Cạch một tiếng, cánh cửa phòng mở ra, một nhân viên phục vụ đeo bảng tên là Lạc Doanh mang một chai rượu và hai chiếc ly bước vào đặt xuống bàn, Trục Kha mỉm cười với người này giao lưu thăm hỏi ngang nhiên: “Anh có biết Vĩnh Kiệt không?”
“Sao?” Lạc Doanh cúi đầu đáp: “À, tôi có biết. Cậu hỏi như thế là có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, tôi là bạn của Vĩnh Kiệt, tôi muốn nhờ anh quan tâm và trò chuyện với bạn tôi nhiều nhiều nhé.”
Người phục vụ ngơ ngác vì không hiểu tại sao mình cần phải quan tâm tới Vĩnh Kiệt. Hạ Trì nâng ly rượu, lắc đầu bó tay với Trục Kha: “Cậu rỗi hơi quá rồi đấy.” Toàn nói mấy lời vô nghĩa.
“Dù sao cũng là đồng nghiệp, cũng nên quan tâm nhau xíu chứ.”
Hạ Trì ngửa cổ uống sạch rượu, bâng quơ đáp lời: “Ờ ờ, sao cũng được.” Tôi lười đôi co với kẻ điên tình như cậu.
Lạc Doanh chợt hiểu ra gì đó, mở mép nói: “Có phải ý của cậu là muốn Vĩnh Kiệt phục vụ hai người phải không? Vậy để tôi nói với quản lý bảo cậu ấy đến phòng này nhé.”
Hạ Trì vô thức dừng ngay động tác uống rượu, vểnh tai lên nghe cho kỹ những lời tiếp theo.
Trục Kha bất ngờ hỏi: “Đến phòng này?”
“Hôm nay đáng lẽ ra là ngày nghỉ của Vĩnh Kiệt, nhưng mà vì khách quá đông nên chị quản lý mới vừa gọi cậu ta đến làm.”
Trục Kha đột nhiên hơi rén khi nghe Lạc Doanh nói có “người yêu” của mình ở đây. Nếu như Bách Thời biết Trục Kha đến đây để ăn chơi trác táng, có thể cậu ấy sẽ không còn thiện cảm với y nữa. Y kịch liệt phản đối: “Không không không, không cần đâu, đừng làm phiền cậu ấy. Nhưng mà ngược lại, tôi nhờ anh cái này, anh đừng có nói cho cậu ấy biết là tôi có đến đây chơi nhé. Hãy xem như chúng ta chưa từng gặp nhau sai ngày hôm nay.”
Biết mình đã hiểu sai y tứ của Trục Kha, Lạc Doanh liền biết thân biết phận không nói thêm về vấn đề này nữa: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói.”
Lạc Doanh tiếp tục rót rượu vào ly rỗng của Hạ Trì, sau đó tránh qua một bên đứng nghiêm túc, đúng lúc này Tuyên Nghi bước vào thế chỗ, phía sau cô ta mang theo hai nam nhân ăn mặc kỳ lạ nhưng quyến rũ, tuy yểu điệu nhưng không quá thục nữ, cử chỉ động tác cũng mềm mại khó phai khỏi tầm mắt.
Hạ Trì nhìn thấy hai nam nhân trước mắt, đầu có hơi váng vất, chưa kịp làm gì thác loạn thì đã có cảm giác khó nuốt. Tuyên Nghi nói nói với người của mình bên cạnh: “Hai đứa phải chăm sóc cho hai đại thiếu gia này đàng hoàng vào đấy.”
“Tụi em biết rồi mà.”
Sau khi Tuyên Nghi rời đi, hai nam nhân tiếp viên lập tức chia ra mỗi người mỗi hướng, một người ngồi xuống bên cạnh Hạ Trì, người còn lại thì ngồi gần Trục Kha.
Trục Kha liếm mép tỏ ra gian manh, khác hẳn với gương mặt ôn hòa có chút lễ nghĩa của mình, tính cách của y là vậy, mỗi lần gần nam nhân có nhan sắc, bản tính chơi bời phóng túng ẩn sâu bên trong y liền không kìm nén được mà mạnh mẽ bộc phát. Trục Kha đưa tay khoác lấy vai đối phương, bắt đầu sờ mó hưởng thụ cơ thể người này.
Hạ Trì bên cạnh thì hoàn toàn đối lập, thấy nam nhân tiếp viên ngồi sát rạt bên người, hắn khó chịu cùng cực. Nam tiếp viên mỉm cười ma mãnh, nâng tay đặt lên đùi Hạ Trì nói: “Cậu còn là học sinh ba sao? Nhìn thân hình này quả thật là khó tin nha. Cao ráo điển trai thế này, tôi tưởng cậu là một tổng tài nào đó chứ.”
Cảm nhận cánh tay của nam nhi lạ mặt chà xát trên cơ đùi, cơ thể thì đưa đẩy cạ cạ bên tay, lông mày Hạ Trì nhíu lại, xoay mặt nhìn nam tiếp viên chằm chằm, lạnh lẽo dọa người cất tiếng; “Đừng có động vào người tôi.”
Nam tiếp viên hơi sững lại vài giây, nhưng cũng nhanh chóng cho sự kinh ngạc đó ra phía sau, sau đó bất chấp trèo lên đùi Hạ Trì ngồi xuống, gian manh dùng mông của mình cố tình cọ cọ vào đũng quần của Hạ Trì, lẳng lơ mở lời: “Tôi làm việc chưa đủ có tâm nên cậu không hài lòng sao? Thế thì chúng ta bắt đầu vào chuyện chính luôn nhé. Không cần màn dạo đầu nữa.”
Hạ Trì cảm thấy phiền hà với con người này, hắn một tay nắm lấy phần tóc sau đầu của nam tiếp viên giật mạnh rồi ném sang một bên, khiến nam tiếp viên ngã huỵch xuống đất, Hạ Trì nóng giận nói: “Không hiểu tiếng người à?”
Nam tiếp viên vừa sững sờ vừa đau lại có chút bất mãn quát lên: “Cậu bị điên rồi sao? Cậu tới quán gọi chúng tôi đến để giải tỏa, bây giờ lại tỏ thái độ bài xích là thế nào. Bị đa nhân cách hay gì vậy.”
“Phải đấy, ông đây bị đa nhân cách, cho nên biến đi dùm, hay muốn tôi đập cho một trận mới chịu đi.” Hạ Trì nhanh gọn không muốn nhập nhằng, uy hiếp tinh thần đối phương.
Trục Kha vốn dĩ đang hăng máu hôn cắn chiếc cổ xinh đẹp của nam tiếp viên của mình, thấy Hạ Trì lại giở chứng, y khuyên nam tiếp viên đang ngồi dưới sàn: “Anh thông cảm cho bạn tôi nhé. Tốt nhất bây giờ anh nên rời khỏi đây đi, nếu không anh sẽ gặp rắc rối đấy.”
Nam tiếp viên bị Hạ Trì đẩy té bực bội đứng dậy, liếc Hạ Trì một cái rồi bỏ đi. Trục Kha thấy tâm trạng Hạ Trì thụt lùi thì cũng nhanh chóng mất hết hứng, y đưa tay mò vào túi, lấy ra bóp tiền, bo cho người tiếp viên của mình một vài tờ lớn, sau đó bảo người đó ra ngoài.
“Cậu lại bị gì nữa vậy? Chính cậu là người muốn gọi tiếp viên là nam đến, tự dưng bây giờ lại bày ra bộ dạng kỳ thị là thế nào?”
Hạ Trì trả lời vào trọng tâm: “Thì ban đầu tôi muốn tìm cảm giác mới, bây giờ thấy không hợp nữa thì thoái lui thôi. Có lạ chỗ nào. Ăn trúng món dở tệ ai cấm không được nhả ra.” Dừng lại một lát, trung tâm đại não bỗng chốc xuất hiện hình ảnh Bách Thời của ngày xưa khi chưa tự tử, kế đó lại là hình ảnh của Vĩnh Kiệt của hiện tại, hắn hỏi Trục Kha: “Người thương của cậu làm vị trí nào ở đây?”
“Đương nhiên là phục vụ đồ uống cho khách rồi. Tự nhiên lại hỏi câu này, bộ cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm công việc giống hai người tiếp viên hồi nãy à. Không có đâu nhé.”
Nghe Trục Kha nói vậy, tự dưng Hạ Trì âm thầm nhẹ nhõm trong lòng.
Lạc Doanh đứng đây cả buổi, cậu đã hoàn toàn nghe hết cuộc nói chuyện, cậu nghiêng đầu lén nhìn Trục Kha, ngầm nói: “Thì ra Vĩnh Kiệt là người thương của người này.”
Ở phía của Bách Thời, năm người đàn ông đứng tuổi vẫn dùng ánh mắt tà loạn vây quanh cơ thể cậu, từ khi cậu tra mình vào căn phòng ngột ngạt này, bọn họ cứ liên tục lợi dụng để động chạm vào cơ thể cậu, đặt biệt là ngực và eo. Bách Thời đánh trống lảng nói: “Rượu của các ngài cạn rồi. Tôi xin phép đi lấy chai mới ạ.”
Bách Thời vừa đứng lên còn chưa được thẳng lưng, cổ tay đã bị một người đàn ông nắm lấy kéo về, người này đưa cậu ngồi vào giữa năm người: “Rượu chỉ là phụ họa thôi. Món ăn chính ở đây là cậu đấy chàng trai.”
Bách Thời trợn mắt: “Gì chứ?” Cậu hoàng loạn nói: “Tôi… tôi chỉ là nhân viên phục vụ thôi, tôi không làm công việc mà các ngài đang nghĩ đâu. Tôi sẽ nhờ quản lý gọi tiếp viên đến cho các ngài.”
Người đàn ông đầu trọc ngồi ngoài rìa cười hừ rồi lên tiếng: “Dù là nhân viên phục vụ hay là lao công đi chăng nữa, nếu chúng tôi muốn cậu, cậu bắt buộc phải chiều theo, nếu không cậu sẽ khó sống nổi trong cái thành phố này đấy. Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Bách Thời biết những người này ít nhiều đều là những người có gia thế và quyền lực, nói được làm được, nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì như thế mà cậu chịu nhẫn chịu nhục để cho những tên này hành hạ hay sao. Trong quá khứ cậu đã từng bị vài người cưỡng bức, cậu không muốn điều đó lập lại lần nữa. Nếu không thể sống ở thành phố này, cậu sẵn sàng chuyển đến một thành phố khác.
“Các ngài thông cảm, tôi không thể.” Bách Thời dứt khoát đứng lên, lần này thì không còn ai níu kéo cậu nữa. Tưởng chừng mọi việc đã xong xuôi, nhưng con người dâm loạn này đã tha mạng cho cậu, nhưng không, khi cậu mở cửa phòng chuẩn bị được giải thoát, một tên mặc đồ đen từ đầu đến chân cao lớn hơn cậu đã chặn ngay trước cửa.
Người này chính là bảo kê của quán bar này, hắn nói: “Cậu không được phép ra ngoài. Xin mời vào trong. Đừng để tôi phải sử dụng tới bạo lực.”