Hạ Trì sau khi nhận được cuộc gọi từ người bạn tình báo của hắn thì ngay lập tức phóng xe như tên lửa bán sống bán chết, giống như hắn đang muốn đâm đầu xuống địa ngục vậy
Đứng trước một căn biệt phủ to lớn, Hạ Trì gọi điện cho người bạn kia: “Tôi tới rồi, ra mở cửa lẹ đi.”
Hạ Trì vừa cúp máy, cánh cửa của ngôi biệt phủ đã được mở ra. Hạ Trì cấp thiết rồ ga chạy vào. Hạ Trì đi lên tầng ba, bước vào căn phòng được cho là căn cứ bí mật ở nơi này.
Hạc Lân nhìn thấy Hạ Trì bước vào thì nhanh chóng hất cầm về hướng khác: “Là hai tên này.”
Hạ Trì xoay đầu sang nhìn thử, lập tức thấy hai tên giang hồ có vẻ ngoài đáng sợ, nhưng cả hai đều đang bị trói hai tay hai chân.
Một trong hai tên giang hồ lớn giọng: “Hai thằng nhãi ranh này, có biết bọn tao là ai không hả? Con mẹ nó có ngon thì cởi trói chiến nhau một trận đi.”
Hạc Lân lấy ngón út xoa xoa lỗ tai tỏ vẻ chê bai những câu nói của tên giang hồ: “Im lặng chút đi, la ầm ầm lên gần cả tiếng đồng hồ rồi hai người chưa chán à. Chứ tôi là điếc lỗ tai lắm rồi đây này.”
Hạ Trì điềm nhiên đi tới đứng trước mặt hai tên giang hồ, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn vô thần không gợn sóng nhưng lại cơ hồ ẩn chứa một thứ gì đó rất mãnh liệt.
“Hai người… cách đây bốn năm, đã hành hung một người.”
“Mày bị ngốc à, bọn tao là lưu manh, một ngày hành hung biết bao nhiêu là đứa, tụi tao có phải thánh đâu mà nhớ hà cái thằng chó này.”
Hạ Trì vốn dĩ chưa kết thúc phiên câu hỏi, chỉ tại vì tên này chen vô quá nhanh thôi. Hạ Trì lấy điện thoại di động ra, mở hình ảnh của Bách Thời hiện tại lên, đưa ra trước mắt hai tên côn đồ này.
Cả hai tên giang hồ đều nhận ra người trong hình, vì người này chính là một trong số người có vẻ ngoài ưa nhìn nhất tròm số các nạn nhân của bọn chúng.
“Nhận ra không?”
“Mày muốn trả thù cho nó à?” Tên giang hồ đầu đinh từ đầu cuối đều im lặng bây giờ có dịp mở họng.
“Nếu đúng thì sao?”
Cả hai tên giang hồ đều cười nhạt, tên đầu đinh nói tiếp; “Nếu mà muốn trả thù một cách có vinh quang ấy, đấu với nhau một trận đi.”
“Trả thù lại còn cần vinh quang?” Hạc Lân thấy cái quan điểm này thật nực cười.
“Được.” Hạ Trì đồng ý, dễ dãi đến lạ. Hạc Lân lại cảm thấy khó hiểu, chỉ có hai tên giang hồ đắc ý.
Hạ Trì cúi xuống, không nhanh không chậm cởi trói cả tay và chân cho hai tên du côn du đãng. Trong lúc cởi trói, Hạ Trì lại nói thêm: “Tôi đã khoan nhượng hai người một lần này, hậu quả về sau các người đừng có trách than.”
Kỳ thực, nếu như hai tên lưu manh này biết hối lỗi và tỏ ra sợ hãi thì có lẽ Hạ Trì sẽ còn nương tay, nhưng chính vì hai tên này vẫn còn hăng máu mà lại còn hống hách thách thức hắn một trận, vậy thì hắn không còn lương tâm nào đâu mà nương tay.
Kể từ năm cấp hai hắn đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận với dân lưu manh thứ thiệt, hai tên trước mắt này, nhìn qua hắn cũng đủ biết, bọn chúng không phải đối thủ của hắn.
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán từ sự tự tin của Hạ Trì, hai tên côn đồ sau một hồi đánh đấm đã hoàn toàn nằm bẹp dưới chân Hạ Trì.
Hạ Trì ngay từ đầu khi đến đây đã có khá nhiều rượu trong người, lại còn cộng thêm nỗi niềm đau khổ mất đi đứa con của mình trước đó, chính vì vậy mà Hạ Trì càng hung hãn hơn, hung hãn một cách mất kiểm soát.
Vốn dĩ Hạ Trì muốn đánh hai tên này đến thần điên đảo mà thoát xác, nhưng không ngờ, lúc này tên đầu đinh lại lên tiếng: “Bọn tao không phải chủ mưu.”
Bàn chân Hạ Trì đang đạp xuống đột ngột dừng lại câu nói của tên đầu đinh: “Lại giở trò khỉ?”
“Không có.” Tên đầu đinh đau đớn ôm bụng ngồi dậy: “Là có người thuê bọn tao đánh người đó. Bọn tao chỉ làm theo nhiệm vụ rồi nhận tiền thôi.”
Hạ Trì ngờ ngợ, cho rằng bọn tìm cớ thoát tội, Hạ Trì nghiến răng nghiến lợi: “Bọn mày có biết sau lần đó, có một sinh linh đã không thể mở mắt không?”
“Gì? Có nhầm không? Người đó là là nam kia mà.” Tên giang hồ nói xong thì chợt nhớ, mấy năm gần đây việc nam giới có thai đã không còn quá xa lạ vì khoa học và y học đã phát triển lắm rồi. Tên giang hồ nói tiếp: “Thì ra… Lần đó người thuê bọn tao có dặn rất kỹ là chỉ đánh vào bụng, không được làm chết người. Chắc chắn người thuê bọn tao biết trong bụng người kia có thai cho nên mới...
“Mẹ kiếp! Con mẹ nó!” Hạ Trì hít thở khó thông, lửa giận lần nữa sôi trào, hắn đạp vỡ tấm gương ở gần đó gào quát.
Từ đầu đến giờ Hạ Trì cứ đinh ninh trong đầu việc hai tên giang hồ này gây sự với Bách Thời chỉ là tai nạn bất ngờ, là do Bách Thời xui xẻo nên cho nên mới gặp họa như vậy thôi, ai ngờ đâu, tất cả đều có do một người có chủ đích gây ra.
Hạ Trí túm lấy cổ áo tên đầu đinh: “Nói, là thằng nào con nào hả?” Hắn gào lên: “Là tên khốn nào thuê bọn mày hả?” Lúc hét lên, trán Hạ Trì nổi lên gân máu đến đáng sợ, cả cổ hắn cũng hiện lên dây điện chằng chịt, đôi mắt đầy tơ máu.
Nhìn Hạ Trì không khác gì một con thú hoang đang phẫn nộ.
Tên đầu đinh run rẩy: “Người đó tên là… hình như là… Lạc Doanh.”
Hạ Trì trợn mắt chấn động, hắn cứng đó cả người vài giây: “Cái gì? Lạc Doanh?!” Hắn cắn chặt răng hàm đến kêu răng rắc.
Lúc này, Lạc Doanh vốn dĩ đang nằm ngủ say sưa trong phòng, đột nhiên nghe ầm một tiếng cực lớn khiến cậu giật mình tỉnh dậy, sau đó chạy ào ra phòng khách xem thử.
Mới vừa đi ra, Lạc Doanh đã thấy Hạ Trì một thân máu me đáng sợ, tay phải xách một tên đầu đinh mặt mũi bầm dập, tay phải xách một tên đầu chảy đầy máu. Lạc Doanh bịt miệng hoằng sợ không dám nhúc nhích.
Hạ Trì hỏi hai tên giang hồ: “Ngẩng đầu lên xem, có người này không?”
“Là cậu ta!” Cả hai tên giang hồ đồng thanh.
Hạ Trì nghe vậy, lập tức vứt hai tên giang hồ sang một bên, tiếng thẳng đến vị trí của Lạc Doanh bóp chặt cổ đối phương ấn lên tường.
Lạc Doanh cố gắng vẫy vùng nhưng vô nghĩa, hai tay nỗ lực cào cáu và đẩy Hạ Trì ra, kết quả vẫn không si nhê. Khuôn mặt Lạc Doanh mỗi lúc một trắng bệt, hai mắt dầm trợn trắng, hơi thở của cậu đang sắp sửa bị đứt gãy, đúng lúc này, Hạ Trì thả tay ra, hai chân Lạc Doanh vô lực khuỵu xuống, cố gắng hít thở lấy lại không khí.
“Cậu con mẹ nó… làm cái quái gì vậy?” Lạc Doanh khó khăn lên tiếng.
“Còn dám hỏi sao?” Hạ Trì giữ lại một chút điềm tĩnh cuối cùng, hắn muốn biết rõ ngọn ngành trước rồi mới giải quyết triệt để Lạc Doanh sau.
“Cậu đau lòng khi biết tôi từng hãm hại Vĩnh Kiệt đó sao!” Lạc Doanh cực nhọc kiếm lại không khí nhúng vẫn không nhịn được cười nhếch mép: “Cậu là người tốt lành đến thế à?”
Lạc Doanh vừa dứt lời, Hạ Trì đấm ngay một phát vào mặt Lạc Doanh, sau đó quát lên: “Đừng có láo toét! Mày hãm hại Bách Thời chỉ là cái cớ, mày chính là muốn giết đứa con trong bụng cậu ấy!” Hạ Trì vừa nói vừa đạp đá vào người Lạc Doanh: “ Đệch con mẹ nó! Thằng chó khốn kiếp! Mày là cái loài chết dẫm gì vậy hả?”
Sau khi trừng phạt Lạc Doanh đã đời khiến cậu ta máu me đầy mặt thì Hạ Trì mới dừng lại.
Lạc Doanh nằm đó khổ sở, nhưng vẫn mạnh mồm lên tiếng trêu chọc ghẹo tức: “Tức giận hộ Trục Kha à, bạn tốt thật đấy. Chẳng phải trước đó mày đã đâm cậu ta một nhát sao, bày đặt thánh thiện, không thấy buồn nôn à.”
Hạ Trì máu nóng vẫn nổ đùng đùng trên đỉnh đầu, hắn ngồi thấp xuống kéo Lạc Doanh ngồi dậy, sau đó bóp siết cằm cậu: “Đứa con trong bụng Bách Thời, là com của tao.”
Một tiếng sét đánh ngang tai Lạc Doanh: “Không thể nào.”
“Nếu đã biết rồi, mày trả giá đi. Con tao bị mày giết, tao sẽ thay nó khiến mày phải trả giá.”
Lạc Doanh ban đầu luôn nghĩ Hạ Trì là vì xót đứa nhỏ dùm Trục Kha nên mới nổi giận như vậy, vì thế, cậu không mấy lo rằng Hạ Trì sẽ ra tay nặng với mình.
Nhưng sau khi biết được đứa trẻ đó là con của Hạ Trì, Lạc Doanh đã biết ngay tương lai tăm tối đang chờ cậu. Lạc Doanh lắc đầu lia lịa, chắp tay cầu xin Hạ Trì: “Hạ Trì, tôi… tôi xin lỗi, tôi thực sự không biết đứa trẻ đó là con của cậu.”
Lạc Doanh lắp bắp nói tiếp: “Lúc đó… lúc đó, Trục Kha đi đâu cũng nói đó là con của cậu ta, cho nên tôi mới làm vậy.”
“Dù cho đó thực sự là con của Trục Kha, mày cũng không quyền làm vậy. Mày hận thù, mày ganh tị, mày đố kỵ với hạnh phúc của Bách Thời khi khi có được Trục Kha là một chuyện, còn đứa bé, nó có tội tình gì. Tao nói cho mày biết, cho dù năm đó đứa bé không phải con tao, chỉ cần nó nằm trong bụng Bách Thời, tao nhất định cũng sẽ tìm tới mày như ngày hôm nay.”
Nói xong, Hạ Trì đi tới kệ tủ kính, lấy chai rượu lớn rồi đập lên tường khiến nó vỡ nát. Chai rượu đã vỡ phân nửa, rượu đỏ tràn ra đầy đất, những mảnh thủy tinh văng tứ tán, phân nửa chai rượu còn lại vẫn còn đang nằm nguyên vẹn trong tay hắn.
Lạc Doanh nhìn thấy mà hoảng loạn: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
Hạ Trì không nói, điềm tĩnh đến mức đáng sợ, không phải vì hắn đã nguôi giận, mà là vì sự phẫn nộ của hắn đã dân lên đỉnh điểm, cũng chính vì lên đến đỉnh điểm, cho nên Hạ Trì hắn mới không thể nào bộc phát được nữa.
Nỗi đau và sự căm phẫn, tất cả đã được hòa tan trong con người hắn.
Khoảng cách Hạ Trì và Lạc Doanh lần nữa được rút ngắn. Lạc Doanh lùi lại: “Đừng, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Hạ Trì giả vờ không nghe, dứt khoát dùng nửa chai rượu sắc bén của lại đâm vào bụng của Lạc Doanh rồi rút ra.
Lạc Doanh gào lên đau đớn, phần bụng thì máu chảy đầm đìa, nhưng cậu vẫn cố gắng lết xác trốn thoát. Hạ Trì không tha cho Lạc Doanh, kéo chân Lạc Doanh lại, xuống tay một lần nữa vào ngay vị trí cũ trên bụng Lạc Doanh.
Aaaaaaaa!
Hạc Lân ở bên ngoài chạy vào, bên cạnh còn có Bách Thời và Trục Kha. Hạc Lân sau khi thấy Hạ Trì có điều bất ổn trong thái độ điên cuồng khi lôi hai tên giang hồ đến tìm Lạc Doanh thì ngay lập tức cậu đã tìm cách liên lạc với Bách Thời, gọi Bách Thời và Trục Kha đến giúp.
Nhưng có vẻ như, đã quá muộn rồi.
Nhìn thấy Lạc Doanh và Hạ Trì một người đứng một người nằm bất động trên biển máu, Bách Thời bịt miệng trợn mắt lớn, còn Trục Kha thì chau chặt chân mày lại, lo sợ thay cho Hạ Trì về tương lai sắp tới.