Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 34: Chương 34: U mê thành họa




Mười giờ tối. Bách Thời đi tắm trước, sau đó đến Hạ Trì, khi Hạ Trì bước ra, Bách Thời đã lim dim trên giường ngủ. Hắn nhìn cậu đăm chiêu một hồi, quyết định tắt đèn leo lên giường.

Cảm thấy chiếc giường hơi rung lắc, Bách Thời mở mắt ra, liền thấy Hạ Trì nằm xuống ở bên cạnh, vội hỏi: “Cậu sẽ nằm ngủ ở đây?”

Hạ Trì đáp: “Không thấy hay sao mà còn hỏi.”

“Nhưng cậu cho tôi nằm đây rồi mà.”

“Tôi cho cậu ngủ trên giường tôi, không có nghĩa là tôi sẽ nằm chỗ khác.”

Bách Thời không cam tâm: “Vậy cậu nằm đi, tôi xuống sàn.” Cậu vừa nhổm đầu dậy, Hạ Trì đã dang tay sang đè cậu nằm xuống.

Hắn nói: “Cậu sợ tôi lại lên cơn à. Đã bảo là không cần lo rồi, tôi sẽ không làm vậy. Nằm đi, tâm sự chút.”

Các thể hiện của Hạ Trì hôm nay đặc biểu đoan chính, Bách Thời cũng tạm thời nới lỏng cảnh giác.

“Hôm tôi trấn lột và hành hạ cậu, chắc là khổ sở lắm phải không?”

Bách Thời không biết cảm giác của Vĩnh Kiệt khi bị Hạ Trì thực hiện bạo lực học đường như thế nào, nhưng cậu vẫn bâng quơ ừm một tiếng.

Hạ Trì gối một tay sau đầu, một tay nâng cánh tay của Bách Thời lên: “Con hổ đâu?”

“Tôi xóa rồi.”

“Sao lại xóa?”

“Không thích hình xăm đó nữa.” Bách Thời cậu chưa bao giờ là người thích xăm.

“Vậy định xăm hình khác?”

“Không.” Bách Thời nghĩ nghĩ vài giây, cuối cùng nói: “Nhưng nếu tôi muốn xăm lại, có biết tôi chọn hình gì không.”

Hạ Trì đợi cậu nói tiếp.

“Tôi sẽ xăm dòng chữ. Hận người tên Hạ Trì một đời.”

Hạ Trì ngơ ngác chốc lát, sau lại phụt cười lắc đầu: “Cũng phải, người như tôi phải có người hận mới hợp lý.”

Bách Thời cũng phụt cười theo, vừa nãy thực ra cậu chỉ nói đùa, nhưng cũng không hoàn toàn vô nghĩa. Bách Thời lại nói: “Tôi hỏi cậu cái này. Vì sao từ đêm đó tới nay, cậu lại tránh mặt tôi?”

Hạ Trì phản hồi không chậm chạp: “Vì Trục Kha có tình ý với cậu. Vả lại, tôi không muốn Trục Kha hiểu lầm tôi thích nam nhân.”

“Thế cậu có không?” Bách Thời không cố kỵ mà hỏi ngay.

“Này, cậu đừng có đi quá giới hạn. Cậu mà hỏi những câu như thế một lần nữa, tôi không nương tay đâu.”

Bách Thời đã dự liệu được Hạ Trì sẽ nổi giận khi cậu hỏi câu này, nhưng cậu vẫn muốn hỏi, vì ngày hôm nay hắn đã cư xử rất lạ với cậu.

Bách Thời đánh trống lãng: “Lần tôi đến đây để cậu vẽ tranh, ba cậu đã nhờ tôi một việc.”

“Việc?”

“Ba cậu muốn tôi kèm cậu học bài. Muốn tôi làm gia sư cho cậu.”

Hạ Trì cười một bên: “Cậu cho nó qua đi. Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ học hành nghiêm túc hơn sao?”

“Tôi xưa giờ chưa học hành đàng hoàng bao giờ nhưng vẫn lên lớp đều đều.”

“Đó là thầy cô nương tay cho cậu.”

“Tôi không cần biết. Nương thì tốt thôi.”

Có một điều mà hầu như ai cũng biết, đó là thầy cô trong trường ai cũng muốn Hạ Trì mau chóng tốt nghiệp và rời khỏi nơi này, hầu như khi chấm bài của hắn, thầy cô đều nương tay đến tận cùng để hắn điểm đủ mà lên lớp. Chứ nếu với sức học tàn tật và cách làm bài may rủi như vậy, có khi mười năm sau hắn còn chưa thể tốt nghiệp.

Không gian phòng vốn đang êm ả, Hạ Trì thình lình lật người nằm nghiêng nhìn chằm chằm người bên cạnh. Bách Thời cảm nhận được ánh mắt Hạ Trì đang dán chặt lên người cậu, nhưng cậu vẫn giả vờ không biết.

Sau vài phút ngột ngạt, Hạ Trì cũng lên tiếng: “Ngày mai tôi muốn cậu làm người mẫu tiếp cho tôi vẽ.”

Bách Thời nhẹ nhõm: “Được.”

Hạ Trì vẫn chưa nói xong: “Nhưng lần này không giống lần đầu đâu.”

“Không giống?” Bách Thời xoay đầu khó hiểu, giáp mặt với hắn hỏi.

“Tôi muốn vẽ cậu với một cơ thể trần trụi.”

Bách Thời chấn động, giọng lắp ba lắp bắp: “Trần... Trần trụi.”

“Cậu phải cởi đồ.”

Bách Thời nuốt nước bọt một ngụm, hai tai đỏ lên. Hạ Trì cười phức tạp: “Dù sao hôm nay trong nhà vệ sinh của quán bar tôi cũng đã thấy tường tận hết rồi, cậu còn gìn giữ làm gì.”

Bách Thời xấu hổ nghiêng người đưa lưng về phía hắn: “Không thể.”

Hạ Trì chồm người tới, phà hơi nóng vào tai cậu, trầm giọng nói: “Cậu quên cậu vẫn đang là thế thân của Bách Thời à? Chính cậu muốn mà không phải sao?”

Bách Thời bị chọc nhột, tai lại càng đỏ hơn, không biết nên phản bác thế nào.

“Cậu là người bắt đầu, nhưng người kết thúc phải là tôi. Đừng để tôi phải mạnh tay với cậu. Tôi cũng không muốn món đồ chơi của tôi bị sứt mẻ gì đâu.”

Cái vẻ mặt đáng ghét ấy lại bắt đầu nữa rồi. Bách Thời buồn bực nói thầm.

Tối khuya, từng tầng sương mù lãng đãng ngoài sân, hết thảy mọi người hầu như đã chìm sâu vào giấc mộng, Bách Thời chậm rãi mở mắt, cẩn trọng nghiêng đầu kiểm tra xem Hạ Trì đã say giấc chưa. Sau khi xác định đối phương đã ngủ, cậu từ tốn rề rà ngồi dậy bước xuống giường.

Cậu muốn xuống dưới nhà gặp dì Từ, mục đích của cậu kéo khi đến đây chỉ có như vậy. Đi ngang qua phòng bếp, Bách Thời hồi hộp khi sắp gặp lại dì Từ.

Cạch một tiếng, cậu mở cửa ra, nhìn thấy ánh đèn màu vàng cam mờ ảo trong phòng, cùng với chiếc giường đang ru dì Từ chìm vào giấc mộng, Bách Thời không kiềm được vui mừng mà phát khóc. Cả tháng nay cậu nhớ người dì đến u sầu thảm thiết, y hệt như những ngày đầu khi mẹ cậu mất vậy.

Bách Thời nhẹ nhàng đi vào, tránh gây ra tiếng động lớn khiến dì Từ thức giấc, sau đó quyết định nằm xuống cạnh dì, đặt báo thức ở chế đôi rung, kế tiếp là yên bình nằm ngủ bên cạnh đến khi điện thoại đánh thức.

Nguyên một đêm nằm ngủ với dì Từ khiến tinh thần cậu sảng khoái lạ thường, khi quay trở về phòng Hạ Trì, Bách Thời cũng rón rén không dám cử động mạnh, từ tốn nằm xuống giường chuẩn bị ngủ tiếp, dù sao bây giờ cũng mới chỉ bốn giờ sáng.

Lúc Bách Thời đang lim dim, Hạ Trì độ ngồi trở mình, ôm lấy cơ thể cậu, kề môi ngay sát tai cậu. Hơi thở ấm nóng của hắn phả ra khiến Bách Thời lạnh sống lưng.

Hạ Trì giọng hơi ngáy ngủ hỏi: “Mới đi đâu về.”

Bách Thời giật mình vì tường mình bị phát hiện, cậu ấp úng một hồi rồi đanh thép phản hồi: “Tôi bị đau bụng, vừa trong nhà vệ sinh ra.” Nói xong, cậu chờ mãi không nghe Hạ Trì nói thêm gì nữa, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Toàn diện an tâm, Bách Thời nhắm mắt tiếp tục tìm kiếm giấc ngủ, chốc lát sau, Hạ Trì chậm rãi mở mắt ra, gương mặt hoàn toàn tỉnh táo, không hề giống một người vừa ngủ dậy chút nào, hắn thâm trầm đầy ý vị nhìn góc nghiêng của Bách Thời, thầm nghĩ: “Tại sao cậu ta lại muốn ngủ cùng dì Từ? Hai người họ biết nhau sao?”

Một dấu chấm hỏi siêu to khổng lồ được đặt mạnh trong đầu của Hạ Trì.

Hôm nay là chủ nhật, Bách Thời thật sự chỉ muốn trở về nhà của mình để ôn bài, vẫn còn vài môn nữa chưa thi xong. Hạ Trì thì ngược lại, hắn muốn dùng hôm nay đề chơi bời, mà điều đáng nói, hắn ép buộc cậu đi chung.

“Lịch trình của ngày hôm nay là đi chơi, đến chiều về cậu phải làm người mẫu cho tôi vẽ, đến tối tôi liền trả cậu tự do.” Tên học sinh cá biệt quanh năm suốt tháng toàn ăn chơi mạnh miệng ra lệnh.

Bách Thời không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý hắn, những nếu suy xét kỹ lại, việc này cũng có lợi cho việc trả thù của cậu. Nhắc đến trả thù, Bách Thời chợt phát hiện bản thân đang có chút lơ là việc này, thậm chí có lúc còn quên mất.

Không ổn rồi, mày phải tỉnh táo lên, Bách Thời à, không được để bị sập bẫy. Lý do duy nhất khiến mày muốn tiếp tục ở bên cạnh Hạ Trì không phải vì tình cảm cũ xưa, mà là vì sự nghiệp thay trời hành đạo mà cho Hạ Trì một bài học khiến cậu ta phải thống khổ như cậu của ngày xưa.

“Nghĩ gì mà mơ màng vậy? Còn phê ngủ hay gì?” Hạ Trì đẩy Bách Thời một cái.

Đi xuống dưới nhà, một mùi hương thơm phức của đồ ăn lan tỏa khắp nơi, dì Từ đang làm bữa sáng, Bách Thời không kiềm được nhìn vào, cậu rất nhớ tay nghề nấu nướng của dì ấy.

Lúc này, dì Từ đi ra nói: “Cậu chủ và Vĩnh Kiệt vào dùng bữa sáng đi ạ. Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

“Dì dọn dẹp đi, tôi với cậu ta có chuyện phải ra ngoài.” Dứt lời, hắn xoay sang nhìn vẻ mặt buồn bã hụt hẫng của Bách Thời, liền hiểu: “Mà thôi kệ mẹ đi, ăn xong rồi đi cũng được.”

Bách Thời nghe vậy thì thức thời hưng phấn vui vẻ trở lại, lại còn mỉm cười nhẹ, Hạ Trì thấy nụ cười đó cũng vô thức nhếch một khóe môi cười theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.