Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 87: Chương 87: Lời thú tội muộn màng




Mười hai giờ khuya, Bách Thời nằm trên giường nhìn ra ngoài khung cửa sửa ngắm trăng ngắm sao. Trước lúc Hạ Trì rời đi, cậu cảm nhận được trong mắt Hạ Trì có thứ gì đó đã thay đổi, nhưng cậu cũng chẳng rõ sự thay đổi đó là như thế nào.

Đến tận giờ này mà Hạ Trì vẫn chưa về, Bách Thời dám cam đoan, suy nghĩ của cậu đã đúng.

“Là chuyện của Trục Kha sao?” Bách Thời tự hỏi.

Nghĩ đến Trục Kha, cậu lại thêm vài phần u sầu ưu tư. Cậu và Trục Kha chỉ mới gặp nhau có vài phút, vậy mà chuyện chẳng lành đã xảy ra đến mức này rồi.

Tuy người ra tay là Hạ Trì, nhưng Bách Thời lại cảm thấy mình mới chính là người ra tay. Nếu như Trục Kha không liên quan đến cậu, không phải người yêu của cậu, Trục Kha đã không ra nông nỗi này.

Bách Thời nhắm mắt tạm thời che đi sự ưu phiền, muốn ngủ một giấc đến sáng mai. Cậu ước gì sau khi cậu tỉnh dậy, tất cả sự việc của ngày hôm nay chỉ là giấc mơ.

Hai giờ sáng, Bách Thời vốn đang ngủ say sưa, đột nhiên, dường như có một thế lực bí ẩn nào đó đã đánh thức cậu. Lúc này, cạch một tiếng, cánh cửa phòng vừa vặn mở ra.

Hạ Trì đã về rồi.

Ngày nào Hạ Trì cũng muốn cùng cậu hoanh dại trên giường, dần dà chuyện này đã trở thành một điều bắt buộc phải có. Thấy Hạ Trì bước vào, Bách Thời chỉ động nằm thẳng lại, chờ Hạ Trì tấn công.

Kỳ thực, cậu không muốn làm ngày hôm nay, vì hôm nay đã có chuyện không vui xảy ra, nhưng mà đó là thuộc về phạm trù cảm xúc riêng tư của cậu, đâu có liên quan tới Hạ Trì. Dẫu cho cậu cự tuyệt, Hạ Trì cũng chẳng chiều theo ý cậu đâu.

Hạ Trì nghiêng ngả bước tới bên giường, Bách Thời nghe mùi rượu, nhưng sau đó lại giả vờ không hay. Lúc này, tưởng đâu Hạ Trì sẽ bạo lực tiến đến hành hạ cậu, nhưng không, Hạ Trì chỉ đơn giản nằm xuống và ôm cậu.

Hai cơ thể ôm nhau khắng khít trong không gian mập mờ của ánh trăng, không một tiếng động, xung quanh chỉ có tiếng thở đều đặn và ấm nóng.

Hạ Trì đột nhiên mở miệng: “Tôi xin lỗi.”

Bách Thời chưa hiểu: “Người cậu cần xin lỗi là Trục Kha.”

Hai bên chỉ nói với nhau nhiêu đó, sau đó cùng nhau dần chìm vào giấc ngủ.

Bách Thời lại chợt hỏi khi Hạ Trì đã lim dim: “Hôm nay không cần… làm sao?”

“Ngủ đi.” Hạ Trì ồn tồn nói hai chữ.

Sau khi biết Vĩnh Kiệt chính là Bách Thời, Hạ Trì hận bản thân đến mức muốn chết quách đi. Hắn đã đi uống rượu để giải tỏa, nhưng rốt cuộc vẫn không tác dụng gì.

Sự uất hận chính mình vẫn tồn tại trong con người hắn. Nếu như ngay từ đầu hắn biết được Vĩnh Kiệt chính là Bách Thời, hắn đã không đối xử với Bách Thời như như thế này.

Nếu như Bách Thời phanh phui với hắn sớm hơn, hắn đã dùng toàn bộ cơ thể và tâm trí của mình để bù đắp cho cậu. Mặc cho cậu muốn làm gì hắn cũng được.

Nhưng đến tận cùng, mọi chuyện đã muộn màng. Những chuyện hắn đã gây ra cũng đã hoàn toàn gây ra, những điều hắn khiến Bách Thời đau khổ cũng đã hoàn toàn khiến Bách Thời đau khổ.

Bây giờ nói ra hai chữ “giá như” cũng thật là vô nghĩa.

Mùa hè trôi qua nhanh rất nhanh, mới đó mà chỉ còn một tuần nữa là các học sinh sẽ phải đến trường. Hạ Trì cũng vậy hắn sắp sửa trở thành sinh viên năm nhất rồi.

Lúc thi đại học, tuy rằng tâm tình hắn không ổn định, nhưng vì nhờ trong đầu hắn luôn suy nghĩ về tương lai sáng lạng với Bách Thời nên hắn mới có thể tịnh tâm mà làm bài.

Kết quả, hắn đậu ngay nguyện vọng một, nguyện vọng một của hắn chính là trường đại học kinh tế tài chính, khoa quản trị kinh doanh.

Sau này có thể hắn sẽ đến làm việc cho Hạ Cảnh Thâm, nhưng nếu có thể, hắn sẽ tự mở cho mình một công ty riêng.

Từ cái ngày biết Bách Thời chưa chết và đang sống trong cơ thể của Vĩnh Kiệt, Hạ Trì từ lâu đã không còn tỏ ra cộc cằn hay đay nghiến Bách Thời nữa. Thái độ của hắn đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Đến cả Bách Thời cũng phải bất ngờ và đề phòng. Vì cậu chưa từng nghĩ rằng bản chất xấu xa của Hạ Trì lại có thể một đêm mất sạch như vậy.

Buổi tối Hạ Trì cũng không cưỡng ép cậu làm tình nữa, nếu có làm hắn cũng chỉ làm một lần, sau đó còn lấy khăn lau cho cậu rất tận tụy. Hầu như toàn bộ thời gian đều là hắn chăm sóc cho cậu, giống như đang lấy lòng, không phải như trả thù như trước đó hắn từng nói.

Sáng sớm, Hạ Trì nấu ăn trong bếp xong, liền gọi Bách Thời xuống dùng bữa sáng. Tay nghề mầu nướng của Hạ Trì đã tăng lên một bậc, tuy rằng không ngon mấy, nhưng nhìn chung thì có thể ăn được đối với một người dễ tính như Bách Thời.

Ngồi trên bàn ăn, Hạ Trì nói: “Cậu muốn ra ngoài không?”

Bách Thời dừng động tác ăn, ngước mắt lên Hạ Trì, vẻ mặt khó tin rõ mồm một giữa ban ngày.

“Ở trong nhà gần nửa năm, chắc cậu bức bối lắm. Cậu muốn đi đâu, lát tôi đưa cậu đi.”

Bách Thời thực sự rất muốn ra ngoài, cậu muốn hít thở không khí, muốn ngắm đường xá xe cộ. Việc ở mãi trong nhà khiến cậu sắp trầm cảm luôn rồi.

“Cậu thực sự… sẽ cho tôi ra ngoài?” Bách Thời hỏi lại cho kỹ càng, xác định mình không nghe sai hay hiểu sai.

Hạ Trì âm trầm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

“Cậu không sợ tôi bỏ trốn sao?”

“Vậy cậu có định bỏ trốn không?”

Bách Thời không nói.

Hạ Trì cười nhẹ: “Chỉ cần cậu không bỏ trốn, cả hai chúng ta sẽ không sao cả.”

Kỳ thực, từ lâu Bách Thời đã không còn ý định bỏ trốn, vì thời gian vừa qua khá là yên bình, sự bình yên ấy khiến cậu suýt chút nữa muốn an phận cuộc sống bị cầm tù. Nhưng mà hôm nay Hạ Trì cho cậu ra đường, ý nghĩ muốn giải thoát lại trỗi dậy.

Nhưng mà, có nên không? Nếu Hạ Trì bắt được cậu và rồi nổi điên lên thì sao? Suy đi tính lại, cậu vẫn phải chọn phương án an toàn thì hơn.

“Tôi muốn thăm Trục Kha.” Bách Thời nói ra ước vọng lớn nhất của hiện tại.

Hạ Trì chau chân mày lại: “Không được.” Bản tính ích kỷ của Hạ Trì vẫn chưa mất đi, dù cho đã toàn tâm toàn ý cư xử dịu dàng với Bách Thời, nhưng hắn vẫn không chấp nhận việc cho Bách Thời gặp Trục Kha.

Hạ Trì nói tiếp: “Trục Kha ổn rồi, cậu không cần tới thăm. Vả lại, nếu như Trục Kha muốn gặp cậu, cậu ấy đã đến đây rồi.”

“Cậu từng khiến Trục Kha nhập viện, chẳng lẽ Trục Kha còn dám tới đây gặp tôi ư?” Bách Thời phản biện.

“Trục Kha không nhút nhát như vậy. Nếu cậu ta không đến chính là cậu ta không muốn đến, không phải vì sợ tôi đâu.”

Bách Thời bị lời nói của Hạ Trì đánh trúng tâm lý, một tia u buồn xẹt qua tim. Bách Thời đứng lên: “Tôi no rồi, tôi không muốn đi đâu cả, tôi muốn ngủ.”

Nói xong, Bách Thời đi thẳng lên lầu, vào phòng đóng cửa lại. Thực sự thì Hạ Trì cũng không hiểu tại sao Trục Kha lại không đến lần nữa, vì kể từ khi rời khỏi bệnh viện, hắn đã không gặp lại Trục Kha một lần nào.

Chẳng lẽ cậu cam tâm yên phận mà rời xa Bách Thời rồi sao Trục Kha?

Bách Thời ở trong phòng tiếp tục viết nhật ký, viết xong thì lại cất dưới gầm giường. Vào cái ngày Hạ Trì đọc được cuốn nhật ký của Bách Thời, Bách Thời đã chạy lòng vòng tìm kiếm khắp nhà, đến khi nhìn thấy nó nằm ở dưới ghế sô pha, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Bách Thời không hề nghi ngờ Hạ Trì đã đọc được nó. Vì nhiều lúc Hạ Trì đi lâu quá không về, đôi khi cậu sẽ mang nó đi khắp nơi trong nhà rồi để quên. Cho nên khi thấy nó ở phòng khách, cậu cũng không cảm thấy có gì bất thường hay tự hỏi tại sao nó lại nằm ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.