Học Thần Nơi Tay Thiên Hạ Ta Có

Chương 13: Chương 13: Thế giới đầu tiên (9)




Edit: Vivu

Sau khi đọc lại, mình phát hiện cách xưng hô giữa các nhân vật có phần hơi gượng nên mình sẽ chỉnh lại từ chương này nhé, những chương trước khi nào có thời gian sẽ beta lại sau. Chúc mọi người đọc vui vẻ!

- ---------------------

Lai lịch của Trang Lý quả thực rất lớn, chỉ có điều, hiện tại cậu cũng không rảnh để hỏi nó lớn đến mức nào. Trong đầu cậu vẫn còn con hàng giống hệt cái máy theo dõi - hệ thống 7480 đây này!

Lúc còn ở trong phòng họp, cậu phải dựa thẻ nhân viên trước ngực mới biết thân phận của nguyên chủ, bây giờ chỉ cần đột nhập vào mạng lưới của công ty và tìm hồ sơ lý lịch của “Trang Lý” là xong rồi, easy!

Thậm chí còn lục cái tên “Trang Lý” này trên toàn bộ các diễn đàn, trang mạng và đã thu được một số thông tin, chẳng hạn như chàng trai “Trang Lý” này sinh ra ở bệnh viện nào, cha mẹ là ai, nơi sống và học tập. Mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, trường đại học, thành tích từng năm học một, đoạt giải hay bị xử phạt,...

Cậu đọc nhanh tới mức những thông tin này lóe lên trên màn hình nhanh như tốc độ ánh sáng, không cần nói đến Tuyên Minh đang ngồi bên cạnh mà ngay cả 7480 ở trong não cậu cũng không kịp đọc.

Đồng thời, cậu cũng tìm kiếm sơ đồ kiến trúc của Hải Minh để xem văn phòng nguyên chủ ở tầng nào.

Hiện tại, cậu đang bên trong thang máy lên tầng 17, bước chân dứt khoát vào phòng quản lý bên trái hành lang, ngồi xuống chiếc bàn duy nhất còn trống.

Thái độ cùng hành vi bình thường tới nỗi sẽ chẳng ai biết rằng nguyên chủ đã không ở đây một ngày rồi.

Cậu nhấp con chuột, màn hình máy tính ngay lập tức hiện lên một phần nhập pass màu xanh lam, ngón tay tùy ý nhấn bàn phím, màu xanh lam đã chuyển thành giao diện lập trình màu đen về mấy cái như nhập và giải pass.

Trang Lý chưa vội kiểm tra tài liệu hay tin nhắn mà nguyên chủ để lại, ngược lại, quay đầu hỏi hệ thống: “Hệ thống, mi tùy thời đều có thể đọc suy nghĩ của ta đúng không?”

7480 kiêu ngạo:“Dòng điện sinh học của tôi đồng bộ với luồng ý thức của cậu. Nên đương nhiên, những gì ký chủ đang nghĩ sẽ không thể thoát khỏi sự theo dõi của tôi.”

“Haha” 7480 nhanh chóng mở mồm khiêu khích, giọng điều đắc ý như muốn người ta mau đánh mình:“Sợ chưa nào? Nhân tâm là thứ dơ bẩn nhất trần đời, con người sợ hãi nhất điều gì? Chính là bị người khác nhìn ra suy nghĩ! Đúng rồi, tôi phải nhanh chóng xem cậu đang nghĩ gì, mới có tí tuổi đã gian xảo như vậy, khẳng định cũng không phải kẻ tốt đẹp gì! “

7480 ý đồ vạch mặt của ký chủ, nhất định nó sẽ tìm được ngược điểm của đối phương, haha.

“Mi muốn xem thì cứ xem đi.”Trang Lý lần lượt cởϊ áσ vest, cà vạt rồi dựa lưng vào ghế, nhắm lại đôi mắt hẹp dài, bắt đầu chìm vào hồi ức.

7480 xoa xoa hai tay, sít sao phấn khích:“Điều đau khổ nhất cậu từng trải qua là gì? Nỗi sợ của cậu như thế nào? Còn nhớ khoảnh khắc xấu hổ nhất không? Có bao giờ tức giận đến mất cả lý trí không?”

Nó sử dụng ngôn ngữ, từng bước dẫn dắt trí nhớ của ký chủ, cố gắng đẩy đối phương rơi vào vũng lầy tiêu cực. Nhưng ngay sau đó, trái với điều 7480 nghĩ, thứ phát ra lại là âm thanh sợ hãi của chính nó:“Áaaa! Đây là cái gì! Ký chủ, cậu mau dừng.”

Trong đầu Trang Lý không có một hình ảnh rõ ràng và mạch lạc nào, thay vào đó là giống như một vụ nổ, bắn ra vô số mảnh vỡ trong tích tắc.

Những mảnh vỡ này, cái được bọc thành nhiều con số, cái trộn lẫn với một số ký hiệu kỳ lạ, không thì được viết với những quy luật sâu sắc, hay là nhấp nháy hỗn loạn. Chúng như vô vàn mũi tên, lại như thiên thạch, cứ nhắm đến 7480 mà lao vào một cách nhanh chóng và dữ dội.

Dù cho khả năng tính toán của 7480 rất mạnh, nó cũng không thể nắm bắt được nhiều thông tin vô nghĩa như vậy trong một khoảnh khắc. Điều này sẽ làm gián đoạn nghiêm trọng phần trung tâm của nó, khiến việc xử lý thông tin hữu ích chậm đi đáng kể.

Nó vội vàng tránh những mũi tên và thiên thạch này, bị cuốn theo dòng tâm trí hỗn loạn, ẩn sâu trong tiền thức ký chủ. Mặc dù bên ngoài thường xuyên có những âm thanh “vèo” của các mảnh ý thức lướt qua, nó cũng không dám thò chân tới.

Rõ ràng, Trang Lý đã lặng lẽ nhặt những mảnh quý giá nhất trong số những mảnh vỡ rộng như biển cả mênh mông này. Một trong số đó khắc quê hương, một số khắc tuổi thơ, một số thì khắc hình ảnh khi cậu bước vào cánh cổng và được truyền tống một không gian khác.

Vâng, cậu là Trang Lý đến từ một không gian ngoại lai. Trước khi bước vào cảnh cổng tinh môn, cậu thực chất đã tính đến vấn đề sinh tử. Khi cơ thể sống ở không gian cấp cao đến không gian cấp thấp sẽ chỉ bị đè ép lại và sau đó mất đi một phần năng lực; nhưng khi cơ thể sống cấp thấp đi đến không gian cấp cao, việc nghiền nát kia lại là trí mạng.

Tính toán rằng tỷ lệ sống sót của mình sau khi bước vào cổng có lẽ là dưới 1%. Mà tỷ lệ sống sót 1% này chỉ dựa trên phỏng đoán rằng ý thức của con người là một sản phẩm bốn chiều.

Nếu may mắn tiến vào không gian bốn chiều, thân thể của cậu sẽ bị phân tán thành hạt, nhưng ý thức vẫn có thể giữ lại được. Còn chuyện có thể giữ lại bao lâu thì không thể tính ra.

Nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng thứ cậu bước vào không phải là không gian cấp cao, mà là thế giới song song cùng chiều. Nhưng trước khi đến nơi, cơ thể cậu đã tan biến trong không gian và thời gian loạn lạc, chỉ còn lại ý thức may mắn trụ được.

Tại thời không song song này, cũng có một Trang Lý tồn tại. Nhưng cậu và nguyên chủ có cuộc sống và tính cách khác nhau, vậy mà đều cấu tạo từ các nguyên tử giống nhau. Tựa như hai mặt của đồng xu, gắn kết với nhau dựa trên hiệu ứng rối lượng tử.

Có lẽ hoàn cảnh hiện tại của Trang Lý có thể lý giải rõ hơn bằng câu “kiếp trước kiếp sau“.

Xác nhận tình hình hiện tại của mình xong, cậu mở mắt và lắc đầu một cái. Cùng lúc, những mẩu thông tin phát nổ như bom hạt nhân trong đầu cũng tan biến trong chốc lát.

7480 lập tức chui ra từ luồng ý thức, âm thanh đầy tức giận và hung dữ: “Ký chủ, cậu vừa làm cái gì?”

“Ta chỉ đang thử xem lỗi buffer overflow có thể gây hại cho mi hay không thôi mà.” Trang Lý dùng đầu ngón tay mảnh khảnh cuộn tròn một lọn tóc trên trán, cười tinh quái như một đứa trẻ.

7480: Ký chủ đừng nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế được không, sức công phá hồi nãy còn kinh khủng hơn cả gấu đó!!!

Buffer overflow là một cách hack phổ biến. Hacker thường nhập một đoạn dữ liệu cực dài vào không gian lưu trữ của máy tính bị nhắm đến.

Khi một dữ liệu quá dài đi vào buffer, phần thừa sẽ được ghi vào các loại buffer khác và những buffer này có thể lưu trữ dữ liệu, con trỏ của lệnh tiếp theo hoặc nội dung đầu ra của các chương trình khác. Những nội dung này sẽ bị ghi đè hoặc bị phá hủy, khiến hệ thống gặp sự cố.

Nếu tình trạng nghiêm trọng, nó còn có thể khiến hệ thống bị treo, khởi động lại, thậm chí là bị xâm nhập.

Vừa rồi những mảnh vỡ bùng lên trong tâm trí Trang Lý chính là dữ liệu siêu dài, nếu hệ thống không né tránh mà va chạm với nó, hậu quả sẽ là...

Nghĩ đến hình ảnh bản thân bị đâm đến nát cả màn hình, 7480 toát hết mồ hôi. Nó đánh chết cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày bị tấn công bằng phương pháp hack phổ biến nhất, thậm chí còn là không gian cấp thấp.

Không, điều này hoàn toàn không bình thường, bởi vì chả ai trên thế giới này có não vực khổng lồ như vậy và cũng không ai có thể nhớ được lượng thông tin khổng lồ như vậy, ngoại trừ tên ký chủ quái đản này ra.

Vừa rồi, khi đang tránh đạn, 7480 đã nhìn sơ qua. Tất cả thông tin bao hàm rất nhiều bộ môn, trong đó có toán học, hóa học, vật lý, y học, sinh học, kỹ thuật thông tin, kiến

trúc và các lĩnh vực kiến

thức khác. Chúng không phải là mấy phần da lông nhỏ bé mà là thuộc về cấp độ chuyên gia.

Nói cách khác, kho lưu trữ kiến

thức của Trang Lý rộng như một vũ trụ vậy.

Tên là loại quái vật gì thế? Máy tính hình người à? 7480 tức đến run cả người, chuẩn bị nhảy xổ ra mắng vài câu, nhưng không biết vì cái gì mà cười ha hả.

“Ký chủ, cậu chính là thông minh bị thông minh hại! Cậu đã cho tôi một nguồn cảm hứng tuyệt vời!” 7480 hưng phấn cực kỳ. “Cậu dùng số liệu công kích tôi, vậy thử đối phó lại với cậu ằng phương thức y như vậy thì sao? Đoán xem nào, tôi mọi lúc sẽ ở trong đầu cậu hét lớn khiến cậu không thể ngủ được.”

“Nghĩ thử nè, ký chủ liên tục một tuần không ngủ, có phải sẽ bị bệnh, bị té xỉu, có phải hay không sẽ lâm lan nguy kịch?”

“Hahaha, cậu xong rồi! Tôi biết đối phó cậu như thế nào rồi! Âm thanh kinh khủng nhất trên thế giới này tôi đều có.”

7480 nhanh chóng mò lại cơ sở dữ liệu của mình và nhớ lại âm thanh móng tay cào vào bảng đen, tiếng trẻ sơ sinh khóc, tiếng micro bị rè, tiếng linh hồn ma quỷ gào thét...

“Này thì khoe khoang, này thì khiêu khích à, xem tôi ngược chết cậu đây” 7480 liên tục phát ra những âm thanh inh ỏi này.

Nhất thời, bộ não yên bình của Trang Lý biến thành một ngọn núi lửa phun trào, từng tế bào não đều bị chôn vùi dưới đáy núi lửa, bị dung nham thiêu đốt.

Cậu ngồi không nổi và suýt nữa thì ngã khỏi ghế xoay.

Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội nhanh chóng leo lên da đầu dọc theo thái dương, như thể một móng vuốt sắc nhọn to lớn đang nghiền nát đầu cậu, như thể một cái cưa sắt đang kéo qua lại trong não, cố gắng chẻ cậu ra làm đôi.

Loại đau đớn khó tả này có thể khiến bất kỳ ai trên thế giới này ngã quỵ, nhưng Trang Lý chỉ cần xoay người vài cái rồi kiên nhẫn chịu đựng.

“Hệ thống” cậu nhắm mắt, ôm trán và thở hổn hển “Đòn phản công của mi hay đấy, điều này làm tăng sự thú vị của trò chơi lên rất nhiều.”

Trang Lý che thái dương nóng rực, nghiến răng mà cười:“Chiến tranh đã bắt đầu, ta sẽ sớm tấn công lại, rửa mắt mà mong chờ đi.”

“Bổn hệ thống chờ. Lêu lêu lêu!” Hệ thống nhảy nhót lung tung ở não trái, não phải.

Trang Lý hít thở sâu vài cái, sau đó mở máy tính xách tay bằng những đầu ngón tay run rẩy, chậm rãi sắp xếp lại biên bản cuộc họp vừa rồi.

Cậu cố gắng giải tỏa cơn đau đầu dữ dội của mình bằng công việc.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, dáng người mảnh khảnh đi tới, đặt lên bàn một xấp tài liệu, mỉm cười nói: “Trang Lý, giúp tôi những tài liệu này trước 5h nha. Tôi cần giao nó cho trưởng phòng.”

Trang Lý ngước nhìn người phụ nữ, vài giọt mồ hôi lăn tăn chảy dài trên gò má nhợt nhạt.

7480 mồm ồn ào hét lên: “Đừng nhìn cô ta đang cười ngọt ngào, thật ra độ hảo cảm của cô ấy đối với cậu là 0, muốn biết đánh giá của cô ấy đối với cậu chứ? Chỉ là con cóc, con hủi, thứ ghẻ lở mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, hahaha, trong lòng cô ta, cậu là con cóc, thứ ghẻ lở, hahaha... “

Trang Lý nhìn đi chỗ khác, phiền chán nói “Tôi không rảnh!”

“Ai nha, giúp tôi đi mà, hôm nay bà dì tôi tới, bụng đau lắm.” Người phụ nữ vẻ mặt đau đớn ôm bụng.

Cô ta lớn lên rất đẹp, hơi nhíu mày thô cũng đủ chọc người ta yeu thương.

Nhưng Trang Lý thì không nhé, trái tim cậu không hề dao động. Cậu lật đống tài liệu lên và chế nhạo: “Lương ai cũng nhận như nhau, làm như nhau, cô đẩy công việc cho tôi thì đưa lương của cô cho tôi là được rồi.”

Người phụ nữ đỏ mặt cắn chặt môi, thật lâu không nói ra lời. Thấy mọi người nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ, cô không thể không ôm chặt tập tài liệu và bỏ chạy.

7480 cười và nói: “Bây giờ độ hảo cảm của cô ấy dành cho cậu là -10 hahaha.”

Trang lý chẳng thèm quan tâm.

Người phụ nữ bỏ đi không được bao lâu, một người đàn ông từ văn phòng bên cạnh chạy vào hét lớn: “Trang Lý! Giúp tôi sao chép tất cả những tài liệu này rồi đem đến phòng ngân sách ở tầng 19. Nhanh lên, trưởng phòng Lâm đang đợi!”

Vẻ mặt của Trang Lý càng thêm khó chịu: “Anh tự mình đi đi!”

“Này, hôm nay cậu làm sao mà giống uống nhầm thuốc vậy? Mau đi, muộn quá rồi! Hôm nay tôi mời cậu ăn tối.” Người đàn ông đưa tay ra kéo.

7480 tiếp tục châm chọc: “Ký chủ, người này đối với cậu độ hảo cảm cũng bằng 0.”

Trang Lý nâng cây xương rồng trên bàn lên chặn tay người đàn ông, giọng điệu cực kỳ khó ở: “Không có mối liên hệ logic nào giữa “anh mời tôi ăn tối” và “tôi giúp anh làm việc” cả. Công việc là của anh, không cần mời tôi ăn cơm. Anh tự làm xong công việc đi, hiểu không? “

Người đàn ông là một kẻ sĩ diện, thấy thái độ của Trang Lý kiên quyết, hơn nữa mọi người xung quanh đều chú ý tới bên này, đành khoát tay chỉ mặt mà nói: “Được rồi, tôi sẽ tự mình làm. Sau này cậu bị nói xấu cũng đừng có trách tôi! “

Người đàn ông dẫm mạnh lên sàn, hùng hổ bước đi.

7480 ha hả báo cáo: “Ký chủ, hảo cảm của người hồi nãy giảm tới -99, he he he.”

Trang Lý cau mày tiếp tục sửa sang biên bản cuộc họp, lưng áo sơmi chậm rãi thấm đẫm mồ hôi.

Một lúc sau, trưởng phòng hành chính từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy văn phòng lộn xộn, theo thói quen hét lên: “Sao lại có nhiều mực rơi vãi dưới sàn? Là ai làm? Trang Lý, Trang Lý đâu, mau cây lau nhà, nhanh lên!”

Trang Lý ngẩng đầu đầy mồ hôi, âm thanh phiền chán đến cực điểm: “Cút ngay!”

Trưởng phòng sửng sốt, sau đó nổi giận: “Này, cậu vừa mới nói cái gì? Dám bảo tôi cút? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả? Bất kính trưởng bối thì thôi, chuyện tầm thường như vậy còn không sai được. Sai cậu làm những việc đó là để cậu có cơ hội rèn luyện sức khỏe, thế mà lại không biết tốt xấu? “

Trang Lý đứng bên chiếc máy in, chế nhạo: “Ông già rồi, cần vận động nhiều hơn tôi, ông tự làm nha, tôi lên tầng cao nhất giao tài liệu.”

Cậu chộp lấy biên bản cuộc họp vừa in nóng hổi, lập tức rời đi, bỏ lại một trưởng phòng và một nhóm đồng nghiệp đang há hốc mồm.

7480 vui sướng khi người gặp họa: “Ký chủ, khả năng đo lường của tôi không sai được, chỉ số EQ của cậu cũng quá thấp rồi. Biết trưởng phòng hồi nãy đánh giá cậu như thế nào không? Là bùn nhão không dính được tường đó, hahaha, ông dùng bùn để miêu tả cậu. Mà độ hảo cảm thì là bao nhiêu? Âm 38 đấy. Còn các đồng nghiệp khác, độ hảo cảm chưa đạt đến 10. Như vậy, trong công ty này, cậu không có ai yêu quý cả, thất bại chưa kìa!”

Mặc kệ hệ thống đang hả hê, Trang Lý chỉ nói một câu: “Hệ thống à, những kẻ quan tâm ánh mắt của người khác để xác định giá trị của bản thân vĩnh viễn là đồ thất bại. Mà ta thì chả cần người khác thích mình. Ta luôn biết bản thân mình quý giá đến nhường nào.”

7480: Ký chủ tuôn ra một tràng quá buồn nôn rồi đấy.

Trang Lý tiếp tục khiêu khích nó: “Haiz, hệ thống, cái năng lực đo lường hảo cảm của mi đúng là vô dụng.”

7480 gào thét: MMP! Tôi chống mắt lên xem cậu kiêu ngạo được bao lâu.

- ------------------------------------------------

Buffer

Buffer được xem là vùng lưu trữ dữ liệu tạm thời và thường lưu trữ trong bộ nhớ tạm (RAM).... Thông thường, Buffer sẽ được dùng trong các quá trình input/output mà tốc độ nhận và xuất dữ liệu khác biệt lớn (CPU và máy in).

Buffer overflow

Trong lĩnh vực an ninh máy tính và lập trình, lỗi Buffer overflow hay tiếng Việt gọi là lỗi tràn bộ nhớ đệm/lỗi tràn bộ đệm là khi mà bộ nhớ bị ghi đè nhiều lần trên ngăn xếp. Lỗi này thường xuyên xảy ra do người dùng gửi một lượng lớn dữ liệu tới server ứng dụng, điều này làm cho dữ liệu bị bắt phải đè lên các vị trí bộ nhớ liền kề đó. Đây là một lỗi lập trình có thể gây ra một ngoại lệ truy nhập bộ nhớ máy tính và chương trình bị kết thúc, hoặc khi người dùng cố tình phá hoại, có thể lợi dụng lỗi này để phá vỡ an ninh hệ thống.

Hiệu ứng rối lượng tử

Vướng víu lượng tử nói gọn là vướng lượng tử hay rối lượng tử (quantum entanglement), là một hiệu ứng được phát triển trong cơ học lượng tử, trong đó trạng thái lượng tử của hai hay nhiều vật thể có liên hệ với nhau, dù cho chúng có nằm cách xa nhau. Ví dụ trực quan nhất là hai electron đặt gần nhau có thể dao động cùng một trạng thái, theo thuyết lượng tử. Bây giờ nếu tách chúng ra xa nhau vài km, ngay cả hàng ngàn năm ánh sáng, chúng vẫn sẽ tiếp tục giữ được mối liên kết dao động đồng bộ này.

Có nghĩa là, nếu hai (hoặc nhiều) hạt (hoặc vật thể) vướng víu lượng tử với nhau thì khi tác động vào một trong chúng (ví dụ thay đổi xung lượng, vị trì hay spin quay bằng điện từ chẳng hạn) thì hạt (hoặc nhiều hạt, vật thể) kia chuyển động đồng bộ NGAY TỨC KHẮC bất chấp khoảng cách không gian giữa chúng lớn đến đâu đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.