Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 77: Chương 77: Tìm đường trốn chạy




Hạ Trì ôm ngang Bách Thời, mang cậu di chuyển đến một căn phòng khác rộng rãi hơn, chu đáo đắp chăn lại cho cậu sau đó mới rời đi. Trước khi đi, Hạ Trì ghi lại cho Bách Thời vài dòng tinh nhắn vào giấy ghi chú.

“Tôi có chút việc bận phải đi trước, cháo ở dưới bếp, nếu đói thì xuống dưới mà ăn.”

Hạ Trì lái xe ô tô rời đi, đi đến chỗ hẹn với Trục Kha. Nơi Trục Kha và Hạ Trì hẹn nhau là ở quán cà phê gần trường học Trấn Lâm.

Hạ Trì vừa mở cửa bước vào, Trục Kha nói ngay: “Sao lâu quá vậy? Vẫn chưa hết đau bụng à?”

“Hết rồi, nhưng vì đường kẹt xe nên đến hơi chậm.” Hạ Trì ngồi xuống, tiện thể gọi đồ uống: “Này phục vụ.”

Một người phục vụ ở gần chỗ Hạ Trì xoay người lại, đi đến chỗ của hắn. Hạ Trì nhìn thấy người này thì bất giác giật mình.

Andy!

Cũng tại vì Hạ Trì hắn đang làm chuyện xấu, mà lúc hắn làm chuyện xấu Andy cũng biết được vài phần. Cậu ta biết được hắn đang giam giữ Bách Thời, chính vì vậy khi thấy Andy ở đây, Hạ Trì có hơi bị khớp.

“Cho một cà phê latte.” Hạ Trì tỏ ra bình ổn nhất có thể.

Andy cũng khá là biết điều, cậu dĩ nhiên sẽ không tiết lộ việc mình quen biết Hạ Trì và được Hạ Trì thuê về chăm sóc người kia đâu. Andy lễ độ nói: “Dạ xin quý khách chờ trong giây lát, cà phê của quý khách sẽ có ngay.”

Lúc Andy vừa đi khuất, Hạ Trì mới chợt nhớ Andy là người của thành phố An Dương Hạ, việc đi đâu đó rồi đụng mặt nhau cũng là chuyện bình thường, những có một việc mà sơ xuất quên bén đi, đó chính là hắn chưa nhắc nhở Andy là phải ngậm mồm lại về sự việc mà chỉ có một hình hắn và Andy cậu ta biết.

Hạ Trì nói với Trục Kha: “Tôi vào nhà vệ sinh chút.”

“Mới tới nơi chưa nói được câu nào mà đã vào nhà vệ sinh. Cậu thật sự đã hết đau bụng thật không? Có phải cậu vì không muốn thất hẹn cho tôi leo cây cho nên mới cố gượng đến đấy không vậy?”

Hạ Trì phủ nhận: “Tôi đã nói là tôi hết đau bụng rồi, chỉ muốn vào nhà vệ sịn rửa mặt.”

Nghe Hạ Trì nói vậy thì Trục Kha cũng đành tin, chứ còn cách nào khác nữa đâu.

Thay vì Hạ Trì rẽ hướng vào nhà vệ sinh, hắn lại di chuyển sang một hướng khac tiến thẳng vào quầy pha chế cà phê.

“Này.” Hạ Trì gọi Andy.

Andy đang pha cà phê thì xoay lại hỏi: “Là cậu sao, có chuyện gì?”

“Chuyện tôi đang giữ người, cậu liệu mà đừng có hó hé ra cho bất kỳ ai, đặc biệt là cậu ta.”Hạ Trì nói đến câu cuối thì hất cằm ra bên ngoài ám chỉ Trục Kha: “Hiểu chưa?”

Andy đáp lại: “Không cần phải nhắc nhở đe dọa tôi đâu, tôi biết tôi nên làm gì và không nên làm gì mà. Dù sao cậu cũng là người thuê tôi, tôi nào có quyền đi rêu rao cuộc sống đời tư của cậu.”

Hạ Trì khá hài lòng với thái đồ biết điều này của Andy, hắn gật gù khen tốt một lần, sau đó trở ra ngoài, tâm sự cả một buổi sáng với Trục Kha.

“Xe mới à?” Trục Kha nhìn chiếc xe hơi màu đen của Hạ Trì đâuu ở bên ngoài.

“Ừm, xe mới, những mà là của người ta, tôi mượn vài hôm xài chút.”

Lúc nay ở nhà, Bách Thời trở mình tỉnh giấc. Cậu dụi dụi mắt rồi nhìn xung quanh: “Đây là đâu vậy?” Bách Thời cứ nghĩ mình còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh táo nên mới cảm thấy nơi này thất lạ lẫm.

Nằm thêm một chút, Bách Thời cảm nhận có gì đó không đúng. Bây giờ cậu mới mắt to ra, ngồi bật dậy nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhì lui nhìn xui nhìn ngược, rốt cuộc cũng phát giác bản thân đúng thật là đang ở một nơi xa lạ chứ không phải cậu đang nằm mơ.

Bách Thời bắt đầu hoảng loạn, cậu bước xuống giường, trong lúc đang định tìm một thứ gì đó có thể bảo vệ được cậu như cây gậy hay cuốn sách cứng cứng nào đó thì cậu lại phát hiện trên hủ đầu giường có một tờ giấy viết chữ.

“Tôi có chút việc bận phải đi trước, cháo ở dưới bếp, nếu đói thì xuống dưới mà ăn.” Hạ Trì nhắn nhủ.

Đọc được dòng tin nhắn này, Bách Thời tạm thời thở phào nhẹ nhõm khi biết được mình không bị bắt cóc. Nhưng song song đó, cậu lại có cảm giác sợ hãi, vì cậu không hiểu tại sao Hạ Trì lại đưa cậu đến đây?

Đây là của ai? Của Hạ Trì luôn sao?

Bách Thời đi xuống dưới nhà, xem qua sơ bộ rồi tiếp tục đi ra sân vường. Đúng thật là Hạ Trì đã đưa cậu bỏ trốn rồi.

Hiện tại vì không có Hạ Trì ở nhà, Bách Thời cần phải hành độn ngay lập tức, cơ hội chạy trốn ngàn năm có một cũng không chừng.

Tuy nhiên, nếu cậu trốn đi thì cậu phải đi đâu để có thể trở về nhà Trục Kha? Cậu không có tiền, không có điện thoại để liên lạc, cậu cũng không biết chỗ này là chỗ nào, vậy thì khi trốn thoát cậu sẽ làm cách nào về đây?

Bách Thời đứng giữa sân vươn loay hoay suy nghĩ, đi âu đi lại nghĩ cách. Sau hơn năm phút, Bách Thời quyết định, trước mắt cứ trốn chạy cái đã.

Cậu không muốn phải sống như một con chim bị giam giữ trong chiếc lồng đồ sộ này đâu. Ai trên đời mà không muốn tự do, cậu cũng không ngoại lệ.

Dâu cho Hạ Trì có thay đổi và đối xử tốt với cậu, cậu cũng không muốn chôn vùi bản thân ở tại nơi này đâu.

Bách Thời đi vào trong nhà, lấy ra một bộ quần áo mặc vào, sau đó chạy ra khỏi nhà, trèo qua cổng lớn rồi nhảy xuống. Vì cánh cổng này quá cao, lại còn khó leo nữa, vì thế Bách Thời mất rất nhiều thời gian để trèo qua nó. Lúc cậu đáp xuống mặt đất, phần mông đập xuống nền đau nhói cùng cực, hai khuỷu tay và lòng bàn tay của cậu cũng bị trầy xước theo.

Để có được sự tự do, một chút vết xước này thì có là gì. Nhờ có động lực là tương lại tươi sáng phía trước, cho nên Bách Thời mới có đủ can đảm để chủ động thoát khỏi bàn tay quỷ thần của Hạ Trì.

Bách Thời lang thang trên xon đường vắng vẻ, may mà hiện giờ đang là ban ngày nên cảnh vật cũng không đìu hiu lắm, chứ mế cậu trốn đi vào ban đêm và đi qua con người này, chắc cậu sẽ sợ ma đến bất tỉnh luôn quá.

“Đói bụng quá.” Bách Thời chợt thấy hối hận khi lúc nãy không múc theo một tô cháo mà Hạ Trì đã nấu để mang theo.

Tuy suy nghĩ này hơi buông cười và ấu trĩ, nhưng cũng chỉ bởi vì cậu quá đói thôi mà, với lại cậu vừa hết bệnh xong, cơ thể cũng chưa hồi phục khỏe mạnh hoàn toàn, chỉ cần một chút đói thôi là cậu thấy uể oải lắm rồi.

Hạ Trì lúc này đang ngồi trên chiếc xe ô tô, đạp ga táng tốc trở về nhà, hắn đột nhiên có linh cảm ở nhà có gì đó không ổn rồi.

Khi Hạ Trì về đến trước cổng nhà, hắn vô tình nhìn thấy trên nền đất có vài vết máu, linh cảm không hay lại trỗi dậy.

Hạ Trì nhấn điều khiển, cánh cổng mở ra, hắn ba chân bốn cẳng chạy vào trong, một mạch đi lên lầu tìm Bách Thời.

Trong phòng không có, trong nhà vệ sinh cũng không, dưới bếp và sân thượng cũng không. Hạ Trì tức tối đạo vào tường: “Con mẹ nó, Vĩnh Kiệt, câu dám bỏ trốn à.”

Hạ Trì hô hấp khó nhằn. Hạ Trì này đời này chưa từng cúc cung tận tụy chăm sóc ai bao giờ, Bách Thời là người duy nhất khiến hắn phải làm vậy, thế mà bây giờ khi Bách Thời đã khỏe mạnh thì thứ hắn nhận lại được là sự trốn chạy của đối phương.

Ánh mắt Hạ Trì như hổ báo: Thằng này một tuần vừa qua khổ như một con chó. Vĩnh Kiệt, đừng để tôi bắt được cậu, cậu sẽ bị nghiền nát dưới chân tôi.”

Hạ Trì đóng cửa, trở vào trong xe, xoay xe một cách thuần thục mà gấp rút, dứt khoát đạp mạnh ga, phóng xe đi như tên lửa. Hắn nhất định phải tìm được Bách Thời trong hôm nay. Hắn đang rất nôn nóng để được trừng trị Bách Thời khi dám xem thường công sức chăm nom của hắn mà bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.