Hiện tại đã là bảy giờ tối, Hạ Trì và Bách Thời sau khi vẽ tranh xong thì cùng nhau một trước một sau di chuyển xuống phòng khách. Thấy Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi đang ngồi trên sô pha lớn xem truyền hình, Bách Thời cúi đầu trang trọng chào hỏi lễ phép.
Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi đã nghe dì Từ nói lại về việc Hạ Trì có bạn mới và người bạn mới này rất đặc biệt vì cậu ta có dáng vẻ y hệt người kia, cho nên lúc này cả hai cũng không mấy bất ngờ mà chỉ cười nhẹ gật đầu một cái, Lệ Thi hỏi: “Cháu ăn tối chưa, nếu chưa thì ở lại dùng cơm với Hạ Trì đi. Cô với chú cũng ăn xong rồi.”
“Không cần đâu ạ. Cháu về nhà ăn cũng được.”
“Cái gì về nhà ăn cũng được?” Hạ Trì khó chịu: “Không nghe mẹ tôi nói sao? Mà thôi, không nghe cũng được, bây giờ tôi ra lệnh cho ở lại đây, cậu dám từ chối à?”
Hạ Cảnh Thâm thấy thái đôi của con trai, ông cũng trở nên cáu gắt: “Cái thằng này, nói chuyện với bạn bè kiểu đó đó hả!”
Đối với tình hình này, Bách Thời sợ rằng vì cậu mà hai cha con nhà Hạ Trì sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh mất, cậu tức tốc hóa giải nói: “Không sao ạ. Con ở lại cũng được.” Dứt lời, cậu đẩy Hạ Trì vào bếp: “Đi thôi đi thôi. Tôi dùng bữa tối với cậu.”
Trong lúc dùng bữa, Bách Thời cảm nhận được luồng sáng từ đôi mắt Hạ Trì chiếu thẳng vào mình, cậu đặt đũa xuống nói: “Cậu nhìn mãi thế này thì tôi ăn kiểu gì?”
“Tôi nhớ cách đây rất lâu trong trường có một tin đồn về cậu.” Hạ Trì không đánh trống lảng, hắn thực sự muốn biết một chuyện.
“Tin đồn?” Bách Thời ngáo ngơ không rõ vài giây.
“Về bụng của cậu.”
“Bụng của tôi?” Đối với hiện trạng này, theo như cách nói của Hạ Trì, hắn chắc chắn là đang nói đến tin đồn của Vĩnh Kiệt chứ không phải cậu. Trầm ngâm giây lát, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra.
Hạ Trì không vòng vo: “Thế tin đồn đó có thật không? Cậu thực sự… có thể có thai sao?”
Vào giữa năm lớp mười, có một tin đồn nói rằng Vĩnh Kiệt có tiêm thuốc SCV, đây chính là loại thuốc kích thích cổ tử cung. SCV là loại thuốc cực kỳ đặc biệt, giá thành lại cực cao. Loại thuốc này khi tiêm vào cơ thể nam giới, nó có tác dụng là kích thích cổ tử cung xuất hiện ở ruột khi làm tình, với điều kiện là cần phải kết hợp với uống thuốc điều độ và thường xuyên, nếu may mắn, họ có thể có thai, dù cho phần trăm thành công khá ít.
Bách Thời phản bác: “Nếu đã là tin đồn, thì dĩ nhiên là không có thật. Nhưng mà, cậu nghĩ đàn ông con trai sẽ có con thật sao? Tôi thấy nó rất viển vông đấy.”
Hạ Trì đột nhiên khơi lại loại tin tức này khiến Bách Thời phần nào cũng hơi lo lắng, tuy rằng việc Vĩnh Kiệt tiêm thuốc SCV vào cơ thể chưa có ai có thể xác thực, và loại thuốc đó có tác dụng hay không cậu cũng chưa từng thấy, nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi sự hoang mang. Gói ma túy của Vĩnh Kiệt cậu còn chưa biết xử lý thế nào, bây giờ lại còn xuất hiện thuốc SCV, tại sao cuộc sống của Vĩnh Kiệt phức tạp quá vậy?
Hạ Trì thực chất là chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tiêm thuốc để mang thai, nhưng loại thuốc SCV này vài năm trở lại đây đang cực kỳ rầm rộ, cho nên khi vô tình lướt điện thoại hay đi ngoài đường, hắn cũng dễ dàng đọc được và nghe được những lời bàn tán về thông tin của loại thuốc này.
Hạ Trì uyên thâm nói lại: “Năm nay là năm 2220, khoa học phát triển đến mức nào rồi chắc cậu cũng biết, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Theo thống kê của bộ y tế, chỉ riêng nước ta tính đến hiện tại đã có 4129 người hàng tháng đều đến bệnh viện để tiêm thuốc SCV, nhưng số cố ca mang thai được ghi nhận chỉ có 2111, và số ca em bé tử vong khi sinh là 1214, số cả cả hai cùng chết là 899, số ca sinh thành công sinh con chỉ vỏn vẹn 8. Như vậy, ở nước ta có tám người đàn ông đã sinh con thành công, cậu có còn thấy viển vông nữa không?”
“Ôi trời cái thằng nhóc này.” Hạ Cảnh Thâm đi ngang qua bếp và vô tình nghe được những số liệu mà Hạ Trì biết được, ông nói: “Nếu mày học hành mà cũng thuộc nằm lòng như vậy thì có phải đỡ hơn không.”
Sau khi dùng bữa, Bách Thời cực kỳ muốn ra tay rửa bát phụ giúp dì Từ, nhưng kết quả lại bị Hạ Cảnh Thâm kéo ra ngoài sân vườn ở trước nhà vừa đi dạo hóng mát vừa nói chuyện.
“Con với Hạ Trì quen nhau từ khi nào vậy?”
“Dạ cũng mới đây thôi ạ.”
“Làm sao con quen được với nó. Tính ngỗ ngáo ba trợn như vậy, rất khó để kết bạn với một người bình thường và lễ phép như con.”
“À thì, chắc là duyên chú à. Con với Trục Kha cũng quen biết nhau, có lẽ vậy cho nên mới có mối quan hệ này với Hạ Trì.”
“Đúng là trái đất tròn thật. Mà này, con có học giỏi không?”
“Dạ cũng tạm được, chắc cũng ngang ngửa với… Bách Thời.” Mỗi lần nhắc đến vấn học hành, cậu vẫn luôn tự hào và vui vẻ về thành tích của mình, sẽ không có chuyện cậu nói dối về cái nhìn học vấn này.
“Con cũng quen Bách Thời?”
“Con với cậu ấy cùng lớp.”
“Ôi trời, càng nói chuyện với con chú càng thấy thế giới này thật nhỏ bé.” Hạ Cảnh Thâm đề nghị: “Chú nhờ con cái này. Con có thể nào làm gia sư dạy kèm cho Hạ Trì vào năm sau được không? Chứ chú lo rằng với sức học cà tàng của nó chắc năm sau nó không tốt nghiệp được.”
“Chuyện này, con nghĩ chú nên nói chuyện với Hạ Trì trước.”
“Nói với nó trước được thì chú đã nói rồi. Chú chính là muốn nhờ con thuyết phục nó, bạn bè với nhau dễ tiếp nhận hơn. Chú trông cậy vào đấy Vĩnh Kiệt, còn về tiền lương, con muốn bao nhiêu cũng được.”
Bách Thời hơi do dự, nhưng cũng không nỡ từ chối ngay, cậu bèn tạm thời gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng.”
“Hai người nói xấu gì tôi à?” Hạ Trì đứng ngoài ban công cao nhất nói lớn xuống phía dưới.
“Không có.” Bách Thời cũng nói lại.
“Cũng mong là vậy. Này, chờ chút.” Hạ Trì xoay lưng vào trong, chốc lát sau lại mang ra một chiếc áo thun và một chiếc sơ mi cùng với một chiếc balo chuẩn bị ném xuống cho Bách Thời: “Trả này.”
Bách Thời không nhịn được cau mày bảo đừng: “Cậu bỏ đồ của tôi vào balo mất nhiều thời gian lắm à. Tôi đã có lòng cho cậu mượn áo mà cậu lại hành xử thế này á.”
Hạ Trì cười lạnh phức tạp, trong long thầm mắng chửi một hồi thì cũng chấp nhận nhét áo của Bách Thời vào balo với thái đồ như ai lấy mất sổ gạo rồi ném xuống. Sau khi Bách Thời gọn gẽ chụp lấy, thấy thái độ Hạ Trì uất ức đến mức hơi đáng yêu, cậu vô tư nói: “Không cảm ơn tôi sao anh bạn học sinh cá biệt.”
“Cảm ơn cái đầu cậu.” Dứt lời, Hạ Trì xoay người trở vào phòng. Bách Thời vô thức cong khóe miệng lên cười nhẹ.
Hạ Cảnh Thâm bên cạnh cũng kinh ngạc, đây là lần đầu ông chứng kiến vừ mặt bất lực của Hạ Trì khi phải làm theo một điều mà bản thân không muốn. Cũng nhờ việc này mà nhận ra, người đứng cạnh ông hình như có một “sức mạnh đặc biệt và kỳ diệu” nào đó có thể thuần hóa được Hạ Trì.1
Rời khỏi nhà Hạ Trì, Bách Thời đi xe buýt quay về chung cư lúc đi đến cửa, cậu nhận được cuộc điện thoại của Trục Kha, y nói rằng lát nữa sẽ sang đây để trả áo cho cậu, vì sáng nay cả Hạ Trì và Trục Kha đều mượn áo của cậu, à không, là của Vĩnh Kiệt.