Hình xăm đặc trưng của Vĩnh Kiệt tại sao lại nằm trên người cậu?
Bách Thời cảm thấy cổ quái, lập tức nhấc cái thân thể còn chưa khỏe mạnh đi vào nhà vệ sinh cởi, hướng thẳng đến trước gương dứt khoát cởi hết quần áo ra nhìn chính mình.
Trước mắt cậu là một cơ thể lạ lẫm, cậu không hề thuận mắt với hình hài này, thân thể của cậu không cao như thế này, không săn chắc như thế này, và cũng không có cơ bụng ẩn hiện như thế này.
Cơ thể ở trước mắt đối với cậu vô cùng hoàn hảo, không ốm yếu cũng không thô kệch, nhìn sơ qua cũng không khác những diễn viên nam trong các bộ phim ngôn tình mà cậu từng xem, không uyển chuyển, không mỏng manh như cậu của trước đây.
Có phải mình đang mơ không? Bách Thời trầm luân ngờ vực.
Mặc lại quần áo chỉnh tề, Bách Thời đi ra ngoài dùng điện thoại của bệnh viện định bụng gọi cho Lê Học hoặc Thế Sinh, nhưng cứ ngập ngừng hết nửa ngày cậu vẫn chưa biết nên gọi cho ai. Cuối cùng, trái tim mách bảo, cậu dứt khoát nhấn số của dì Từ hồi hộp gọi đi.
Đầu dây bên kia rung chuông khá lâu, khi dì Từ bắt máy thì cậu chợt phát hiện giọng nói của dì Từ có chút u buồn.
“Xin chào.” Dì Từ lên tiếng cùng với âm thanh nức nở đã kìm nén một phần.
Bách Thời tự dưng run lên không điều kiện. Tận sâu nơi đáy lòng cậu đột nhiên không thể ngừng đau lòng. Cậu ngắc ngứ nói: “Có phải… dì Từ không ạ?”
“Phải, là tôi đây. Cậu là ai vậy?”
“Con… con là Bách Thời.”
“Cậu đang nói điên khùng gì vậy?” Dì Từ bỗng chốc nổi đóa: “Đùa cợt như vậy vui lắm sao? Cha mẹ cậu không dạy là không được cười vui trên nỗi đau của người à? Cậu có còn là con người không? Nghe giọng cậu là tôi liền biết tuổi cậu còn rất nhỏ, tôi không chấp. Nhưng sau này lớn lên mà không sửa đổi thì cậu sống không có yên với những người khác đâu.”
“Dì Từ à, con không có. “ Bỗng dưng bị chửi vô cớ, Bách Thời tích cực muốn giải thích, nhưng sự ấp a ấp úng cứ mãi bao vây bám riết lấy lời nói của cậu mà không có lý do: “Con thực sự là… là… “
Không cho Bách Thời hoàn thành câu từ muốn tuôn ra, dì Từ chen vào một câu khẳng định: “Bách Thời nó chết rồi.”
Rầm một tiếng. Một câu nói vừa rồi của người dì mà cậu yêu quý trọn vẹn đem tâm tình của cậu đẩy ngã xuống vực sâu.
“Dì nói Bách Thời chết rồi sao?”
Dì Từ ở đầu bên kia đã không thể kìm chế nước mắt: “Vì thế tôi xin cậu đừng đùa như thế nữa. Nó tội lỗi lắm.”
Dứt lời, dì Từ tức khắc cúp máy, Bách Thời một mình ngồi trong căn phòng bệnh yên ắng âm u, kỳ thực cho đến giờ này cậu vẫn còn rất mông lung về những chuyện mà cậu đang gặp phải.
Mình chết rồi? Vậy thì mình là ai? Những câu hỏi kỳ lạ liên tiếp xuất hiện trong đầu của Bách Thời.
Ngồi thất thần một hồi, Bách Thời lại cầm điện lên gọi ngay cho Thế Sinh. Chuông reo ba giây, Thế Sinh nhanh chóng bắt máy. Cậu nói: “Là tôi đây.”
“Vĩnh Kiệt bạn thân. Cậu gọi cho tôi có chuyện gì vậy? À, hay là cậu muốn tối này tôi vào bệnh viện bầu bạn với cậu. Thôi nào thôi nào, để mai nhé, bây giờ tôi đang bận chút chuyện.”
“Không phải. Tôi chỉ là muốn hỏi vài điều.”
“Hỏi? Về chuyện?”
“Cái hôm mà tôi gặp tai nạn, mọi chuyện diễn ra thế nào? Cậu kể cho tôi nghe được không? Vì tôi không nhớ rõ cho lắm.” Kỳ thực sự việc ngày hôm đó cậu đều nhớ rất rõ, nhưng vì hiện tại có quá nhiều thứ kỳ quặc đang diễn ra và nó đang khiến cậu lơ mơ mù mịt không hiểu mà cũng không tin, vì vậy cậu cần phải xác nhận lại một lần nữa.
“Biết rồi biết rồi, chờ một chút cái thằng nhóc ba trợn này. Câm mồm!” Thế Sinh đột nhiên cáu gắt quát tháo, nhưng những lời này không phải dành cho Bách Thời mà là dành cho một ai đó đang bên cạnh Thế Sinh ở đầu dây bên kia. Thế Sinh quay lại nói: “Vĩnh Kiệt à, hay là vậy đi, bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai là chủ nhật, tôi và Lê Học sẽ đến gặp cậu sớm, được không? Phải nghỉ ngơi nhiều thì mới mau bình phục được.”
Biết Thế Sinh đang bận, mà Bách Thời lại không có thói quen bắt buộc ép uổng người khác phải thực hiện điều gì đó ngay cho mình, nghe Thế Sinh từ chối nói đợi đến sáng mai, Bách Thời cũng dễ dàng tạm thời bỏ cuộc: “Cũng được. Vậy mai gặp.”
Sáng hôm sau, đúng như lời đã hứa hẹn, Thế Sinh cùng với Lê Học đến rất sớm. Lúc này, Lê Học đang cạp trái cây và tâm sự với Bách Thời, còn Thế Sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn an tĩnh bấm điện thoại, sau khi đã tìm thấy thứ mình mong muốn, cậu lập tức đưa điện thoại cho Bách Thời: “Đây là đoạn clip của một ai đó đã ghi lại vào thời điểm cậu gặp tai nạn. Rất rõ nét đấy, nên hơi kinh dị.”
Bách Thời gồng gánh cơ thể ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, đưa tay nhận lấy điện thoại di động của Thế Sinh, sau đó nhấn xem đoạn clip kia.
Góc quay có được trong đoạn clip chính là từ dưới đất giơ lên cao. Lúc này, trên tầng thượng cao chót vót của ngôi trường Trấn Lâm có một thân thể đang treo lủng lẳng giữa không trung, phía trên lan can thì có một người khác đang nắm lấy tay của người đó, ai nhìn vào cũng biết, người bị treo kia chính là cậu, còn người ở phía trên dốc đầu xuống cố gắng cứu cậu là Vĩnh Kiệt.
Vài phút sau đó, hình ảnh này vẫn không di chuyển, Bách Thời thấp thỏm không chờ, bèn lập tức tua nhanh một đoạn, vài giây sau đó, sự việc diễn ra y hệt những gì cậu nhớ, khi Vĩnh Kiệt đang cố gắng kéo cậu lên, cậu đã móc từ trong túi ra một con dao, sau đó dứt khoát muốn đâm vào tay của Vĩnh Kiệt với mục đích đe dọa Vĩnh Kiệt để Vĩnh Kiệt buông tay cậu ra.
Quả nhiên Vĩnh Kiệt sợ hãi cấp tốc rút tay về, nhưng có vẻ như chính Vĩnh Kiệt cũng đã khó khăn trong việc giữ thăng bằng từ đầu với cái tư thế nguy hiểm đó, cho nên khi hai bàn tay tách ra, Vĩnh Kiệt cũng không may nhào đầu xuống dưới. Đoạn clip kết thúc với hai cơ thể đầy máu me, chân tay Bách Thời nát bét, khuôn mặt Vĩnh Kiệt nhàu nhĩ, mũi gãy, dập môi, gãy răng, tóm lại bị nặng nhất là phần giao diện.
Bách Thời xem hết đoạn clip liền trở nên bủn rủn tay chân, nếu như vậy, không phải là cậu đã gián tiếp giết chết Vĩnh Kiệt hay sao?
Đối với cái nhìn của những người ngoài cuộc, Vĩnh Kiệt chính là sống, Bách Thời mới là kẻ đã chết. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Định mệnh trớ trêu, không ngờ thượng đế lại cho cậu sống lại, còn lại còn cho cậu sống lại trong cơ thể của Vĩnh Kiệt.
Chẳng lẽ ông trời muốn trao cho cậu cơ hội làm lại từ đầu sao? Quên đi quá khứ và tiếp tục nỗ lực trong tương lai?
“Chính tay mày đã gián tiếp hại chết người ta, bây giờ lại còn có thể sống nhởn nhơ trong thân xác cậu ấy.” Bách Thời cười nhạo chính mình, oán trách số phận: “Sống như vậy chẳng lẽ mày không cắn rứt lương tâm sao Bách Thời?”
Sắp tới cậu phải làm gì đây? Tiếp tục theo đuổi cái chết, hay làm lại cuộc đời dựa vào vận mệnh và thân xác mà cậu vừa “cướp” được.
“Sao cậu thất thần vậy? Đau chỗ nào sao?” Thấy Bách Thời ngơ ngác như người mất hồn, Thế Sinh lo lắng hỏi.
Bách Thời không mảy may muốn trả lời mà tiếp tục trầm luân vào thế giới khác cùng với dòng suy nghĩ của chính mình.
“Tôi đi gọi anh tôi nhé?!” Thế Sinh nói tiếp.
“Dù sao đây cũng không phải thể xác của mình, mình không có quyền hủy hoại nó.” Bách Thời nói lẩm nhẩm ở trong miệng: “Mình đã giết linh hồn và khuôn mặt của cậu ấy, mình phải chuộc lỗi.”
Tuy âm thanh của Bách Thời không lớn, nhưng ở trong phòng rất phẳng lặng, cho nên Thế Sinh và Lê Học hoàn toàn đã thu lại hết những gì Bách Thời nói vào trong tai. Thế Sinh và Lê Học nhìn nhau, sau đó chụm đầu lại nói nhỏ: “Tôi nghĩ Vĩnh Kiệt bị đập đầu không nhẹ đâu. Từ khi tỉnh dậy cậu ấy cứ ngáo ngáo ngơ ngơ thế nào ấy.”
Ánh mắt Bách Thời đằng lớp băng trắng tràn đầy sự kiên cường, đôi môi rung lên nói: “Mình phải sống thật tốt.” Động viên bản thân xong, cậu lại nói bụng: “Vĩnh Kiệt, rất cảm ơn cậu, và cũng thành thật lỗi cậu.”