Âm thanh di động của Hạ Trì vang lên, người gọi đến là ai Hạ Trì không cần nhìn vào màn hình cũng biết, dạo gần đây có hai người thường xuyên gọi cho hắn nhất chính là ba mẹ hắn Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi.
Hạ Trì tắt máy cái rụp, không nghe.
Bách Thời ngồi ở bên cạnh đọc sách, thuận miệng hỏi: “Sao không nghe máy? Họ chắc là lo cho cậu lắm.”
“Lo gì chứ, gọi điện để trách móc thì đúng hơn.”
“Cậu chuyển sang nơi khác sống một thời gian lâu như vậy không về nhà, ba mẹ cậu dù biết cậu nói dối, nhưng chắc chắn cũng sẽ rất nhớ cho cậu.”
Hạ Trì hỏi ngược lại với tâm tình nghi hoặc: “Cậu muốn tôi đi gặp bọn họ để cậu có cơ hội làm chuyện gì à?”
Bách Thời lười biếng đào sâu câu chuyện với Hạ Trì, cậu cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chần chừ hôi lâu, Hạ Trì lại nói: “Hôm nay cậu muốn đi đâu ra ngoài cũng được. Tôi không ý kiến đâu.”
Bách Thời ngẩng phắt đầu dậy nhìn Hạ Trì với đôi mắt đầy trông đợi, nhưng sau đó lại mất hứng cũng rất nhanh: “Cậu sẽ không đâu.”
“Tôi sẽ.”
Bách Thời dứt khoát: “Kể cả khi tôi muốn đi gặp Trục Kha?”
Hạ Trì đã biết là sẽ như vậy, hắn đã suy nghĩ nhiều lắm mới đưa ra quyết định này. Hạ Trì gật đầu ừm một tiếng.
Đến lượt Bách Thời nghi hoặc: “Thật sao?”
“Thật. Tuy nhiên, cậu chỉ được nhìn cậu ấy từ xa, không được tiếp cận.”
Bách Thời cảm thấy như vậy thôi cũng đã quá đủ và mãn nguyện rồi. Hạ Trì nói: “Thay đồ đi.”
Bách Thời phấn chấn đi lên phòng, tâm trạng từ đầu đến cuối như ở trên mây. Hôm nay vừa được ra ngoài hít thở không khí tươi mát, mà lại còn được nhìn mặt một người!à cậu luôn nhớ nhung, quả thật rất đáng để hạnh phúc.
Nhưng mà nếu nói cậu có biết ơn và cảm động với sự dễ dãi này của Hạ Trì hay không? Câu trả lời của cậu dĩ nhiên là không rồi.
Vì tại hắn nên cậu mới chỉ có thể nhìn mặt Trục Kha thôi đấy, chứ nếu không là cậu được đến gần và ôm ấp người kia rồi.
Thay đồ xong, Bách Thời đi ra ngoài sân cùng với Hạ Trì, thử đề xuất ý kiến: “Hạ Trì, cậu chạy đến gần Trục Kha hết mức có thể có được không?”
Hạ Trì nghe thì tức trong lòng muốn chết nhưng hắn vẫn phải cố gắng chịu đựng. Việc nhìn người mà mình thích vui vẻ nói về một người khác thực sự muốn giận đến lộn ruột.
“Được.” Hạ Trì dù không muốn nhưng vẫn phải chiều theo ý đối phương.
Lên xe mô tô, Hạ Trì chở Bách Thời đi ra ngoài. Lâu lắm rồi Bách Thời mới có cảm giác dễ chịu và thư thái như vậy. Gió mát của mùa hè thật khiến cho người ta xao xuyến.
Được ngắm con người và đường xá, một khung cảnh thật bình dị và khoan khoái, giống như đến bây giờ cậu mới có thể hòa nhập vào thế giới này.
Sau bốn mươi lăm phút phóng xe như bay, Hạ Trì dừng lại trước cửa nhà hàng xóm của Trục Kha.
“Tôi không chắc là Trục Kha có ra khỏi nhà hôm nay không?”
“Không sao, tôi đợi được.”
Nhìn thấy Bách Thời mê mẩn Trục Kha sau bao ngày cả hai không gặp nhau, Hạ Trì kỳ thực không hiểu nổi. Người đời có câu xa mặt cách lòng, vậy thì tại sao Bách Thời và Trục Kha đã xa mặt lâu như vậy rồi mà lòng của họ vẫn chưa cách ra chứ.
Thật tức điên mà! Mẹ kiếp. Hạ Trì thầm thì chửi trong lòng.
Nhìn hắn xem, có giống như thằng khờ không? Chở người mình yêu đi ngắm một thằng con trai khác. Nghĩ thế, Hạ Trì dở khóc dở cười.
Ngồi chờ mười phút, Bách Thời bước xuống xe đi qua đi lại hồi hộp. Đúng lúc này, cửa nhà Trục Kha có người mở ra, người bước ra là Trục Kha, và còn có thêm Lạc Doanh nữa.
Chân mày Bách Thời xệ xuống khi nhìn thấy cách Lạc Doanh nhìn Trục Kha, nó rất khác thường.
“Hai người họ… thân nhau từ bao giờ thế?” Bách Thời đơ mặt ra, tự hỏi lòng.
Hạ Trì quạ sát dáng vẻ thất thần tụt hứng của Bách Thời, hắn âm thầm cười thỏa mãn. Hắn biết Bách Thời không vui khi nhìn thấy cảnh Trục Kha cười nói say sưa với người khác.
Hạ Trì cứ tưởng ngày hôm nay không vui, ai dè đâu lại vui không tưởng.
Hạ Trì châm dầu vào lửa dù không biết gì, nói: “Gần đây Lạc Doanh hay đến gặp Trục Kha, thấy cả hai thân thiết lắm. Mỗi lần bọn họ nhìn nhau, tôi cứ tưởng bọn họ là một đôi.”
Bách Thời leo lên xe Hạ Trì, mi mắt rũ xuống, âm giọng mệt mỏi: “Về thôi, tôi không muốn nhìn nữa.”
Bách Thời tuy không rõ mối quan hệ giữa Trục Kha và Lạc Doanh, nhưng trong lòng cậu đã mặc định giữa hai bọn họ không đơn thuần là bạn bè.
Cũng phải, Trục Kha ở cạnh cậu chẳng hạnh phúc được ngày nào cả, với lại xa nhau mấy tháng trời không nói chuyện, Trục Kha không bị rung động trước người khác mới là chuyện lạ.
Hạ Trì hỏi: “Tôi dẫn cậu đến chỗ này, bây giờ về thì cũng chẳng biết làm gì. Cậu nói ở nhà rất chán mà không phải sao?”
“Tôi nói bao giờ?” Bách Thời bâng quơ đáp lại.
“Nói trong nhật ký.”
Bách Thời hiện tại không có tâm trí để đi chơi, nhưng ngược lại, cậu cũng không có tâm trạng để từ chối Hạ Trì, mặc kệ hắn đưa cậu đi đâu.
Kết quả, Hạ Trì đưa cậu ra biển. Sau khi gửi xe xong, Hạ Trì chủ động cởi mũ bảo hiểm cho Bách Thời, lấy một chiếc khẩu trang đeo lên cho cậu.
Hắn không muốn có ai đó phát hiện ra chính hắn đang giữ Bách Thời.
Kế đó, cả hai đi ra biển đi dạo. Lúc này đang là bốn giờ chiều, gió biển thổi mạnh nhưng lạnh, ánh hoàng hôn đang dần ló dạng, cảnh tượng trước mắt vô cùng lãng mạn.
Bách Thời yêu thích những thứ đẹp đẽ có chút trầm bung như thế này, vì vậy khi thấy hoàng hôn cậu liền phục hồi tâm trạng đôi chút, thay vì sẽ u sầu ủ rũ hơn như người khác.
Đi dạo một hồi, Hạ Trì và Bách Thời ngồi xuống trên bãi cát hướng mặt ra biển, ngắm trọn vẹn cảnh hoàng hôn buông.
Hạ Trì thấy chiếc khẩu trang trên khuôn mặt xinh đẹp của Bách Thời có hơi vướng víu, hắn do dự nhìn xung quanh giây lát rồi quyết định tháo xuống cho cậu.
Như vậy hắn mới có thể tiện bề ngắm người mình mê.
“Đẹp không?” Hạ Trì hỏi.
“Ừm.”
“Mỗi ngày tôi sẽ đưa cậu đến đây. Không dè dặt đề phòng cậu trốn chạy nữa.”
“Tại sao?” Bách Thời quay sang hỏi.
“Vì tôi đơn thuần không muốn khiến cậu khó chịu nữa. Nếu cậu muốn trốn chạy, cậu cứ trốn chạy, nhưng nếu để tôi bắt lại được, thì đó chính là số phận của cậu rồi.”
“Còn nếu như cậu không bắt lại được tôi thì sao?”
Hạ Trì cười nhẹ, nhìn phía trước với mắt đầy mất mát: “Thì… là do tôi không biết giữ cậu, cho nên mới đánh mất cậu.”
Bách Thời nhìn góc nghiêng của Hạ Trì bị ánh tịch dương chiếu vào, hắn vẫn đẹp trai như thế, không bị mài mòn đi chút nào, nhúng thứ bị mài mòn lại chính là cảm xúc và tình yêu của cậu dành cho hắn.
Nó đã tắt rồi.
Nếu là trước đây, Bách Thời sẽ dùng khoảng thời gian này để ngắm nhìn hắn, nhưng giờ thì cậu thấy nó thật vô vị.
Bách Thời tiếp tục nhìn ra biển, tận hưởng không gian đẹp đẽ này, miệng không cố kỵ mà hé ra: “Một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi cậu.”
Hạ Trì nghe vậy cũng không có phản ứng, vì hắn biết khao khát tự do tự tại của Bách Thời vẫn ở đó, chỉ là lúc này vẫn chưa đúng thời điểm mà thôi.
Nếu như kể từ hôm nay hắn quyết định buông lỏng Bách Thời, chín phần mười Bách Thời sẽ bỏ đi.
Có thể cả đời này hắn sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa.
“Tôi hy vọng ngày đó sẽ đến thật chậm.” Hạ Trì lại phản hồi.
Cả hai sau đó không nói tiếng nào, chuyên tâm hòa vào biển cả mà không biết rằng ở đằng xa đã có người phát hiện.
Người phát hiện chính là Lý Khải. Lý Khải chính là đang quay phim ở gần đây, không ngờ lại có thể gặp được người quen, mà lại còn gặp trong tình huống lãng mạn như thế này.
“Hai đứa đang hẹn hò sao?”
Hạ Trì và Bách Thời quay đầu lại, nhìn thấy Lý Khải thì giật mình. Bách Thời thì tươi tắn lên đôi nét, còn Hạ Trì vẫn cảnh giác. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ thì Lý Khải cũng không phải mối đe dọa cho hắn.
Vì cho dù Lý Khải biết hắn đang ở cùng với Bách Thời thì cũng chẳng sao cả, anh ta là người nổi tiếng, không có thời gian đâu mà để ý đến mấy vấn đề bên ngoài.
Với lại, Lý Khải cũng chẳng biết Hạ Cảnh Thâm hay Lệ Thi ba mẹ hắn mà để đi thông báo.
“Tụi em chỉ ngắm cảnh thôi, không phải hẹn hò.” Bách Thời vui vẻ nói: “Còn anh làm gì ở đây vậy ạ?”
“Anh đang quay phim ở gần đây, lát nữa vị trí mà hai đứa ngồi chính là vị trí anh quay.”
Bách Thời nghe vậy thì đứng dậy ngay: “Thật vậy ạ, vậy thì em đi ngay đây, không chiếm chỗ của các anh nữa.”
“Không sao, đoàn phim vẫn còn đang quay ở đằng kia, mốt lát nữa mới dời sang đây. Hai đứa cứ thong thả.” Lý Khải nói xong thì quay sang Hạ Trì: “Em vẫn vậy nhỉ, lần nào cũng thấy mặt mũi khó ở.”
Hạ Trì không nói gì, Bách Thời nói đỡ: “Anh thông cảm nhé, cậu ấy là vậy. À phải rồi, anh anh có còn nhớ lời hứa với Lê Học bạn em không? Về việc anh sẽ gặp lại cậu ấy để xem thành quả giảm cân ấy.”
“Anh đương nhiên là nhớ. Mấy tháng nay ngày nào anh với Lê Học cũng nhắn tin với nhau đấy.”
“Cậu ấy đu thần tượng thành công quá rồi, thật ghen tỵ.”
“Nói vậy là Lê Học không khoe cho cho em biết sao? Lê Học nói với anh em ấy đi khoe khắp trường khắp xóm luôn mà.” Lý Khải ôn hòa nói.
“Em với Lê Học đã lâu lắm rồi không… “
“Về thôi.” Bách Thời chưa nói hết câu thì Hạ Trì đã chen ngang: “Ra ngoài lâu quá rồi.”
Thấy sắc mặt Hạ Trì đen xì, Bách Thời cũng vội tạm biệt Ký Khải rồi rời đi.