Tối hôm đó Bách Thời cuối cùng cũng đã được trở về với vòng tay của Trục Kha. Sau khi đưa Lạc Doanh về nhà, trên xe ô tô lúc này chỉ còn Trục Kha, Lạc Doanh và bác tài xế riêng.
Không khí trên xe khá yên ắng, khiến cho Bách Thời có chút buồn ngủ, sau khi chống cự với cơn buồn ngủ được mấy phút, rốt cuộc Bách Thời cũng gục ngã mà nghiêng đầu dúi vào vai của Trục Kha.
Trục Kha nói với bác tài xế: “Chú đưa tụi con đến khách sạn S đi, lát nữa nhờ chú nói với ba mẹ con là hôm nay con học nhóm khuya quá nên ngủ lại nhà bạn.”
“Sao cậu chủ không về nhà ngủ, đưa bạn của cậu chủ đến cũng được mà không phải sao?”
“Con sợ Hạ Trì lại tìm đến rồi làm loạn. Đến khách sạn sẽ an toàn hơn.”
Bác tài xế đạp thắng dừng xe lại trước khách sạn S. Trục Kha gọi Bách Thời thức dậy, sau đó cùng cậu rời khỏi xe.
“Sao lại đến đây?” Bách Thời nheo mắt nhìn tòa khách sạn rộng lớn.
“Ở nhà tôi không an toàn, chúng ta nên ở tạm ở đây vài ngày, phòng tránh trường hợp Hạ Trì lại đến.”
Vào khách sạn, Trục Kha nhường cho Bách Thời tắm trước.
Lúc này, Trục Kha đang nằm trên giường xem tivi, trên tivi đang chiếu một vở hài kịch rất đặc sắc và hài hước, nhưng mà kỳ thực, Trục Kha không thể tập trung vào nó để mà cười được.
Bởi vì lực chú ý của Trục Kha từ đầu đến cuối đều dán chặt vào cánh cửa phòng tắm có thể nhìn thấy bên tròn mờ ảo kia. Loại cửa này không phải trong suốt, nhưng nó lại có thể dễ dàng khắc họa nên cơ thể của một người đứng bên trong mờ mờ nhạt nhạt.
Nhìn thấy cơ thể ẩn ẩn hiện hiện của Bách Thời đằng sau cánh cửa khiến cho đáy lòng Trục Kha ngứa ngáy. Tính ra kể từ lúc Bách Thời bị Hạ Trì bắt đi đến bây giờ, Trục Kha chưa một lần nào hưởng thụ cảm giác ái ân hoan lạc.
Nhịn cả mấy tháng trời rồi, bây giờ người mình yêu đã xuất hiện trở lại và hiển hiện ngay trước mắt, thử hỏi xem có thằng mà kiềm chế nổi.
Trục Kha tắt tivi, dứt khoát leo xuống giường đi đến phòng tắm mở cửa ra, hào hứng xông vào.
“Sao cậu lại vào đây?” Bách Thời bị bất ngờ nên theo liền lấy tay che cơ thể lại theo phản xạ tự nhiên.
Trục Kha nhanh như chớp cởi bỏ áo quần, tiến đến ôm lấy Bách Thời dưới dòng nước của vòi sen: “Thời gian qua tôi thèm khát cậu chết đi được.” Cúi đầu vào hõm vai của Bách Thời hít một hơi: “Mùi hương này, tôi nhớ đến nao lòng.”
Bách Thời nhìn thấy biểu cảm của Trục Kha đang bị dục vọng ái ân làm cho mộng mị thì không khống chế được mà đỏ mặt. Đã lâu lắm rồi cả hai không làm tình, cho nên cảm giác thật khó tả, nó giống hệt như lần đầu vậy.
Trục Kha vuốt sống lưng của Bách Thời, sau đó luồng xuống cặp đào của cậu xoa nắn: “Dự đoán hôm nay tôi sẽ không dừng lại được nếu như cậu chúa bị làm đến bất tỉnh.”
Nói xong, Trục Kha xoay người Bách Thời lại, đè cậu lên tường, dùng ngón tay đã ướt xâm chiếm vào khe hở của Bách Thời. Bách Thời thoáng run nhẹ: “Chậm thôi.”
Trục Kha không muốn khiến Bách Thời khó chịu nên trong tâm thức ngay từ đầu đã biết tự giác suy nghĩ sẽ phải dịu dàng.
Màn dạo đầu qua đi, thấy mấy ngón tay của mình đều đã đi vào vừa vặn nơi đó của Bách Thời, y nói: “Tôi vào nhé.”
Bách Thời cắn chặt răng, chờ đợi.
Kết quả, Trục Kha chỉ mới vào có một nửa, bụng Bách Thời đột nhiên khó chịu, sau đó cậu nhịn được mà nôn mửa.
Trục Kha thấy vậy thì hoảng hồn, gấp gáp rút phân thân của mình ra khỏi người Bách Thời, y lo lắng hỏi: “Cậu không được khỏe sao? Ăn uống không đúng nên mới nôn sao?”
Bách Thời nôn xong thì ho mấy cái rồi mới nói: “Không có, tôi không ăn bậy bạ đâu. Nhưng mà hình như, cơ thể tôi có gì đó lạ lắm, nhất là… ở bụng.”
Nói xong, Bách Thời lại cảm chóng mặt, suýt nữa thì té xuống sàn, may mà có Trục Kha đỡ lấy.
Trục Kha vội vã mặc quần áo cho Bách Thời và mặc cho mình nữa, sau đó thì vội vàng dìu dắt cậu ra giường nằm xuống.
“Có ổn không vậy? Hay tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé.” Trục Kha lo sốt vó.
Bách Thời lắc đầu: “Giờ tôi muốn ngủ. Ngủ một giấc chắc là sẽ ổn thôi. Tôi không thấy mệt gì cả, chỉ hơi chóng mặt.”
Trục Kha tạm thời nghe theo: “Được rồi, cậu ngủ đi. Nhưng mà nếu sáng mai cậu vẫn chưa ổn thì tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện đấy.”
Bách Thời gật đầu: “Ừm.”
Sáng hôm sau, tình trạng của Bách Thời hoàn hảo bình thường, chẳng có vấn đề gì trong cơ thể cậu cả. Tưởng đâu mọi thứ đã tốt lên, nhưng không ngờ đến chiều Bách Thời lại bị một trận ói mửa nữa.
Trong bụng lại có gì đó thay đổi kỳ quặc nữa rồi. Tự nhiên lúc này Bách Thời có một suy nghĩ vô cùng rùng rợn và kinh dị.
Có khi nào Hạ Trì vì giận cậu mà chơi ngải cậu không?
Bách Thời nghĩ vậy liền rùng mình, da gà da vị nổi lên từng cơn.
Trục Kha tất nhiên là không thể đề mặc Bách Thời như vậy, ngay tức khắc đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra. Sau một thời gian thăm khám toàn diện, Trục Kha và Bách Thời lúc này đang ngồi nói chuyện với bác sĩ.
“Tôi có bị bệnh gì nghiêm trọng không bác sĩ?” Bách Thời thấp thỏm hỏi.
“Sức khỏe của cậu rất tốt, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, không có gì bất ổn cả.” Bác sĩ nói.
Nghe vậy, Bách Thời lẫn cả Trục Kha đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Chưa kịp vui mừng quá lâu, vị bác sĩ lại nói tiếp: “Tuy nhiên, có thể cậu có chỗ thay đổi rồi.”
“Thay đổi?” Bách Thời và Trục Kha khó hiểu đồng thanh hỏi.
“Cậu đã có thai rồi.”
“Hả?” Bách Thời chấn động toàn phần, hai mắt trợn lớn không dám tin vào những gì mình nghe.
Trục Kha hoang mang hỏi lại: “Bác sĩ có lộn không? Người yêu tôi là nam mà?”
Bách Thời chợt nhớ đến một vấn đề mà bao lâu nay cậu đã quên lãng, đó là Vĩnh Kiệt trước đây từng dùng thuốc SCV, loại thuốc giúp kích thích cổ tử cung xuất hiện đối với nam giới, loại thuốc giúp đàn ông có thai.
Bác sĩ nói: “Là vì người yêu của cậu có tiêm thuốc SCV, và cò dùng thuốc kháng sinh hỗ trợ của SCV nữa.”
Bách Thời rơm rớm nước mắt, lắc đầu không tin: “Chắc là có nhầm lẫn rồi. Tôi đã dừng dùng thuốc từ rất lâu rồi.”
“Lượng thuốc SCV trong cơ thể của cậu rất cao, điều này chứng tỏ cậu đã vừa tiêm vừa uống nó từ khi còn nhỏ, và liều lượng cũng khá nhiều, vì vậy dù cho cậu có dừng thì cũng rất khó để để lượng thuốc đó mất đi. Với cả, tôi hỏi hai cậu cái này, có phải cả hai đã quan hệ rất nhiều hay không?”
Trục Kha nhìn sang Bách Thời, Bách Thời thì rũ mi nhớ đến… Hạ Trì.
Bác sĩ không nghe thấy ai trả lời thì ngầm tự hiểu, nói tiếp; “Vì vậy, tôi kết luận như sau, bởi vì cậu dùng thuốc SCV rất nhiều, cộng thêm việc quan hệ tình dục với tần suất cao, cho nên việc cậu cấn bầu, là điều hoàn toàn dễ hiểu.”
Bác sĩ dừng lại giây lát rồi tiếp tục: “Này, cậu rất may mắn đấy. Không phải chàng trai nào dùng SCV cũng có thể có thai đâu, phải dựa vào vận may nữa đấy. Chúc mừng cả hai nhé.”
Bách Thời chẳng thấy việc này may mắn chỗ nào cả. Đối với người khác thì đây là hỉ sự, còn đối với cậu, đây chính là một tin sét đánh.
Cậu… đã có con với Hạ Trì!
Thật là oan nghiệt!
Bách Thời thất thần đi trên hành lang bệnh viện, còn Trục Kha thì đi phía sau cậu, dán mắt vào lưng cậu, buồn bã và não nề.
Nghe tin người yêu mình có con với người khác, có ai mà lại vui vẻ chúc mừng không?
Thiểu năng mới làm vậy!
Trục Kha vừa buồn cho mình, lại vừa xót cho Bách Thời.
Trục Kha cố gắng vực dậy tinh thần, đi đến ôm eo Bách Thời, an ủi: “Không có gì phải rầu cả, cậu còn có tôi mà. Đứa bé này nếu được sinh ra an toàn, cậu có thể nào, cho tôi làm cha nuôi của nó không?”
Bách Thời nghe vậy thì chững chân lại, cậu chợt khóc lên, ôm lấy Trục Kha: “Tôi xin lỗi.”
Trục Kha mỉm cười chua chát: “Không phải lỗi do cậu. Là do cuộc sống này quá khắc nghiệt mà thôi.”
Trục Kha đẩy nhẹ Bách Thời ra, lau nước mắt cho cậu: “Cậu có định cho Hạ Trì biết chuyện này không? Nếu như Hạ Trì biết, biết đâu cậu ấy sẽ thay đổi, đàn ông khi có con, họ sẽ suy nghĩ chín chắn hơn nhiều đấy.”
Trục Kha đang dối lòng, miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Trục Kha lại hoàn toàn không hề muốn Bách Thời quay lại tìm Hạ Trì.
Bách Thời quật cường nói: “Không. Dẫu cho có thế nào, tôi cũng không quay lại tìm Hạ Trì đâu.”
Một tuần sau đó, thông tin Bách Thời có thai đã được Trục Kha lan truyền ra với Thế Sinh, Lê Học và Lạc Doanh. Ai nấy nghe tin đều có cảm xúc kinh ngạc lớn.
Thế Sinh và Lê Học thì mừng cho Bách Thời.
Còn Lạc Doanh thì toàn phần trái ngược, cậu nheo mày khó chịu: “Là… con của anh sao, Trục Kha?”
Trục Kha không đề tâm lắm đến thái độ này của Lạc Doanh, khẳng định: “Là con tôi.”
Lạc Doanh từng hứa với lòng rằng cậu sẽ không mong mỏi Trục Kha thích và thành đôi với mình, chỉ cần mỗi ngày được thấy Trục Kha, được nói chuyện, được là một phần trong cuộc sống của Trục Kha thì cậu đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mà, ngay khi nghe tin Bách Thời có con được, mà nó lại là con của Trục Kha, Lạc Doanh thình lình cảm thấy không cam tâm, có chút đố kỵ.
Khoảng thời gian Bách Thời biến mất, Lạc Doanh và Trục Kha đã rất vui vẻ, chính vì vậy khi Bách Thời trở về, Lạc Doanh liền cảm thấy mất mát và không đành lòng.