Trên đường đi về, Bách Thời một bên lái xe, Hạ Trì một bên ôm Bách Thần, Bách Thần đang ngủ trên vai hắn.
Bách Thời nói: “Nếu cậu thấy phiền thì để thằng bé ra ghế sau cũng được.”
“Không phiền.”
“Cậu không thích trẻ con không phải sao? Vì cớ gì mà lại muốn thân thiết Bách Thần?”
“Thằng bé rất giống cậu.”
Không khí bỗng chốc rơi vào một khoảng tĩnh lặng sau khi Hạ Trì nói ra câu này. Biết Bách Thời khó đỡ trong tình huống này, Hạ Trì liền cứu vớt lại bầu không khí: “Thời gian bốn năm vừa qua, cậu đã ở đâu vậy?”
Đã tới bước này rồi, Bách Thời còn giầu giếm làm gì nữa: “Tôi sang nước ngoài.”
“Vì muốn trốn tôi mà đi đến tận đó luôn sao?” Hạ Trì cười khổ: “Cũng phải, lúc đó tôi điên cuồng đến vậy kia mà. Cho nên bây giờ tôi mới đơn độc thế này.”
Dừng lại giây lát, Hạ Trì lại mở miệng: “Tôi muốn hỏi cậu điều này được không?”
“Chuyện?”
“Giả sử như năm đó tôi khiến cậu mang thai, cậu nghĩ rằng mối quan hệ của tôi và cậu có thể được cứu vớt không?”
Két!
Bách Thời nghe câu hỏi giả sử của Hạ Trì xong thì giật mình đạp thắng. May mà Hạ Trì ôm chặt Bách Thần, chứ nếu không thằng bé đã bị ngã ngửa rồi.
“Baba, tới nhà rồi sao?” Vì cú thắng gấp này mà Bách Thần tỉnh giấc, thằng bé dụi mắt hỏi.
“Chưa đâu, con ngủ tiếp đi.”
Bách Thần thật sự dựa vào vai Hạ Trì ngủ tiếp.
Bách Thời tiếp tục lái xe.
“Sao cậu lại sốc vậy? Tôi chỉ giả sử thôi mà.” Hạ Trì ngờ vực hỏi.
Bách Thời cảm thấy Hạ Trì thật sự rất ghê gớm, mọi lời hắn nói đều có thể làm cậu hoảng hồn. Vì cái điều mà hắn giả sử, nó đã xảy rồi còn gì.
Bách Thời cố gắng thu hồi tinh thần, trả lời: “Tôi không có sốc, chỉ tại cách giả sử của cậu… hơi kỳ quặc và ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
“Có gì mà kỳ quặc, cậu đang sống trong cơ thể của Vĩnh Kiệt, Vĩnh Kiệt từng tiêm thuốc SCV không phải sao, tôi thấy việc đó cũng có khả năng xảy ra đấy.”
“Vậy cậu nghĩ, nếu tôi thật sự có thai, thế thì đứa bé đó là con của ai? Của tôi và cậu? Hau của cậu và Vĩnh Kiệt?”
Thật ra Bách Thời muốn đánh trống lảng để không trả lời câu kia của Hạ Trì, chứ thật ra cậu cũng không có rảnh rỗi để thắc mắc việc này. Vì câu trả lời quá rõ rồi còn gì.
Hạ Trì nói: “Đương nhiên là con của tôi với cậu. Nói gì thì nói, bây giờ thân xác Vĩnh Kiệt là linh hồn của cậu đã là một cá thể rồi còn gì.”
Hạ Trì trả lời y hệt suy nghĩ của Bách Thời.
Nhà của Bách Thời nằm ở chung cư cao cấp, cách trung tâm thành phố An Dương Hạ chỉ ba mươi lăm phút đi đường. Gửi xe xong, Bách Thời nhận lại Bách Thần về tay mình, sau đó cùng Hạ Trì đi lên.
Trong lúc chờ thang máy, Hạ Trì lại hỏi: “Cậu đang làm công việc gì?”
“Chưa tốt nghiệp cấp ba, không có bằng cấp, làm gì có ai dám nhận tôi vào làm việc chứ?! Với cả, tôi còn phải chăm Bách Thần, không có thời gian để học tiếp.”
Hạ Trì nghe vậy thì cắn rứt không thôi. Vì chính hắn là người gây ra điều đó cho Bách Thời chứ còn ai vào đây nữa. Năm đó chính hắn đã giam giữ Bách Thời không cho Bách Thời đến trường, khiến cho Bách Thời bị trễ thời gian tốt nghiệp đối với những người bạn đồng trang lứa.
Hạ Trì tiếp tục nhìn sang Bách Thần, hắn thấy có điều lấn cấn, hắn tự hỏi: “Bách Thần năm nay 3 tuổi, vậy tức là sau gần một năm Bách Thời rời khỏi hắn thì Bách Thần được sinh ra đời. Chẳng lẽ người phụ nữ của Bách Thời đã mang thai trong thời gian Bách Thời chỉ mới trốn khỏi hắn được một thời gian ngắn thôi sao? Vậy còn Trục Kha, lúc ấy hai người họ chia tay rồi ư?”
Hạ Trì ngập ngừng nửa ngày trời mới dám mở miệng hỏi; “Cậu với Trục... “
“Thang máy tới rồi.” Hạ Trì chưa kịp hỏi xong thì Bách Thời đã vô tình chặn đứt.
Vào trong thang máy, Bách Thời lại cất giọng: “Lúc nãy cậu muốn nói gì?”
“À… không có gì.”
Lên đến căn hộ của Bách Thời, Bách Thời lấy thẻ khóa đặt lên trên ổ khóa, cách một tiếng, cánh cửa mở ra.
Một người từ trong bếp đi ra: “Đến rồi!”
Hạ Trì nhìn người này đến ngây ngốc cả người.
Là Trục Kha!
Trục Kha ôm lấy Bách Thần từ tay Bách Thời: “Để anh đưa thằng bé vào trong.”
Trục Kha vừa đi vào phòng, Bách Thời nói: “Tôi vẫn luôn ở cùng Trục Kha. Trước đây khi tôi sang nước ngoài, cậu ấy và ba mẹ cậu ấy cũng sang theo. Chúng tôi định cư ở bên đó một thời gian, vừa mới trở về đây được hai tháng.”
“Sao lại trở về?”
“Vì tôi và cả Trục Kha đều nhớ nơi này, cho nên cả hai mới quyết định quay về. Cậu biết gì không? Trục Kha đã biết tôi là Bách Thời.”
“Thật sao? Phản ứng của cậu ấy thế nào?”
“Sốc chứ còn thế nào nữa.” Trục Kha từ trong phòng đi ra: “Lúc đó tôi vô tình đọc được cuốn nhật ký của Bách Thời, khi đọc xong rồi, Bách Thời cũng đính chính luôn rồi, vậy mà tôi vẫn nghĩ rằng mình đang ngủ mơ nữa đấy. Không thể tin được trên đời lại có chuyện thế này.”
Nói xong, Trục Kha đi vào bếp múc đồ ăn mang ra bàn: “Tôi nấu đồ ăn rồi này, vào đây đi.”
“Để em giúp.” Bách Thời vào trong bếp, phụ giúp Trục Kha một tay.
Trên bàn ăn, Hạ Trì hỏi Bách Thời: “Lúc nãy cậu gọi điện thoại là báo cho Trục Kha sao?”
“Ừm. Tôi thì không thành vấn đề về việc cậu đến nhà, nhưng tôi lai e rằng Trục Kha sẽ… không thoải mái.”
Trục Kha nói: “Có gì đâu mà không thoải mái. Chuyện cũ qua rồi thì cứ để nó qua đi. Cứ sống trong quá khứ thì có được ích lợi gì. Mà này Hạ Trì, cậu tốt nghiệp chưa?”
“Hôm nay là ngày tốt nghiệp luôn đấy.”
“Hay rồi, vậy thì cậu ở lại đây đến tối đi, phải uống một bữa cho đã, coi như tiệc chúc mừng cậu, và cũng là tiệc hội ngộ.”
Hạ Trì thấy Trục Kha và Bách Thời đều đã trở nên bình thường và đem những sự kiện không hay xưa cũ của hắn gây ra vứt ra sau đầu thì liền thấy hổ thẹn.
“Ừm.” Hạ Trì đồng ý, nói tiếp: “Cậu đang làm gì?”
“Tôi tốt nghiệp xong cấp ba thì liền học một khóa quản trị kinh doanh ngắn hạn, sau đó sang làm việc cho công ty ba tôi chi nhánh ở nước ngoài. Vì quyết định trở về đây nên tôi chuyển sang làm chi nhánh ở đây.”
“Cậu cũng học quản trị kinh doanh phải không?” Bách Thời hỏi: “Định làm ở đâu? Hay về công ty ba cậu.”
“Chắc là sẽ đi xin việc bên ngoài, tôi không thích làm ở chỗ quen biết.”
Cả ba tiếp tục dùng cơm dùng trò chuyện, hình ảnh này thật bình yên và giản dị, nhưng tiếc là nó xảy ra quá trễ.
Bách Thời quay sang hỏi: “Trục Kha, anh có để đồ ăn lại cho Thần Thần không vậy?”
“Lát nữa anh nấu tiếp cho. Thằng bé đang ngủ, chưa có tỉnh dậy ngay đâu.”
Hạ Trì thật sự ghen tị với gia đình nhỏ ngay trước mắt mình.
Tối đến, Bách Thời và Bách Thần xem tivi ở trong, còn Hạ Trì và Trục Kha thì ngồi ngoài ban công vừa uống bia vừa nói chuyện.
“Ba mẹ cậu dạo này thế nào?” Trục Kha hỏi thăm.
“Vẫn bình thường. Nhưng mà, ba tôi lại đang hối thúc tôi lập gia đình.”
“Ba cậu biết cậu thích con trai nhưng vẫn hối sao?”
“Ba tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng lúc ấy tôi nổi loạn, muốn làm những chuyện khác người nên mới thích con trai. Bây giờ ồm ấy thấy tôi thay đổi, nên liền hối thúc.”
“Còn mẹ cậu?”
“Mẹ tôi thì dễ hơn, tôi yêu ai cũng được, cũng không hối gì cả. Nhưng cũng không thể chống lại ba tôi. “ Hạ Trì uống hết lon bia trên tay rồi mới mở giọng tiếp: “Trục Kha.”
“Hửm?”
“Chuyện năm đó, vết dao mà tôi gây ra cho cậu, tôi thành thật xin lỗi. Trong suốt bốn năm qua tôi vẫn luôn muốn nói điều này, nhưng lại không thể nói.”
Trục Kha vỗ vai Hạ Trì tỏ ra thấu hiểu và bao dung độ lượng: “Ừm, không sao đâu. May mà tôi lúc đó tôi chưa chết nên bây giờ mới có thể nghe được câu này.” Lời cuối là Trục Kha đùa một chút.
Hạ Trì cười lắc đầu: “Cậu đùa nhưng lòng tôi đau ông hai ạ.”
“Đáng đời cậu lắm.” Trục Kha cười đơn thuần.
Uống thêm vài lon, cuối cùng Hạ Trì cũng đủ can đảm để hỏi một chuyện: “Tại sao Bách Thời lại không sống cùng mẹ của Bách Thần mà sống với cậu vậy? Càng nghĩ tôi lại càng thấy sai chỗ nào ấy. Cậu vẫn luôn ở cạnh Bách Thời không phải sao? Vậy thì việc Bách Thời làm cho cô gái nào đó có thai thật sự rất kỳ lạ. Là cậu giám sát không chặt, hay vì tai nạn bất ngờ?” . Truyện Trọng Sinh
Trục Kha không trả lời ngay mà suy tư khá lâu, sau cùng, y nói: “Nếu như tôi nói, Bách Thần là con tôi, cậu nghĩ sao?”
Hạ Trì mơ hồ nhìn Trục Kha, có thắt ấn đường; “Gì cơ?”
“Đến nước này rồi… tôi không giấu nữa. Thật ra Bách Thần là con tôi, Bách Thần chính là được sinh ra từ cơ thể của Bách Thời.”
Hạ Trì một phen chấn động, tròng mắt rung rung, câu từ lắp bắp: “Bách Thời, có thể có con? Là… là do, loại thuốc kia?”
Trục Kha gật đầu.
Hạ Trì dở khóc dở cười, bây giờ hắn mới thấu cảm được cảm giác tận cùng của sự ghen tị và sự tiếc nuối là như thế nào.
Dù trong lòng Hạ Trì chua chát, nhưng hắn vẫn gượng cười chúc mừng Trục Kha: “Cậu may mắn thật đấy. Cậu yêu thích Bách Thời từ khi còn nhỏ, sau khi Bách Thời chết đi sống lại, cuối cùng cậu cũng có được tình yêu của cậu ấy, mà còn lại có thêm một đứa con kháu khỉnh.”