Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 6: Chương 6: Bản năng dã thú bị đánh thức




“Không cần sợ. Tôi chỉ muốn xin số liên lạc. Tối nay cùng nhau đi chơi được chứ?” Hạ Trì không chút e ngại tỏ ra dâm ý với A Tuệ.

A Tuệ ngược lại cũng đáp trả nhiệt tình, lập tức cho số di động: “Hẹn gặp anh tối nay.”

Hạ Trì nhận lại di động rồi xoay người bỏ đi, nhưng đi chưa được một bước thì thình lình nhớ ra tối nay còn có hẹn với Trục Kha và cô gái thiên thần khác, hắn mưu mô ngoảnh đầu lại, thì thầm vào tai nữ sinh: “Nguy rồi!”

“Sao ạ?”

“Anh không chờ được tới tối nay, làm sao đây?”

Nghe vậy, nữ sinh tự khắc hiểu tâm tư và sự gấp gáp của Hạ Trì, cô mỉm cười giả vờ e thẹn, nhưng sau cùng vẫn đồng ý với ý tứ của Hạ Trì. Cả hai không nói tiếng nào mà cùng nhau hướng thẳng vào phòng y tế, đóng cửa khóa chốt.

Cô bạn của nữ sinh kia cũng lắc đầu bó tay, có cản cũng không có kết quả khá hơn. Bách Thời nhìn cách Hạ Trì vui vẻ và thong dong mà chua chát cùng cực. Đau khổ, căm phẫn, thất bại, ngu xuẩn, tất cả đều in rõ trên con người cậu.

Chiều tối, vẫn như thường lệ, sau khi đi học về, Bách Thời còn chưa có thời gian tắm rửa thay đồ thì đã đi thẳng xuống bếp cùng với dì Từ chuẩn bị bữa tối cho gia đình nhà Hạ Trì.

Trong lúc Bách Thời đang thái rau, dì Từ tinh ý phát hiện thần sắc lẫn tâm trạng của Bách Thời lúc này cực kỳ tệ, ánh mắt vô hồn, làn da nhợt nhạt, khác hẳn với nét mặt xinh xắn luôn tươi cười của cậu. Dì Từ lại vô tình nhìn xuống chiếc áo của Bách Thời đang mặc, tuy rằng không có phù hiệu, nhưng bà cũng rất dễ nhận ra đây là áo của Hạ Trì, dì Từ khàn giọng hỏi: “Có phải ở trường học giữa con và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Bách Thời dừng động tác thái rau, sau đó lắc đầu một máy móc, yếu mềm trả lời: “Không có ạ. Dì đừng lo lắng, con ổn. Nếu như con có vấn đề, con sẽ kể dì nghe.”

Dì Từ hiện tại đã sáu mươi lăm tuổi, nếu như mẹ cậu còn sống, mẹ cậu cũng ngang bằng với tuổi dì, cộng thêm tính cách cũng không khác gì mẹ cậu, vì vậy, cậu xem người dì này như người mẹ thứ hai của mình, bất kể chuyện gì cậu cũng chưa từng giấu diếm. Tuy nhiên, về vấn đề xấu hổ và tàn khốc của Hạ Trì gây ra cho cậu lúa sáng, cậu muốn vĩnh hằng quên đi, cậu không muốn kể lại dù chỉ một câu.

Dì Từ đã có mười bảy năm ở bên cạnh Bách Thời, cho nên mỗi lần Bách Thời nói dối bà đều thấu triệt, nhưng vì thấy cậu có vẻ khổ sở khi nhắc đến chuyện đã xảy ra, bà tự động hiểu mà diễn theo: “Được rồi. Khi nào có trở ngại gì thì hãy tâm sự với dì nhé.”

Bách Thời cười gượng gật đầu dạ một tiếng rồi tiếp tục thái rau. Một lớn một nhỏ quần quật trong bếp ba mươi phút, món đầu tiên cũng đã hoàn thành, lúc này, Bách Thời đột nhiên xây xẩm chống tay lên bàn bếp.

Dì Từ khẩn trương đỡ lấy Bách Thời: “Không được rồi. Con mau vào phòng nghỉ ngơi đi, chuyện bếp núc hôm nay cứ để dì giải quyết, nhìn con như không còn chút máu vậy. Để lát nữa dì xin bà chủ chút thuốc nhé.”

Bách Thời dĩ nhiên không thể để dì Từ đã lớn tuổi một mình làm hết công việc trong nhà được, suốt cả ngày cậu ở trên trường dì ấy đã phải một mình gánh vác hết mệt nhọc trong ngôi nhà to lớn này rồi.

Gắng gượng thêm được mười lăm phút, Bách Thời rốt cuộc cũng không thể cứng đầu thêm được, dì Từ nhanh chóng dìu cậu vào trong phòng. Tắm rửa xong, cậu leo lên giường chuẩn bị chợp mắt, nằm còn chưa ấm giường, cậu lại nghe thấy nghe tiếng Hạ Trì đã về, hắn hỏi dì Từ: “Bách Thời đâu?”

“Bách Thời hơi mệt, tôi không nỡ để thằng bé tiếp tục làm việc. Cậu chủ muốn tìm Bách Thời là có chuyện gì cần sai bảo sao? Vậy cứ sai tôi đi, để tôi giúp cho.”

“Không có. Chán thì hỏi thôi.”

“Mà áo của cậu chủ đâu rồi? Có phải… “

“Dì lắm chuyện quá rồi đấy.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Trì tàn bạo phá nát trái tim của Bách Thời. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi ra nơi khóe mắt, cậu ước gì khi mình tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mơ khắc nghiệt.

Giờ ăn tối, Hạ Cảnh Thâm, Lệ Thi và Hạ Trì lần lượt ngồi vào bàn ăn, thấy trong bếp thiếu vắng một người, Hạ Cảnh Thâm hỏi: “Bách Thời đâu sao không thấy vậy dì Từ?”

“Thưa ông chủ, Bách Thời hình như trên trường gặp phải chuyện gì đó, tinh thần khá mệt mỏi, cơ thể cũng như vậy, đang ở bên trong nghỉ ngơi ạ.”

Hạ Cảnh Thâm xoay sang nhìn Hạ Trì. Hạ Trì thấy vậy thì liền bực dọc: “Mỗi lần có vấn đề gì xảy ra thì ba cứ mặc định là do con gây ra à.”

Hạ Cảnh Thâm nghi hoặc: “Mày học sát lớp với Bách Thời, chẳng lẽ không biết thằng bé bị gì?”

“Không biết.”

“Thật ra.” Bách Thời không biết đã thức dậy từ khi nào mà lúc này cậu đang đứng phía sau dì Từ khều khào nói dối: “Sáng nay con đi học trễ, bị thầy giám thị phạt quét sân trường và dọn dẹp nhà vệ sinh. Công việc quá sức đối với con, cho nên con mới không khỏe. Con xin lỗi, vì thân thể yếu kém, khiến cho gia đình mình phải bận tâm. Con hứa sẽ không như vậy nữa.”

Thấy Bách Thời nói sai sự thật, Hạ Trì cũng không thấy biết ơn gì, chỉ cười nhàm chán một cái rồi cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

Lệ Thi ôn hòa nói: “Có gì mà phải xin lỗi hả? Nếu con mệt thì cứ nghỉ đi, công việc còn lại ngày hôm nay ta sẽ giúp dì Từ.”

Bách Thời lắc đầu xua tay: “Sao làm như vậy được ạ. Bà chủ không cần phải… “

“Nếu con cãi lời, ngày mai ta liền đuổi việc con đấy.”

Bách Thời từ xưa đến giờ sợ nhất là bị đuổi việc, nghe vậy, cậu liền không dám từ chối phúc lợi hiếm có này nữa. Trước khi trở lại vào phòng, cậu lướt mắt nhìn qua Hạ Trì, thấy Hạ Trì vẫn bình chân như vại gắp thức ăn, cậu vừa tức giận vừa bất lực lẫn uất ức.

Dì Từ cùng với Bách Thời vào phòng, khi cậu nằm xuống, dì Từ nhẹ nhàng sờ tay lên trán cậu: “Con bị sốt rồi, lát nữa dì nấu cháo cho con ăn, ăn xong rồi uống thuốc nhé.”

“Dạ.”

Sau khi dùng bữa tối xong, Hạ Trì thay quần áo rồi rời khỏi nhà tìm đến quán bar như lời đã hẹn với Trục Kha, khi hắn trở về thì cũng đã là mười hai giờ khuya. Lúc chuẩn bị lên cầu thang, hắn vô thức dừng bước nhìn sang hướng bếp, dán mắt tập trung vào căn phòng của Bách Thời rất lâu.

Không gian tĩnh lặng, ngôi nhà tối đen, đại não Hạ Trì không hẹn mà lại hiện lên hình ảnh trần trụi của Bách Thời lúc sáng khi hắn vào nhà kho đưa áo cho cậu. Lòng ngực cháy nóng, bụng dưới cồn cào như có sóng thần cuồng loạn đập vào bờ, Hạ Trì lại phẫn nộ, không kìm được mà đi tới đá phăng cửa phòng của Bách Thời.

Bách Thời đang ngủ say thì đột ngột nghe thấy tiếng động lớn, cậu giật mình tỉnh giấc, trước mắt lập tức hiện ra cơn ác mộng hiểm ác mang tên Hạ Trì.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Bách Thời khó khăn nâng người ngồi dậy.

“Muốn trừng phạt cậu.” Vì cậu là người duy nhất dám khơi dậy con dã thú hùng mạnh và xấu xa nhất trong con người tôi.

Biết bản thân sắp gặp nguy, Bách Thời hoảng loạn lắc đầu rồi rung giọng khản đặc kêu cứu, hy vọng dì Từ ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy.

Hạ Trì khóa cửa lại, trong bóng tối, hắn từ tốn bước đến gần Bách Thời như tên sát nhân máu lạnh, mỗi một bước chân của hắn dường như đang giẫm nát mọi thứ tồn tại trên cơ thể cậu, khiến chân tay cậu vô lực không dám nhúc nhích, cổ họng cũng khô khốc chẳng thể la to, chỉ có thể ngồi im bất động chờ đợi bị hành hình.

Mười mấy năm qua, cậu chưa bao giờ sợ hãi Hạ Trì nhiều như lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.