Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 17: Chương 17: Nghiệt duyên khó tránh




Bách Thời đi lang thang đến hai giờ chiều, chiếc bụng trống rỗng hãnh diện réo to, thấy đằng xa có quán mì nhỏ, cậu sải bước tốc độ đi đến đó.

Bách Thời vừa mở cửa ra, bà chủ quán lập tức quay người tiếp đãi Bách Thời như một vị khách VIP, từ đầu đến cuối đều tỏ ra thân thiện và gần gũi hơn những khách khác.

Khi Bách Thời ăn xong hai bát mì, không gian quán cũng đã vắng khách hơn, lúc có một vài người khách khác bước vào, bà chủ quán không ngờ lại đuổi ra cực nhanh và nói rằng quán đã đóng cửa, trong khi tấm bảng quảng cáo ghi rằng giờ đóng cửa là mười giờ tối.

“Tính tiền cho con đi ạ.” Bách Thời kêu.

Bà chủ quán lắc đầu xua tay: “Không cần không cần.” Nói xong, bà ấy lập tức đóng cửa, ngồi xuống đối diện với Bách Thời: “Sao dạo này không tìm đến tôi? Tôi cứ nghĩ cậu đi vào trại rồi chứ. Không ngờ là đi phẫu thuật thẩm mỹ. Khuôn mặt mới này đỉnh lắm đấy.

“Dạ?” Bách Thời ngây ngốc nửa ngày: “Bà nói gì cháu không hiểu. Trại gì cơ?”

“Không sao đâu, Vĩnh Kiệt à, cậu cứ thoải mái đi, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Dứt lời, bà chủ quán lôi ra từ trong túi một chiếc bọc màu đen được gói kỹ càng: “Của cậu là bảy triệu đồng.”

Tuy là Bách Thời mơ hồ toàn phần, nhưng cậu cũng tin tưởng mà phụ họa theo vì bà ấy có nhắc đến chủ nhân của thân xác cậu đang mang. Bách Thời lập tức lấy ra bảy triệu đồng tiền ở trong bóp của Vĩnh Kiệt đưa cho bà chủ, sau đó cất cái bọc đen có hình dạng như gói hàng vào balo rồi tạm biệt.

Trước đây Bách Thời là lớp trưởng, cho nên những thông tin như số điện thoại hay địa chỉ nhà của những học sinh còn lại cậu đều nắm trong lòng bàn tay. Lúc này, bản thân Bách Thời biết rằng nơi duy nhất cậu có thể đến lúc này là nhà của Vĩnh Kiệt, vì hiện tại cậu là Vĩnh Kiệt.

Theo cậu được biết, gia đình của Vĩnh Kiệt cũng thuộc dạng khá giả, nhưng cách đây nửa năm đã bị phá sản, một thời gian sau cả hai không may cũng bị tai nạn và qua đời, hiện tại đang sống trong một khu chung cư dạng thường nằm ở trung tâm thành phố An Dương Hạ, và Vĩnh Kiệt còn có một người em đang bệnh nặng, cách đây không lâu Vĩnh Kiệt còn nhận tiền từ thầy giáo chủ nhiệm Lý để chữa bệnh cho em gái.

“Em gái đang cần tiền chữa bệnh, tại sao Vĩnh Kiệt lại mua một gói hàng đến tận bảy triệu vậy trời?” Bách Thời khó hiểu tự hỏi.

Đi ra đường lớn, Bách Thời tìm đến trạm xe buýt, ngồi trên xe buýt mười lăm phút thì đã đến khu chung cư của Vĩnh Kiệt. Bách Thời lục lòi balo, lấy ra chiếc thẻ khóa đặt lên ổ, tít một tiếng, cửa nhà tức thì mở ra. Trong balo này tất cả đều là đồ của Vĩnh Kiệt do Thế Sinh và Lê Học đã mang đến cho cậu.

Lần đầu vào nhà người khác nhưng tâm lý đây là nhà của mình vẫn là không được thoải mái lắm, Bách Thời cứ lấm la lấm lét như đi ăn trộm giữa ban ngày. Ngôi nhà thuộc dạng bình thường nhưng lại vô cùng rộng rãi thoáng đãng và sáng sủa. Bách Thời đi thăm quan vài căn phòng, lúc đi đến căn phòng nằm ở trong góc, Bách Thời phút chốc kinh ngạc.

Trên bàn thờ, có một tấm ảnh của một cô gái bé nhỏ, đây chính là em gái của Vĩnh Kiệt, bên cạnh còn có ghi ngày sinh ngày mất. Ngày mất chính là cách đây ba tháng.

“Ba tháng trước em gái mất, nhưng ngày Vĩnh Kiệt mượn tiền để chữa trị cho em gái lại là một tháng trước. Vậy tức là cậu ấy không dùng số tiền của thầy Lý cho em gái.”

Bách Thời đi ra phòng khách, suy nghĩ mãi cũng đã tìm ra câu trả lời: “Gói hàng lúc nãy!”

Bách Thời kéo mở balo, lấy ra gói hàng mà bà chủ quán đã đưa cho cậu xé ra. Đến khi món đồ trong chiếc bọc ấy được khai mở, Bách Thời trợn mắt chấn kinh: “Thứ bột màu trắng này… là ma túy.”

Vĩnh Kiệt bị nghiện?

Bị nghiện!

Buổi tối, Bách Thời sau khi tắm rửa sạch sẽ lập tức leo lên giường nằm suy tư. Điều cậu đang lo chính là cậu đang dùng thân thể của Vĩnh Kiệt để sống, vậy thì có phải không cậu cũng đã bị nghiên chẳng lẽ sắp tới cậu sẽ lên cơn sao?

Còn bọc ma túy kia, cậu phải xử lý thế nào đây?

Đang lúc thả hồn vào những hỗn độn, chiếc bụng của cậu lại kêu lên dữ dội nữa rồi. Thời còn là chính mình, Bách Thời ăn uống rất ít, chỉ ăn một nửa chén cơm thôi mà bụng của cậu đã không thể chứa nổi thêm một ly nước, điều đó cũng là lý do khiến cậu ốm tong ốm teo không có tí sức sống nào. Vậy mà kể từ khi tỉnh lại trong lối sống của Vĩnh Kiệt, bụng cậu không lúc nào là không kêu gào.

Nhìn thân thể này, Bách Thời cũng đủ biết Vĩnh Kiệt là người có tập luyện thể dục thể thao, mà người thích vận động như vậy chắc chắn là ăn rất nhiều thành thói quen.

Nghĩ vậy, Bách Thời lại bất tri bất giác nhớ tới Hạ Trì. Trước đây mỗi lần Hạ Trì chơi bóng rổ hoặc tập tành bồi bổ cơ bắp đến mức mệt mỏi, hắn đều gọi cậu đi làm chút đồ ăn cho hắn, dần dần cũng biến thành thói quen, khi hắn không luyện tập thì bụng cũng tự động đói meo.

Bách Thời rời khỏi nhà đi đến một cửa hàng tiện lợi để mua vài gói mì và một lốc sữa. Sau khi đi tỏng hết bảy triệu cho gói ma túy hại người kia, số tiền còn lại ở trong túi cậu cũng còn vài trăm đủ để mua một bữa ăn thịnh soạn, nhưng cậu lại không dám sử dụng, cậu định bụng ngày mai đi học sẽ đưa lại mớ này cho thầy Lý, còn số tiền bảy triệu kia cậu sẽ giúp Vĩnh Kiệt trả lại thầy sau.

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, tầm mắt Bách Thời vô tình quét sang bên kia đường, thế là lập tức nhìn thấy người quen. Trước cửa quán bar lớn, Hạ Trì đang ôm eo một cô gái cực kỳ nóng bỏng bước ra, bên cạnh còn có Trục Kha đang cười nói hòa nhã.

Đôi mắt Bách Thời lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng thực ra nội tâm cậu vừa thống khổ vừa giận dữ. Sau khi gián tiếp giết chết một người mà Hạ Trì vẫn có thể hồn nhiên giữ nguyên trạng thái bão hòa đến thế kia, Bách Thời càng nhìn lại càng đau cho chính mình, một phần cũng không tự chủ được mà cười nhạo bản thân vì khi xưa đã yêu đơn phương sâu đậm một tên tra nam như Hạ Trì.

Vào thời khắc này, cậu không quan tâm Hạ Trì là người lãnh khốc và nguy hiểm đến mức nào nữa, một mực muốn trầm mình vào chấp niệm báo thù đến tột bậc.

Vừa định xoay người trở về nhà chờ đợi cơ hội, quán bar đối diện đã xảy ra chuyện. Một người đàn ông đầu trọc lốc từ xe ô tô thể thao bước ra đang gây sự quát tháo vào mặt Hạ Trì, hai tay thì kéo kéo người phụ nữ nóng bỏng kia. Bách Thời nhanh chóng hiểu rõ vấn đề, lần này, Hạ Trì lại động vào bông hoa đã có chủ.

Mặc kệ người ông khoe môi múa mép muốn đánh nhau, Hạ Trì vẫn trầm tĩnh băng sơn vô cảm như cũ, hai tay đút túi quần tựa hồ đang xem kịch, còn Trục Kha ở bên cạnh thì rất ra dáng người biết điều, y đang rất nỗ lực giải thích và hòa giải để không xảy ra xô xát.

Đúng như Bách Thời suy đoán, vài phút giằng co qua đi, rốt cuộc chế độ dĩ hòa vi quý cũng không thành công, Hạ Trì ban đầu chẳng nói chẳng rằng, bèn mở đầu cuộc náo loạn bằng một đạp vào bụng của người đàn ông. Người đàn cũng không phải dạng vừa tức khắc rút dao ra quyết chiến tới cùng. Trục Kha thấy vậy thì cũng tham chiến, chỉ có duy nhất cô gái nóng bỏng kia là đúng ôm đầu chứng kiến buổi trình diễn võ thuật của ba người bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.