp đứng trên ban công rống lên một câu: “Phương Dư Khả, tôi có việc tìm cậu,
cậu xuống đây cho tôi.”
Lúc này, vô số cái đầu ở ký túc xá nam đối diện thò ra
khỏi cửa sổ, có người xem kịch vui, có người bàn tán. Ai nói nam sinh không bát
quái? Họ cũng biết ngồi trên băng ghế, ôm một đĩa hạt dưa, bàn tán xem ông chủ
ở đầu bên kia thị trấn hình dáng tròn méo thế nào.
Tôi đợi ở dưới lầu một lúc lâu cũng không thấy cậu ta
xuống. Vươn cổ nhìn, hắc, cậu ta giỏi lắm, vẫn còn bình tĩnh gọi điện thoại
nha, giống như như tôi vừa gọi người khác vậy.
Thầy giáo tiểu học của bọn tôi đã dạy: thời gian là
vàng bạc. Tôi sao có thể nhìn vàng bạc bị xói mòn như thế. Vì vậy tôi lại chắp
tay thành cái loa, căm tức rống lên: “Phương Dư Khả, mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm!”
(@Tác giả: Ta thề, “Cổ Quân Bằng, mẹ cậu gọi cậu về ăn
cơm*” thật sự bắt nguồn từ ta)
*Một
câu nói nổi tiếng trong cộng đồng game World of Warcraft bên Tung Của, lúc đầu
chỉ là một tin nhắn vô tình xuất hiện, nhưng sau 9 tiếng đã có 400 nghìn người
xem và 11 nghìn comment
Vừa rống lên như vậy, hai bên ký túc xá nam nữa đều
thò đầu ra, còn có kẻ nhiều chuyện bắt đầu vỗ tay, huýt sáo. May mà hôm nay Như
Đình không ở ký túc xá, nếu không tôi nhất định sẽ bị tên lạc bắn chết.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, tôi chân thành nghênh đón
quý công tử đang xuống lầu. Cậu ta cười cười, trên người mặc một chiếc áo sơ mi
ca-rô, bên ngoài khoác một chiếc áo véc thoải mái, bên dưới là một chiếc quần
Jeans Levis, dưới chân là một đôi giày thể thao. Những nam sinh khác rất khó
phối hợp áo sơ mi ca-rô, nhưng tên nhóc này mặc vào lại như người mẫu, tỏa ra
hương vị tuổi trẻ.
Còn tôi thì vừa mới vội vã chạy từ trên lầu xuống.
Trên người mặc một chiếc áo có mũ màu đen, bên dưới là quần thể thao màu hồng,
dưới chân là đôi dép chuột micky bằng bông, một bên đã bị tôi làm rơi cái mũi
mấy hôm trước.
Nói tóm lại, tôi chính là tạo hình của một cô bé bán
hoa nghèo khổ, Aiz~…
Phương Dư Khả quét mắt nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt rơi
vào đôi dép bông của tôi, bên môi cong lên nụ cười mỉm, nhưng cũng không cười
thành tiếng.
Tôi trừng mắt liếc cậu ta: “Nhìn cái gì? Không cho
người nghèo đi dép hỏng chắc.”
Phương Dư Khả cười nói: “Mỗi người con gái đều cần một
đôi giày tốt.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng biết Đằng Đường Tĩnh?”
“Đằng Đường Tĩnh? Nam hay nữ? Không quen.”
Tôi bĩu môi: “Hừ, Đằng Đường Tĩnh nổi danh như cồn cậu
cũng không biết, nhanh đi đọc sách bù lại đi.”
Phương Dư Khả không phản ứng với những lời này mà hỏi
tôi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đấu võ mồm với cậu ta cả nửa ngày tôi mới nhớ ra còn
chưa nói đến chuyện chính.
“Như Đình thích quà sinh nhật gì? Cậu định tặng cái
gì?” Khi hỏi tôi còn không quên đào bới chút chuyện nhà người ta.
Phương Dư Khả nhíu mày: “Tôi còn chưa nghĩ đến. Cô tìm
tôi vì chuyện này?”
“Không phải chứ. Thiên kim tiểu thư cái gì cũng không
thiếu, thật làm khó loại người nghèo khổ như chúng tôi nha. Cậu cho tôi chút
thông tin tham khảo đi.”
“Con gái thích cái gì làm sao tôi biết được? Nếu là
sinh nhật cô, cô thích nhận được quà gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ, sau đó chìa ngón tay
ra tính toán: “Dầu gội đầu, dầu tắm, giấy vệ sinh, khung ảnh…”
Phương Dư Khả ngắt lời tôi: “Sao cô lại dễ đối phó như
vậy nhỉ? Không thừa dịp sinh nhật đánh cướp một phen sao?”
“Được rồi, thật ra một muốn kim cương, vàng, nhà cao
cấp, cổ phiếu… Aiz~, ai để tôi đánh cướp nha, chi bằng nghĩ thực tế một chút
còn hơn. Với lại, gần đây đồ dùng sinh hoạt đang trong tình trạng khẩn cấp, cần
tiếp tế rồi…”
“Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Mua đồ tiếp tế.” Phương Dư Khả không quay đầu lại mà
nói với tôi.
Tôi cứ lôi thôi lếch thếch như vậy ngây ngốc đi theo
phía sau Phương Dư Khả như cây ngọc đón gió để mua đồ tiếp tế.
Đi theo phía sau Phương Dư Khả, ngay cả một tấm bia đỡ
đạn tôi cũng không phải, bia đỡ đạn ít ra cũng là một vật chất hữu hình, còn
khi tôi đứng cùng cậu ta, tôi chỉ có thể hóa thành không khí.
Tôi bĩu môi hỏi Phương Dư Khả: “Cậu cố ý phải không?
Tất cả mọi người đang cho rằng tôi là bảo mẫu được nhà cậu thuê từ vùng núi
xuống đó.”
Phương Dư Khả đánh giá tôi một chút, như đang suy nghĩ
rồi gật đầu: “Quả thật giống bảo mẫu, nhưng có thể tìm ở đâu một bảo mẫu tay
chân vụng về như cô nha!”
Tôi tiện tay túm một hộp bánh quy ném vào người cậu
ta. Khốn, không chọc tức tôi thì cậu sẽ chết phải không?
Cậu một câu, tôi một câu, hai người cãi qua cãi lại,
chúng tôi đã đi từ khu đồ dùng sinh hoạt tới khu rau quả, thức ăn. Tôi đối với
các loại rau không có hứng thú, ngoại trừ nếm thử một số loại thức ăn siêu thị
phát miễn phí, tôi chỉ có thể im lặng nhìn Phương Dư Khả xoay như con thoi giữa
một đống rau xanh, nghĩ thầm người này đúng là con người toàn vẹn: xuất thân
khoe ra được, tướng mạo sờ mó được, tay nghề làm ăn được, thật sự là tuyệt phối
với cô công chúa mười ngón tay không chạm nước như Như Đình. Đương nhiên, xuất
phát từ suy nghĩ của phụ nữ, loại đàn ông này vĩnh viễn độc thân vẫn tốt hơn,
nhưng theo khách quan mà nói, trong số con gái tôi quen biết, ngoại trừ Như
Đình, thật sự không tìm được người môn đăng hộ đối, quần anh tụ hội với cậu ta.
Nhưng khi tới khu hải sản, định nghĩa về hình tượng
hoàn mỹ của Phương Dư Khả lập tức bị xóa sạch: người này lại dám bắt lấy cái
loại lươn giống rắn kia, nhe nanh múa vuốt tới dọa tôi, còn đắc ý đứng một bên
cười gian, chờ xem trò cười của tôi. Tôi buồn chán cầm con lươn dài bảy tấc
lên, cảnh cáo cậu ta: “Lão nương đây là dọa người khác mà lớn lên. Muốn khôn
lỏi sao ~ lần sau có muốn dọa cũng phải mang rắn hổ mang ra mới đã nghiền nha
~~” Phương Dư Khả thất vọng lấy khăn tay ra lau tay, còn lẩm bẩm: “Aiz~, quên
mất khi còn bé cô còn nghịch hơn cả tôi…”
Phương Dư Khả đi phía trước tiếp tục sự nghiệp mua
sắm, còn tôi đi theo phía sau cậu ta, thấy cái gì ngon là ném vào xe, xe đẩy
một lúc sau đã đầy tràn.
Khi xếp hàng chờ tính tiền, tôi có một cảm giác rất
quái gở, giống như chúng tôi là một đôi tình nhân, ông xã bà xã ra ngoài mua
sắm, tốn hơi thừa lời đấu võ mồm, cuối cùng vẫn tay trong tay dắt nhau về nhà.
Hơn nữa tôi còn đút tay vào túi quần, rung rung chân, đương nhiên là đợi Phương
Dư Khả trả tiền.
Phương Dư Khả sắp xếp lại đống đồ đã mua, để tôi xách
túi đồ ăn nhẹ, còn mình thì vác hai túi đồ dùng nặng trịch. Ngược lại tôi rất
hưởng thụ vẻ phong độ của cậu ta, vui tươi hớn hở theo sát — tới nhà cậu ta.
Sau sự kiện sóng gió lần trước, tôi cũng chưa từng tới
nhà cậu ta nữa. Hiện giờ “thăm lại chốn xưa”, rất thân thiết, chỉ là có dùng sự
cam đảm của mười người tôi cũng không dám nằm trên giường của Phương Dư Khả
nữa.
Tôi tùy tiện mở TV, ngồi trên sofa, chân trần gác lên
bàn, thoải mái xem TV, còn không quên chỉ huy Phương Dư Khả: “Cậu đi mổ con cá
kia đi, nếu để nó chết sẽ không ngon nữa.”
Phương Dư Khả ở trong nhà bếp nói vọng ra: “Cô có dáng
bảo mẫu ở chỗ nào nha? Rõ ràng là một bà vợ bé…”
Tôi cuộn tròn trên sofa cười ngây ngô. Quen biết tên
nhóc này cũng đã được một thời gian, cậu ta từ sát thủ mặt lạnh từ từ biến
thành cậu bé ánh sáng, là vì được tôi giáo dục chăng? Nhưng sống xa nhà, hai
người chúng tôi sống nương tựa vào nhau, cậu ta không tốt với tôi thì còn tốt
với ai?
Nghĩ tới đây, tôi đi tới phòng bếp, nói với Phương Dư
Khả: “Phương Dư Khả, nói tổng thể, cậu cũng đối xử với tôi không tệ. Chúng ta
không kết nghĩa một cái thì tôi cảm thấy có lỗi với cậu. Nếu giống như trước
đây, một vợ ba bốn nàng hầu, tôi sẽ cố gắng mà gả cho cậu, làm vợ bé cũng được.
Dù sao cũng sống được qua ngày, không phải sao?”
Bàn tay đang thái rau của Phương Dư Khả dừng lại: “Tôi
có thể hiểu là cô đang cầu hôn tôi không?”
Tôi nhặt lên một miếng dưa chuột trên thớt, nhét vào
miệng: “Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được. Điểm xuất phát của tôi là chúng ta làm
anh em, nhưng chỉ cần cậu có thể đối phó với bà cả của cậu, tôi không có ý
kiến.”
Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chu
Lâm Lâm, thói quen này đến giờ sao còn chưa sửa? Mỗi lần muốn cảm ơn đều tự gả
mình ra ngoài, với người khác cô cũng làm vậy sao? Cô cũng đã gả cho tôi đến
hai lần, vậy mà chẳng thấy cô có hành động gì…”
“Hai lần? Sao tôi có thể nói hai lần với một người
nhỉ? Khi còn bé, nói một lần khi làm hỏng súng tự động của Thiện Thiện, một lần
khi Tiểu Ngân ngồi cùng bàn cho tôi chép đáp án trong cuộc thi cuối kỳ, những
lúc khác hình như chưa nói nha. Chẳng lẽ lần trước uống say tôi đã nói?” Tôi
nghi hoặc nhìn Phương Dư Khả.
Phương Dư Khả không thèm tỏ thái độ, rửa thớt không
thèm để ý tới tôi. Aiz~, tên này, tuy diện mạo tôi không được tốt lắm cũng
không cần ghét bỏ tôi như vậy nha.
Tôi uất ức quay lại sofa trong phòng khách, mấy phút
sau lập tức ngủ quên mất…
Phương Dư Khả nhẹ nhàng gọi tôi dậy: “Lâm Lâm, dậy ăn
cơm đi.” Tôi cực kỳ không vui mở mắt ra, uể oải đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.
Khi thấy đồ ăn, tôi tỉnh ngủ trong nháy mắt. Cừ thật,
bàn đầy món ăn đều là hương vị quê hương: Cá nấu chua, thịt cháy cạnh, tôm sốt
cà chua, canh rau rút. Tôi liếm liếm môi, lập tức gắp lên nếm thử. Khi đang
được ăn ngon, tôi đương nhiên không muốn nói chuyện.
Cơm no rượu say, tôi vừa ngậm tăm vừa nói: “Phương Dư
Khả, cậu không chịu lấy tôi nhưng nhất định phải lấy cái dạ dày của tôi. Năm
nay dạ dày của tôi chịu uất ức rất lớn, còn chưa từng trải nghiệm chuyện như
thế này đâu. Như Đình phải gả cho cậu cũng là chuyện tốt. Nhìn vóc người mỹ nữ
từng bước biến thành quả bầu cũng là một chuyện vui sướng trong đời người nha…
Nếu tôi tặng cô ta thuốc giảm béo làm quà sinh nhật, có thể sau này cô ta sẽ
đặc biệt bội phục tài dự đoán của tôi ấy chứ.”
Phương Dư Khả cười, không nói gì.
Tôi thay đổi một tư thế ngồi, một chân đặt dưới mông,
tiếp tục nghĩ:
Hỏi:
Như Đình thích nhất cái gì?
Đáp:
thích nhất Phương Dư Khả.
Hỏi:
Phương Dư Khả thích nhất cái gì?
Tôi lập tức hỏi Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, cậu
thích nhất cái gì?”
Phương Dư Khả vừa lau bàn vừa nói: “Cô chỉ người hay
chỉ vật?”
“Đương nhiên là vật, ai cần cậu ân ân ái ái nói về
người mình thích trước mặt tôi hả.”
Phương Dư Khả suy nghĩ một chút: “Súng tự động.”
Tôi thiếu chút nữa ngồi không vững, mông rơi từ trên
ghế xuống đất: “Súng tự động?! Đồ thật hay đồ giả?”
Phương Dư Khả: “Súng đồ chơi. Khi còn nhỏ thường chơi
cái này.”
Tôi kích động cầm tay Phương Dư Khả: “Đồng chí Phương
Dư Khả, chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu đã tìm được tổ chức thất lạc bao năm nay.
Khi còn bé, giấc mơ của tôi chính là đươc cầm lấy súng tự động của Thiện Thiện.
Khi bắn trúng vào mục đích, còn có thể cảm giác như súng thật nha. Khi đó tôi
gấp vàng nén suốt một ngày mới đổi được, còn chưa chơi một ngày một đêm đã làm
hỏng mất…”
Phương Dư Khả nắm ngược lại tay tôi: “Cảm ơn tổ chức
cuối cùng cũng tìm được tôi.”
Tôi ha ha cười: “Phương Dư Khả, vừa nhìn thấy cậu làm
cơm rửa bát, tôi còn tưởng đã nhìn nhầm cậu. Tôi đang nghĩ khối băng hai vạn
năm như cậu sao lại giống cô vợ nhỏ nhiệt tình chịu khó như vậy. May quá, may
quá, còn có niềm vui của đàn ông.”
Phương Dư Khả mất hứng: “Chỉ có trước mặt cô mới giống
cô vợ nhỏ như vậy thôi. Người khác muốn ăn cũng không được ăn đâu.”
Tôi kiễng chân xoa xoa đầu cậu ta: “Phải nói sớm một
chút chứ, tôi còn đang nghĩ vì sao cậu không chịu lấy tôi, thì ra đang chờ tôi
lấy cậu sao. Ngày mai ông xã tôi sẽ tặng cho vợ bé một khẩu súng hồng ngoại
nha.”