Tới phòng đánh bài, đám người bắt đầu túm năm tụm ba,
đánh bài thì đánh bài, chơi mạt chược thì chơi mạt chươc. Khi đó điện thoại của
tôi còn chưa có chức năng chụp ảnh, nếu không nhất định phải chụp lại để bảo
tồn. Bạn phải nhìn thấy đám tinh anh này, nhìn thấy bài bạc là như nhìn thấy
cha mẹ ruột, hoàn toàn khác với cảnh tượng nhà giàu tranh đấu trên phim truyền
hình TVB.
Thấy mọi người chơi bời vui vẻ cộng với cảnh tượng bài
bạc dâng cao, đương nhiên tôi cũng sẽ không đứng ngoài trơ mắt nhìn, nếu không
mấy tiếng tiếp theo có thể làm gì bây giờ? Tôi xách một cái ghế ngồi phía sau
Nhan Thủ, chuẩn bị chỉ đạo Nhan Thủ sách lược công thành. Chịu sự ảnh hưởng của
bọn Yêu Tử, trình độ bài bạc của tôi cao hơn hẳn trình độ học vấn, tuy nhiên cả
hai cái đều phải phụ thuộc vào may mắn tương đối nhiều.
Nhưng tôi không có phẩm chất chơi bài. Người ta còn
chưa hạ bài tôi đã làm như chuyên nghiệp, giúp Nhan Thủ quan sát thế trận. Mỗi
lần đến lượt Nhan Thủ tôi đều nói “chờ một chút”, sau đó cân đo đong đếm mãi
mới đồng ý cho Nhan Thủ hạ bài, làm cho Nhan Thủ chẳng khác nào con rối. Những
người khác mất hứng: “Chu Lâm Lâm, đừng có như vậy, quan kì bất ngữ chân quân
tử. Nhan Thủ, cậu phải quyết đoán, lỗ tai sao lại mềm như vậy nha.”
(Quan
kì bất ngữ chân quân tử: xem cờ không bình luận mới là quân tử.)
Tôi hắc hắc cười: “Các cậu không phải chơi cờ, tôi
cũng không phải là quân tử, đừng để những quy định cứng nhắc đó trói buộc.”
Sau khi tranh cãi một thôi một hồi, chủ nhân Phương Dư
Khả sà tới, hỏi mọi người: “Ai thắng a?”
Một nam sinh mặc áo len cao cổ đối diện Nhan Thủ nói:
“Aiz, cậu nhanh quản bọn họ đi. Đã hơn mười phút rồi mới đánh được đến ván thứ
hai.”
Phương Dư Khả quay đầu nói với tôi: “Sao cô lại tụ tập
bên chỗ nam sinh thế này? Con gái đều đang ở bên kia chơi đại mạo hiểm đó.”
(Trò
đại mạo hiểm này như thế này, đặt ngang một cái chai thủy tinh trên bàn, một
người xoay cái chai, nếu cổ chai hướng vào ai, người xoay chai sẽ được hỏi
người kia một câu, người kia có thể chọn nói thật hoặc chọn phạt rượu)
Tôi thẳng thắn nói: “Quên đi, nhỡ may có mấy câu hỏi
bậy bạ thì khó ứng phó. Tôi vẫn muốn xem đánh bài cơ. Hơn nữa, ở phòng đánh bài
mà lại chơi đại mạo hiểm, thật thú vị ha.”
Đôi mắt của áo len cao cổ lóe sáng: “Thật ra chơi đại
mạo hiểm cũng không có gì là ăn chơi trác táng. Nếu không chúng ta cũng chơi
cái đó đi. Bài bạc thật không có ý nghĩa, thông tin mới là thứ có giá trị chân
chính nha.”
Tôi nghĩ vị huynh đệ này thật sự có con mắt tinh đời,
vì vậy mới chơi đại mạo hiểm với bốn năm người, nghĩ làm gì cho mệt, cứ chuẩn
bị sẵn câu “hôm nay nội y của tôi màu XX” là được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng
đến lượt phải nói.
Nhưng ít ra Nhan Thủ còn có thành tích hơn áo len cao
cổ. Hắn đứng lên, hướng về phía mấy nữ sinh rồi hô lên: “Chúng ta cùng chơi đi.
Có nam có nữ thì hoạt động này mới phát huy tác dụng nha!”
Hắc, khả năng của những đại gia đây thật không thể
lường trước được nha, Mấy người sống chết ôn thi đại học không giống người
thường này thì ra cũng là phàm phu tục tử như tôi thôi. Chân trần không sợ rách
giầy, dù sao tôi cũng không quen thuộc với bọn họ, chơi cái này cũng đỡ mệt.
Vì vậy, hơn mười người từ những bàn mạt chược, chiếu
bạc cấp tốc xúm lại.
Thế nhưng, tôi lập tức thất vọng với những nữ tinh
anh, hối hận vừa rồi đã thay đổi đánh giá về bọn họ quá sơm. Cũng không biết là
vì Phương Dư Khả hay vì bọn họ thật sự trong sáng đáng yêu, mấy vấn đề mà bọn
họ hỏi chỉ là: “Xin hỏi, bạn có bao giờ chưa đánh răng đã đi ngủ hay không?”
Tôi ngã ngửa, tôi thường chưa kịp đánh răng đã đi học, không biết loại vấn đề
này có giá trị để lấy ra tham khảo hay không. Tôi thật sự nghẹn họng đông cứng
người nha. Đến lượt mấy người nam sinh hỏi, tôi nghĩ dù họ có nói dối bọn họ cũng
chẳng nhận ra, dù có nói thật cũng biến thành loại topic “bí mật hoa viên” trên
diễn đàn, không có một chút kích thích, cuối cùng tôi suýt chút nữa ngủ gật.
Nhưng khi miệng bình rượu nói thật chỉ ngay Phương Dư
Khả, tôi lập tức khôi phục tinh thần. Những nữ tinh anh tuy toàn nói thật những
vấn đề rất an toàn với xã hội, nhưng có vẻ vẫn có chút tò mò đối với Phương Dư
Khả. Nữ sinh chóp mũi tàn nhang vừa xoay cái chai hỏi vấn đề đầu tiên: “Mối
tình đầu là khi nào?” Lúc đó tôi thật sự muốn chém cô ta, bởi vì tôi nghĩ những
vấn đề như đêm đầu tiên sẽ thú vị hơn nhiều, hơn nữa vị đồng chí này có vẻ cũng
chẳng nhớ rõ mối tình đầu là khi nào.
Quả nhiên, Phương Dư Khả nói: “Khi đó còn nhỏ, không
nhớ rõ cụ thể là lúc nào.” Chậc chậc, tôi bội phục cậu ta muốn chết, chỉ có
soái ca mới có thể trả lời như thế.
“Vậy đối tượng của mối tình đầu kia là người thế nào
a?” Tinh thần bát quái của tàn nhang này có vẻ đã nhiễm sang những người khác,
mọi người đều vô tình hay cố ý không để cập đến chuyện đây đã là câu hỏi thứ
hai, cô ta đã phạm quy.
Phương Dư Khả cười cười không nói gì. Mọi người có
chút ủ rũ. Tôi cũng có chút thất vọng, dòng máu bát quái của tôi cũng bắt đầu
rục rịch. Vì vậy tôi đặc biệt không biết xấu hổ hỏi vấn đề thứ ba: “Mối tình
đầu là nam hay nữ?” Khi tôi hỏi vấn đề này chỉ thuần túy là ép cậu ta trả lời
nhiều hơn mà thôi.
Phương Dư Khả lúng túng uống một ngụm nước rồi nói:
“Cái này khó nói, tính tình người ấy có chút hoang dã.”
Tôi té xỉu. Chẳng lẽ cậu ta thích người ta cũng không
làm rõ đó là nam hay nữ sao. Vấn đề tế nhị như vậy mà cậu ta còn trả lời thoải
mái như thế. Soái ca đúng là bất kể trai gái lớn bé đều ăn nha.
Tôi giơ ngón tay cái lên với cậu ta. Thật ra, tôi muốn
giơ ngón giữa cơ.
Bởi vì vấn đề của tôi thành công làm cho Phương Du Khả
trả lời, trò đại mạo hiểm biến thành đại hội phóng viên.
Phóng viên A hỏi: “Vậy sau đó hai người có ở bên nhau
không? Vì sao lại khó nói? Sau này hai người có gặp lại nhau chứ?”
Phương Dư Khả buồn cười đáp, rất có phong cách của
minh tinh: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói cô ấy là một cô gái có tính
cách tương đối giống nam sinh.” Nhìn đi, nhìn đi, thật cũng là giả, giả cũng là
thật, người ta hỏi ba câu, cậu ta lại trả lời một nẻo.
Phóng viên B lập tức tranh cơ hội: “Cậu đã thổ lộ với
cô ấy chưa? Thổ lộ thành công không?”
Phương Dư Khả nói: “Khi mới bắt đầu còn không rõ cảm
giác đó gọi là thích. Lo lắng thổ lộ sẽ dọa cô ấy chạy mất, vì vậy không thể
làm gì khác ngoài đứng bênh cạnh nhìn cô ấy. Khi cuối cùng cũng chờ được cơ hội
tới gần, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, cô ấy đã thích người khác.” Không ngờ đây
là một nam phụ thâm tình nha. Đây chẳng phải vai của Won Bin trong “trái tim
mùa thu” sao? Thảo nào sau khi cậu ta tháo mắt kính xuống tôi đều nghĩ cậu ta
giống Won Bin. Không ngờ đây là khí chất nam phụ toát ra từ nội tâm nha. Xong
rồi, quả này nhóm phóng viên sẽ vì cậu ta nhũn thành miến mất.
Nhóm phóng viên còn chưa hỏi xong tôi đập mạnh tay một
cái, ngăn cơn oanh tạc điên cuồng của bọn họ. Mấy câu hỏi trước đều quá nhảm
nhí, chưa chọc thẳng vào chỗ yếu, tôi thanh thanh giọng, đặc biệt tỏ vẻ mình là
thành phần trí thức, hỏi: “Vậy xin hỏi, ngài vẫn là một xử nam sao?”
Hỏi xong, nam sinh bênh cạnh bắt đầu đứng ngồi không
yên, câu hỏi vừa rồi bọn họ cũng suy nghĩ đã lâu, cuối cùng thuyền cũng gặp
nước. Bọn họ cảm kích liếc tôi một cái, nhiệt liệt vỗ tay, còn uy hiếp Phương
Dư Khả: “Câu này cậu phải trả lời, không có phép uống rượu!”
Mấy nữ tinh anh thì nhăn nhó, vừa muốn nghe đáp án lại
sợ nghe được đáp án không tốt, hơn nữa, mấy người trong đó còn đỏ mặt. Khốn,
đối tượng đêm đầu tiên cũng chẳng phải bọn họ, còn làm trò…
Phương Dư Khả bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng, tôi có thể
tìm lại cô ấy, sau đó, khi trả lời vấn đề này sẽ không bị mất mặt.” Các nữ sinh
còn đang suy ngẫm về đáp án này, nam sĩnh đã bùng nổ: “Ha ha, Dư Khả nha, bây
giờ còn sớm, một năm nữa mà cậu còn trả lời như vậy, bọn tớ sẽ hoài nghi có
phải cậu…”
Đoạn ngập ngừng này làm các nữ tinh anh che mặt quay
đi. Tôi vô cùng không hiểu, động lực để bọn họ tổ chức trò đại mạo hiểm này là
gì, ngay cả một vấn đề đơn giản như vậy cũng không chịu nổi?
Phương Dư Khả quay chai rượu trên bàn, tỏ ý chuẩn bị
kết thúc đợt oanh tạc này.
Báo ứng của ông trời quả thật rất đúng lúc, cái chai
quay về phía tôi rồi dừng lại. “Vô gian đạo” nói rất đúng. Gieo gió, sớm muộn
cũng phải gặt bão.
Phương Dư Khả khiêu khích cười với tôi.
Tôi tưởng rằng cậu ta sẽ hỏi tôi có phải xử nữ hay
không, không ngờ Phương Dư Khả lại hỏi: “Xin hỏi cách nhìn của cô đối với đối
tượng yêu đương.”
Tình cảnh lạnh xuống trong nháy mắt, sát thủ mặt lạnh
không hổ vĩnh viễn là cái tủ lạnh, đặt vấn đề còn kém chất lượng hơn cả các nữ
tinh anh. Mấy nam tinh anh đang định xem kịch vui suy sụp trong nháy mắt.
Cái này có thể viết vào báo cáo những vấn đề tôi có
thể trả lời trong nháy mắt, tôi còn biết chính xác phải nói thế nào.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Tình yêu, chính là tín
ngưỡng. Tin là có, không tin là không.” Tôi nghĩ tới Tiểu Tây, nghĩ tới Di
Liên, nghĩ tới Như Đình, nghĩ tới đối tượng vô danh trong mối tình đầu của
Phương Dư Khả. Tình yêu đều muốn chúng ta trở thành tín đồ tiều tụy của nó.
Dường như tôi nghe thấy Phương Dư Khả nhẹ giọng nói
sau khi suy nghĩ một lát: “Tin hay không tin, cô ấy đều ở đó.”