Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 103: Chương 103: Tuyệt vọng




Bách Thời vẫn không nói gì, cậu cũng không đủ can đảm để nhìn vào mắt Hạ Trì lúc này, cậu chỉ có thể rũ mi nhìn vào bã vai của hắn.

Hạ Trì không nhịn được nữa, mạnh bạo đi đến nắm lấy hai bắp tay của Bách Thời siết mạnh rung lắc mạnh, nói lớn: “Cậu trả lời đi chứ, cậu sợ tôi sẽ làm hại Bách Thần cho nên cậu mới cố giấu tôi đúng không? Cậu với Trục Kha con mẹ nó xem tôi là loại người cặn bã đến thế có phải không?”

Bách Thời bị Hạ Trì nắm vai đến đau nhức, cậu cũng tức giận mà cố gắng đẩy hắn ra, không nén nổi mà quát lại; “Tôi chính là không muốn cậu đau lòng nên mới không muốn cho cậu biết.”

Hạ Trì cười méo mó: “Đau lòng gì chứ? Dù sao thì Bách Thần cũng là con tôi. Chính vì cậu giấu giếm không nói cho tôi biết mới là thứ khiến tôi đau lòng đấy. Cậu với Trục Kha yêu nhau đến mức nào tôi có thể hiểu, tôi cũng đã kìm lòng chấp nhận rồi còn gì, còn chuyện Bách Thần, cậu không có quyền cấm tôi nhận con.”

Bách Thời chợt đông cứng toàn thân: “Cậu nói gì?”

Hạ Trì vẫn không ngăn nổi sự phẫn nộ: “Cậu còn giả bộ, cậu bị con mẹ gì vậy?”

Bách Thời rốt cuộc cũng hiểu, tại sao Hạ Trì lại như vậy. Và, đã có một sự hiểu lầm.

Bách Thời cố gắng điềm tĩnh: “Hạ Trì, cậu nghe tôi nói, Bách Thần… không phải con của cậu. Cậu đã hiểu lầm rồi.”

Hạ Trì nghe vậy thì cười như một điên, cười xong, hắn đạp một cái lên tường để trút giận. Đến nước này rồi mà Bách Thời vẫn ngoan cường như thế.

Hạ Trì tiếp tục nắm lấy cổ áo của Bách Thời, kích động mà rống vào mặt cậu: “Nãy giờ tôi nói cậu không hiểu sao? Rốt cuộc thì cậu muốn cái chết tiệt gì đây? Muốn tôi phải quỳ xuống lạy lục van xin thì cậu mới chịu thừa nhận phải không.”

Bách Thời vẫn không phản ứng, cắn chặt răng nghe Hạ Trì xả giận.

Hạ Trì cuối cùng cũng hạ giọng, nhưng đôi mắt hắn vẫn hằn lên tơ máu và lừa giận: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không làm. Nếu như cậu không cho tôi nhận con, vậy thì tôi sẽ nhận lại nó theo cách của tôi.”

Nói xong, Hạ Trì đạp cửa phòng của Bách Thần. Bách Thời nhìn thấy mà cả kinh.

Bách Thần ở bên trong phòng từ nãy đến giờ đều nghe hết những gì Hạ Trì và Bách Thời nói với nhau, thằng bé cũng hiểu được nửa phần.

Thấy Hạ Trì bước vào, Bách Thần hoàng sợ ngồi co rúm ở trên giường.

Hạ Trì dứt khoát bước tới, bế Bách Thần lên, Bách Thần sợ hãi khóc toáng. Mặc kệ thằng bé khóc lóc, Hạ Trì vẫn kiên quyết muốn bế nó đi.

Bách Thời chạy theo níu lấy Hạ Trì: “Cậu buông Bách Thần, tôi đã nói nó không phải con của cậu. Hạ Trì, cậu tỉnh táo lại đi.”

Ra đến cửa nhà, Hạ Trì hất mạnh khiến Bách Thời té xuống, lúc hắn chuẩn bị mở cửa, Bách Thời ở phía sau lại mở miệng: “Là cậu ép tôi đấy Hạ Trì.”

Cánh tay Hạ Trì dừng lại ngay tay nắm cửa, sau đó xoay người lại nhìn Bách Thời. Bách Thời đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Hạ Trì, sự chần chừ của cậu khiến nước mắt cậu chảy xuống, vài giây sau, cậu nói: “Con của cậu… nó chết rồi.”

Hạ Trì ngây đờ vài giây, sau đó nói: “Trình độ nói dối của cậu rất tốt đấy có biết không? Suýt chút nữa tôi đã tin rồi.”

“Tôi không nói dối.” Bách Thời siết tay thành nắm đấm: “Sau khoảng thời gian cậu giam giữ và cưỡng bức tôi năm đó, đúng thật là tôi đã có con với cậu, nhưng trong một lần bị đám lưu manh gây sự, con của cậu, đã mất rồi.”

Đáy lòng Hạ Trì nhói lên, toàn thân vô lực, hắn không còn đủ sức để bế Bách Thần trên tay, hắn thất thần thả Bách Thần xuống.

Bách Thần vừa đạp đất, thằng bé liềm chạy đến ôm chân Bách Thời. Bách Thời nói tiếp: “Bách Thần thực sự, là con của tôi và Trục Kha. Sau khi anh của Bách Thần mất đi, hai tháng sau, nhờ Trục Kha mà tôi may mắn có được Bách Thần, thằng bé khiến tôi an ủi phần nào.”

Hạ Trì lắc đầu không muốn tin: “Không phải sự thật phải không? Cậu đang… “

“Nếu như cậu muốn, cậu có thể mang Bách Thần đi để xét nghiệm ADN.” Bách Thời cũng không kìm được đau buồn: “Tôi đã cố quên đi và muốn giấu cậu chuyện này, vì tôi không muốn cậu và tôi cứ mãi đau khổ và day dứt. Nhưng cậu lại ép tôi nói ra.”

Hạ Trì bất lực, vì cậu biết, Bách Thời không nói dối, vì trong mắt Bách Thời, có hàng vạn tia khổ sở.

Cạch một tiếng, Trục Kha mở cửa chạy vào, mặt mũi Trục Kha hớt hải như gặp ma. Sau khi nhận ra điều bất thường của Hạ Trì qua màn hình điện thoại, Trục Kha biết rằng Hạ Trì đã hiểu lầm Bách Thần là con hắn, cho nên Trục Kha mới vội vã chạy về.

Trục Kha thấu đáo, nếu như Hạ Trì đã hiểu lầm, Bách Thời chắc chắn sẽ không giấu được chuyện con của Hạ Trì chưa kịp thành hình đã phải rời khỏi thế gian, cho nên Trục Kha mới lo lắng Hạ Trì sẽ bị sốc và lại điện loạn như ngày xưa.

Thấy trong nhà Hạ Trì và Bách Thời đều thẫn thờ, hai mắt đỏ hoe vì nước mắt, còn Bách Thần thì sợ sệt ôm chân Bách Thời, Trục Kha đã hiểu, tất cả đã được vạch trần.

Hạ Trì xoay lưng, đi lướt qua Trục Kha, mở cửa rời đi, Trục Kha đuổi theo một đoạn: “Hạ Trì.”

Hạ Trì cũng cố gắng dừng chân nán lại nghe Trục Kha nói.

Trục Kha mờ miệng: “Tôi biết cậu rất đau lòng, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, cậu đừng sống trong quá khứ mãi. Tương lai cậu vẫn còn rất dài đấy.”

Hạ Trì rặn mãi mới nói được vài từ: “Tôi không sao, cậu vào với Bách Thời đi.”

Dứt lời, hắn lại bước đi, tâm trạng hắn bây giờ như đang rơi xuống vực ở một độ cao ngút ngàn, đến khi cơ thể chạm đất, tất thảy đều tan tành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.