Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của các sinh viên năm nhất, trong đó có cả Hạ Trì. Sáng sớm, Hạ Trì thức dậy trên giường, nhẹ nhàng đặt lên trán của Bách Thời một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó đi xuống dưới bếp nấu một bữa ăn.
Sau khi hoàn thành nấu xong bữa ăn sáng, Hạ Trì thay đồ và chuẩn bị đi đến trường đại học. Trước khi đi hắn để lại một tờ giấy note, ghi lại vài dòng cho Bách Thời.
“Đồ ăn sáng tôi chuẩn bị xong rồi, cậu chỉ hâm lại thôi. Chiều tôi về.”
Bảy giờ sáng, Bách Thời tình dậy trên giường ngủ, ánh mặt trời chiếu sáng khiến tầm mắt cậu có hơi nhức nhói. Nhìn sang bên cạnh, Bách Thời thấy tờ giấy của Hạ Trì để lại, cậu cầm lên qua rồi nhạt nhẽo thà xuống, tiếp tục nằm ngủ.
Bách Thời ngủ một mạch cho đến khi trời chạng vạng, lúc này, chiếc bụng rỗng đố meo của cậu kêu inh ỏi làm cho cậu buộc phải tỉnh giấc.
Trong lúc đang vươn vai thư giãn gân cốt sau một buổi đi dạo trong giấc ngủ, Bách Thời đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.
“Vĩnh Kiệt, cậu có nghe tôi nói không?”
Là giọng của Trục Kha!
Bách Thời nhảy dựng lên, cấp thiết leo xuống giường, đúng lúc này cánh cửa phòng ngủ mở ra, một nhóm người xông vào đứng trước mặt cậu.
Đúng là Trục Kha!
Còn có Thế Sinh và Lê Học nữa!
Và cả… Lạc Doanh!
Bách Thời nhìn thấy những người thân thuộc với mình xuất hiện, Bách Thời vui mừng đến phát khóc, cậu chạy tới hòa mình vào vòng tay của Trục Kha, Thế Sinh và Lê Học.
Những giọt nước mắt của hạnh phúc tuôn trào: “Sao bây giờ các cậu mới tới. Tôi nhớ các cậu chết đi được.”
Tạm thời bốn người tách nhau ra không ôm nữa, Bách Thời nhìn Lê Học rồi lau nước mắt, sụt sịt nói: “Sao mà đẹp trai quá vậy nè? Có phải cậu không vậy Lê Học.”
Lê Học cũng rưng rưng: “Tôi chứ còn ai nữa. Cậu có biết tụi này nhớ cậu gần chết không? Cứ tưởng cậu về quê giải quyết công việc thật nên không nghĩ gì nhiều, phải tận cho đến khi bọn tôi biết chính Hạ Trì là người đứng sau mọi chuyện thì bọn tôi mới thấy xót xa. Chắc là thời gian qua cậu khổ sở lắm phải không?”
Bách Thời mỉm cười với gương mặt dính đầy nước mắt.
Thế Sinh nói: “Vĩnh Kiệt, cậu đừng lo nữa, hôm nay là ngày cậu chính thức được tự do. Trục Kha đã báo cho ba mẹ Hạ Trì rồi, bọn họ đã cử vài anh vệ sĩ đến đang canh gác ở bên ngoài đấy, đề phòng trường hợp Hạ Trì lại nổi điên đâm mỗi đứa một nhát.”
Nghe vậy, nội tâm Bách Thời nhẹ nhõm cực kỳ. Cuối cùng thì bao nhiêu gian nan khó khăn cũng đã sắp đi đến hồi kết rồi. Cậu biết, cho dù Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi có thương Hạ Trì đến đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng không chấp nhận việc Hạ Trì đang giam giữ trái phép một người.
Chỉ cần chuyện này có người lớn nhúng tay vào, Bách Thời tin chắc mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa thôi.
Trục Kha vẫn còn có điều khuất tất trong ồng, y hỏi Bách Thời: “Trước khi tôi với mọi người tới đây, tại sao cậu không thử bỏ trốn lần nữa. Cánh cửa ngoài kia rõ ràng không làm khó được cậu kia mà.”
“Tôi không dám.” Thử thách lớn nhất đối với Bách Thời trong việc bỏ trốn không phải là cánh cửa cao nhất kia mà chính là tâm lý của cậu.
Hạ Trì rất biết cách đánh vào điểm yếu này của cậu. Hắn chỉ cần hăm dọa cậu, hắn chỉ cần nói rằng hắn sẽ không bỏ qua cho những người xung quanh cậu nếu cậu bỏ trốn, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cậu không dám làm liều.
Vả lại, mỗi khi cậu tưởng tượng lại cái cảnh lần đầu tiên cầu bỏ trốn và bị Hạ Trì bắt được, hắn đã trừng phạt cậu như thế nào, làm cho cậu khốn khổ đau đớn ra sao, cậu liền phải ngồi xuống và yên phận.
Trục Kha sau khi xác nhận Bách Thời vẫn là không tình cảm với Hạ Trì mà chỉ là cậu mang tâm lý sợ hãi nên mới không dám trốn đi thì mới thờ phào thoải mái.
Thế Sinh nói: “Bây giờ thì ổn rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Ngồi trên xe ô tô của Trục Kha gồm có Trục Kha, Lạc Doanh, Bách Thời và một bác tài xế riêng. Còn Thế Sinh và Lê Học đi chung xe với mấy anh vệ sĩ.
Trên xe, Bách Thời hỏi Lạc Doanh ngồi ở bên cạnh: “Tôi hơi bất ngờ khi có cậu ở đây.”
“Nhà tôi ở gần đây, tôi cũng muốn giúp đỡ mọi người một tay để giải cứu cậu.”
Bách Thời gật đầu nhẹ: “Cảm ơn.”
Bên ngoài Bách Thời không tỏ ra cảm xúc gì, nhưng bên trong thì lại khá bí bức, cậu không thoải mái khi thấy Trục Kha và Lạc Doanh lại đi chung với nhau.
“Hai người dạo này hay đi chung với nhau lắm sao?”
Trục Kha ngồi ở ghế phó lái nói: “Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, một mình tôi cô đơn đến phát điên, cho nên tôi mới thường xuyên gọi Lạc Doanh đến bầu bạn. Cậu đừng nghĩ nhiều nhé.”
Bách Thời làm sao mà không nhiều được, ánh mắt của Trục Kha đối với Lạc Doanh thì cậu dám chắc, nhưng ánh mắt của Lạc Doanh đối với Trục Kha thế nào cậu lại nhìn thấu rõ tường tận.
Xe của Trục Kha lúc này không chạy về nhà của Trục Kha mà là đang chạy về hướng nhà của Hạ Trì, Bách Thời thắc mắc: “Sao lại đi đường này?”
“Ba mẹ Hạ Trì muốn gặp cậu.” Trục Kha trả lời.
Lại nữa sao? Cậu vẫn chưa thoát à?
Trục Kha nói tiếp: “Đừng lo, có bọn tôi ở đó với cậu. Nếu không may trời xui đất khiến, khiến cho Hạ Trì về đó bất thình lình thì cũng chẳng sao cả. Một mình Hạ Trì không thể cương nổi với bọn mình đâu, huống chi còn có ba mẹ Hạ Trì ở đó nữa.”
Thấy Trục Kha nói hợp lý, Bách Thời nhất thời không nặng đầu nữa.
Đến với ngôi nhà rộng lớn quen thuộc, Bách Thời vừa mới bước vào cửa, lục chú ý của cậu đã vô thức hướng về dì Từ ở trong bếp. Cậu rất vui vì có thể gặp lại được dì Từ.
“Mấy đứa đến rồi, ngồi xuống đi.” Lệ Thi ngồi ở sô pha cùng với Hạ Cảnh Thâm lên tiếng: “Dì Từ, mang nước cho tụi nhỏ đi.”
Khi dì Từ bước ra mang nước đến, Bách Thời phụ giúp dì ấy một tay, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười dù không có lý do.
Sau khi dì Từ vào trong, Hạ Cảnh Thâm bắt đầu câu chuyện: “Hạ Trì nó… thật sự đã bắt cóc và giam giữ con suốt thời gian qua sao?”
Bách Thời không trả lời, đây chính là ngầm khẳng định.
Hạ Cảnh Thâm thở dài, lắc đầu bó tay với thằng con trai trời đánh của mình: “Thấy nó chăm học, tưởng đâu là đã thay đổi trở nên đứng đắn và chín chắn, ai ngờ đâu nó chỉ dùng sự chăm chỉ đó để làm tấm màng che mắt mọi người.”
Lệ Thi đưa tay qua nắm lấy tay của Bách Thời: “Cô thay mặt Hạ Trì thành thật xin lỗi con. Vì nó mà con đã trễ mất một năm học. May mà mọi người phát hiện sớm, chứ nếu không thì mọi thứ đã tồi tệ hơn mức này rồi.”
Lúc này, ở khu vực ngoại thành, Hạ Trì đã về đến nhà, hắn vừa bước vào cửa thì đã thấy không khí có gì đó khác thường, ngôi nhà tối đen, lại còn có chút lạnh lẽo.
Bình thường giờ này Bách Thời đã mở đèn sáng trưng rồi, tại sao hôm nay lại để tối thui từ trên xuống dưới như vậy?
Hạ Trì vứt balo lên ghế sô pha, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, cấp tốc mở cửa phòng.
Nhìn thấy chiếc giường trống trơn cùng với làn gió hiu hắt ảm đạm bay lượn khắp phòng, Hạ Trì biết, Bách Thời đã trốn đi.
Hạ Trì hít thở khó khăn, hắn nén cơn giận dữ lại, gương mặt đỏ kè, vài giây sau, cơn phẫn nộ của hắn vì nén lại mà bùng phát dữ dội, hắn gào lên chấn động cả căn phòng.
Không thể kiềm nén lại được nữa, hắn cần phải có thứ gì đó để xả cơn giận đang bốc hỏa trên đầu. . Truyện Dị Năng
“Chết tiệt, mẹ kiếp, con mẹ nó.” Hạ Trì vừa đập phá đồ đạc đứa thuận miệng chửi bới.
Gào la mãi, hét lên mãi, đập vỡ đồ đạc mãi, Hạ Trì vẫn không thể ngui đi sự phẫn nộ.
Dẫu cho Hạ Trì hắn đã dự liệu được rồi sẽ có một ngày những lời hăm dọa của hắn sẽ không còn tác dụng với người kia. Vì dù sao dạo gần đây hắn cũng lơi là với Bách Thời, cho nên Bách Thời được nước làm tới cũng dễ hiểu.
Tuy là vậy, Hạ Trì vẫn là không thể tiếp thu được chuyện Bách Thời đã bỏ đi, đã rời xa hắn. Hạ Trì rời khỏi căn nhà đó, nhất quyết đi tìm Bách Thời.