Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 58: Chương 58: Bão tố lại đến




Bách Thời đi loanh quanh trong phòng một hồi, cậu vô tình phát hiện bên dưới gầm giường có thứ gì đó màu trắng lòi ra, cậu vốn dĩ không phải là người thích tò mò, nhưng không hiểu sao thứ này lại có một nặng lực thu hút cậu cực mạnh, mặc dù cậu không hề biết đó là thứ gì.

Bách Thời đi tới cạnh giường ngồi thấp người xuống, moi ra vật màu trắng ấy. Thì ra đây là những tờ giấy vẽ, nhưng điều khiến Bách Thời sửng sốt, đó là trên những trang giấy này đều là hình ảnh của cậu của trước đây.

Những bức tranh này cậu đã từng thấy qua một lần thông qua Hà Tiểu Châu, lúc ấy cậu cũng sốc và hiểu, nhưng dần dà cũng đã lãng quên đi, bây giờ một lần nữa chứng kiến, cậu vẫn rối bời như trước kia.

Đây đều tranh vẽ cậu từ nhỏ cho đến lớn, nếu như không sai thì chỉ có một lý do mới khiến Hạ Trì thích vẽ cậu như vậy, đó là hắn thực sự yêu thích cậu từ ngày nhỏ, chỉ là hắn không dám và không muốn thừa nhận.

Nếu như ngày đó Hạ Trì can đảm bày tỏ với cậu như bây giờ, có lẽ cậu đã không chết thảm như vậy.

Lúc này, Hạ Trì ở bên ngoài đã có linh cảm trong phòng mình có người, vì hắn vạn cửa mãi mà không ra. Không nói nhiều lời, hắn đạp một phát cực mạnh, cánh cửa tự động mở ra.

Bách Thời bị âm thanh lớn làm cho giật mình, hai tay vô tình làm rơi những bức tranh xuống đất, đồng thời cơ thể loạng choạng lui về sau, chính lúc này, phần hông của cậu va chạm với chiếc bàn và làm rơi những hủ màu nước màu đen xuống đất.

Thế là những bức tranh kia bị nhuộm một màu đen đến đau mắt.

Hạ Trì thấy vậy, đôi mắt hắn đỏ lên, trợn to nhìn Bách Thời: “Con mẹ nó, cậu làm gì vậy hả?”

Bách Thời ấp úng: “Xin lỗi, tôi… tôi vô ý làm rơi… “

Chát!

Bách Thời còn chưa nói xong, Hạ Trì đã tát cậu, năm dấu tay chễm chệ in khắc trên mặt.

Bách Thời bị lực đánh của đối phương mà nghiêng đầu sang moott bên, cậu thất thần không thể nhúc nhích.

Hạ Trì gằn từng chữ: “Cậu là cái thá gì mà dám làm vậy với đồ của tôi? Những bức tranh này tôi giữ kỹ như báu vật, có phải hay không cậu muốn chết nên mới cả gan làm như vậy? Ghen vì tôi làm thế Hà Tiểu Châu, cho nên mới trút giận lên Bách Thời của tôi ư?”

Khóe mắt Bách Thời đỏ kè, bắt đầu có dấu hiệu ươn ướt, cậu xoay đầu thằng lại định nói, nhưng cái tát thứ hai một lần nữa được hạ xuống, năm dấu tay mới lại đè lên năm dấu tay cũ.

Bách Thời thực sự đã rơi nước mắt, một phần vì đau gò má, một phần vì ấm ức, một phần nữa là không cam tâm. Sau vài giây, Bách Thời cố gắng bình ổn nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Cậu rút hết sức bình sinh nói: “Cậu nói tôi ghen với Hà Tiểu Châu, vậy cứ cho là vậy đi. Nói tôi trút giận lên Bách Thời, được thôi, tôi cũng không kháng nghị. Nhưng mà, cậu nói Bách Thời là của cậu sao? Tôi thấy thật buồn cười, Bách Thời chưa bao giờ là của cậu, cậu ấy hận cậu đến tận tim gan. Chính cậu là kẻ trực tiếp đẩy cậu ấy đi vào cõi chết, bây giờ cậu còn dám nói rằng Bách Thời là của cậu nữa sao?”

Bách Thời cười khinh bỉ, trong chua chua xót không nguôi, nói tiếp: “Cậu và Bách Thời từng tỏ tình với nhau chưa! Chưa từng. Cậu và Bách Thời từng yêu nhau chưa? Chưa từng. Cậu với Bách Thời đã ngủ với nhau chưa? Đã từng, nhưng là do cậu cưỡng ép. Cậu đừng có đứng trước mặt tôi mà nói những lời nực cười như vậy.”

Hạ Trì bất ngờ với những câu nói đanh thép đầy khí lực của người đối diện. Ánh mắt ấy, thật giống với ánh mắt của Bách Thời, Hạ Trì cơ hồ tưởng tượng ra người đứng trước mặt mình là Bách Thời chứ không phải Vĩnh Kiệt, và Bách Thời đang vạch trần phanh phui những tội lỗi của hắn đã làm với cậu.

Bách Thời lau nước mắt, lướt qua Hạ Trì bỏ đi, lúc hai tay vô tình chạm nhau, Hạ Trì thuận tay bắt Bách Thời lại, hỏi: “Bách Thời từng kể cho cậu nghe về tôi sao?”

Bách Thời vô cảm: “Phải, cậu ấy rất chi tiết, cậu ấy còn nhấn mạnh, cậu là tên khốn nạn, cậu ấy hận cậu đến chết đi sống lại, mãi mãi xem cậu là kẻ thù. Nếu có thể trở thành ma, cậu ấy nhất định giết chết cậu. Dẫu cho cậu hối hận và thay đổi trở thành người tốt, Bách Thời cũng không bao giờ tha thứ cho cậu.”

Hạ Trì nghe hết những lời kia thì trọn vẹn đau lòng. Hắn biết mình sai, nhưng hắn luôn hy vọng sự ân hận của hắn ở hiện tại một phần nào đó có thể làm nguôi ngoai cơn giận dữ của Bách Thời ở thế giới bên kia, nhưng có vẻ như là khó rồi.

Cứ ngỡ những thương tổn theo năm tháng đã bị chọc thủng không chút lưu tình, nhưng thực chất chúng “nó” chỉ bị chôn vùi đằng sau lớp màng ấm áp mà thôi, khi lớp màng ấy bị rách đi, một nổi căm phẫn lại sôi trào trỗi dậy. Khi thấy Hạ Trì cùng với Hà Tiểu Châu, cậu buồn bã, khi nhìn thấy Hạ Trì tức giận đánh mình, cậu đau đớn, cuối cùng, khi nghe Hạ Trì mặt dày nói câu “Bách Thời của tôi”, cậu phẫn nộ thật sự, những thứ đó đã đủ để cậu tiếp tục trả thù, quên đi những sự yên bình của trước kia.

Bách Thời ra khỏi phòng Hạ Trì thì đụng mặt Hà Tiểu Châu, cô ta đỏng đảnh nhìn cậu cười gợi đòn, cậu không quan tâm, xem cô ta như con ruồi bay ngang rồi xuống lầu.

Trục Kha vẫn ở trên thượng nhìn xuống, thấy điệu bộ dáng đi của Bách Thời có chút lạ, mà lại còn hướng ra cửa, không thèm chào hỏi ai mà một mạch đi về, bấy giờ Trục Kha liền hiều là đã có chuyện rồi, y lập tức chạy xuống xin phép Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi rồi rời khỏi bữa tiệc.

Trục Kha lái xe đi theo Bách Thời một đoạn, sau đó dừng trước mặt cậu. Bách Thời nhìn thấy gương mặt lo lắng của Trục Kha, cậu liền ước gì Hạ Trì cũng hiền hòa và “bình tĩnh” như cậu ấy.

Bách Thời phút chốc trở nên mềm yếu sau một khoảng thời gian gắng gượng để mạnh mẽ, cậu đi đến ôm chầm lấy Trục Kha, vùi đầu vào Trục Kha, khóc nức nở.

Trục Kha thấy nhói nhói trong lòng khi thấy Bách Thời khóc, y vòng tay ôm lấy cậu, vỗ về ôn nhu nhua thuận: “Không sao đâu, có tôi đây rồi. Dù cho xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, trừ khi cậu ghét tôi và muốn tôi biến mất khỏi cậu mới thôi.”

Hai người bọn họ đứng giữa đường vắng ôm nhau rất lâu, Bách Thời đã có chút lạnh. Đợi Bách Thời ngừng ôm, Trục Kha liền cởi áo khoác khoác lên người cậu: “Lên xe tôi đi, tôi chở cậu về.”

“Tôi sẽ không về đó nữa. Đó là nhà của Hạ Trì.”

“Vây… cậu muốn đi đâu? Hay đến nhà bạn cậu?”

“Không. Tôi muốn đến nhà cậu.”

Trục Kha mở cờ trong bụng: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.