Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 49: Chương 49: Yêu thích một linh hồn không tồn tại




Hiện tại đã là một tuần trôi qua, cuộc sống của Bách Thời không ngờ lại có thể yên bình ở bên Hạ Trì như vậy. Dạo gần đây Hạ Trì thật sự có sự thay đổi đáng gờm, không nổi nóng, không phát điên, không làm trò không giống người, không quậy phá, mỗi ngày đi học về hoặc là ở nhà cùng cậu hoặc là đi cùng với Trục Kha hoặc là ở nhà hắn.

Có phải Hạ Trì đã bị ai đó tốt tính đoạt xá rồi không?

Người trước mặt đâu phải là hắn!

Nếu thật sự là hắn, Bách Thời dám cá tình hình êm ái này sẽ nhanh chóng kết thúc trong vài vài ngày nữa thôi.

Đúng như Bách Thời nghĩ, lúc này đang là giờ ra chơi, cậu vốn đang ngồi chăm chỉ làm bài tập, ngoài cửa lớp thình lình có người xông vào. Người này là một học sinh lớp mười một mà cậu không hề quen biết.

Tưởng đâu chuyện chẳng liên quan đến mình, không ngờ nam sinh lớp mười một này lại hối hả chạy đến trước mặt cậu làm mặt khẩn trưởng: “Ca ca à, giúp em với.”

“Giúp? Có lộn người không?” Tôi có biết cậu là ai đâu mà đòi giúp.

“Không không không, không lộn.” Nam sinh lớp dưới vừa thở vừa nói: “Bạn của em bị Hạ Trì đánh, anh xuống giúp tụi em đi, chỉ có anh mới ngăn được thôi. Nhanh đi, bạn sắp tiêu đời rồi.”

Bách Thời chau mày, rốt cuộc thì những chuỗi ngày êm đềm cũng kết thúc. Cậu nói thầm: “Tôi là ông nội của Hạ Trì hay sao mà cậu ta nghe tôi.”

Chạy qua dãy hành lang cùng nam sinh lớp dưới, băng qua phòng hiệu trưởng, chạy xuống ngay căn tin. Từ xa Bách Thời đã thấy đám đông tụ tập, nhìn thôi đã thấy muốn ngộp thở rồi.

Chen vào đám đông, Bách Thời thấy một nam sinh đang nằm vật vã dưới đất cùng với những vết bầm tím trên mặt, Hạ Trì sau khi đánh xong thì tìm ngay một khay đồ ăn mang tới, không nhanh không chậm đổ hết lên người nam sinh kia.

“Hạ Trì, dừng lại đi.” Bách Thời kêu to.

Hạ Trì ngước lên nhìn Bách Thời, ánh mắt hắn tối đen ghê rợn khiến người ta nổi hết da gà. Bách Thời nén sợ hỏi: “Cậu bị gì? Sao lại đánh người nữa rồi? Cậu đã nói muốn thay đổi để trưởng thành hơn không phải sao?”

“Lại đây.” Giọng Hạ Trì trầm thấp mà dứt khoát.

Những người xung quanh cũng nín thở theo dõi, họ không biết Hạ Trì lại sắp sửa biểu diễn một màn kịch kinh dị gì nữa đây.

“Sao?” Bách Thời không biết Hạ Trì đang định làm gì, ánh mắt hắn nhìn cậu có chút đáng sợ, ngừng kỳ thực cậu không thấy mấy nguy hiểm.

“Tôi bảo lại đây.” Hạ Trì nhắc lại.

Bách Thời không nán lại vị trí cũ nữa, chuẩn bị bước tới, đúng lúc này Thế Sịn và Lê Học xuất hiện vịn vai cậu lại, không cho cậu bước tới.

Bách Thời không thể không bước tới, nếu cậu đứng yên, Hạ Trì chắc chắn sẽ tìm mục tiêu khác trong số những người ở đây. Vả lại tất thảy đã tin tưởng cậu nên mới gọi cậu đến, cậu không muốn làm mọi người thất vọng.

Bách Thời chậm rãi gỡ tay Thế Sinh ra khỏi vai mình: “Không sao đâu.” Sau đó bước lên.

Khi Bách Thời đứng đối diện Hạ Trì được hai giây, Hạ Trì đột nhiên vung tay tát cậu một cái khiến cậu nghiêng đầu sững sờ tại chỗ.

Sau khi hồi thần lại, Bách Thời cũng nổi nóng: “Có phải cậu bị điên rồi hay… “ Cậu chưa nói hết cậu, cái tát thứ hai đã giáng xuống.

Bách Thời lần nữa ngây ngốc. Hạ Trì lạnh băng hỏi: “Đau không? Nhục nhã không? Khi bị ai đó vô cớ đánh liên tiếp vào mặt thế này.”

Bách Thời khong hiểu tại sao Hạ Trì lại nói vậy. Một lúc sau, Hạ Trì chỉ tay vào tên nam sinh đang nằm dưới đất: “Cậu ta từng làm như thế Bách Thời.”

Cái gì?

Bách Thời quay sang nhìn kỹ lại gương mặt của nạn nhân bị Hạ Trì đánh nằm dưới chân. Đúng là như thế, người này chính người đã từng tát liên tiếp vào mặt cậu không có lý do trước khi cậu nhảy lầu.

Làm gì mà không có lý do. Lý do chính là vì cậu “lẳng lơ”, “ẻo lả”

Vậy tức là, Hạ Trì đang trả thù giúp cậu sao?

Bách Thời không thích cách hành xử của Hạ Trì, hắn luôn giải quyết vấn đề bằng vũ lực, dù sao chuyện đó cũng đã qua lâu rồi còn gì, hơn nữa, cái danh “lẳng lơ” đó chính là Hạ Trì hắn mang đến cho cậu chứ đâu.

Bách Thời thờ dài khổ não: “Nếu Bách Thời biết cậu làm thế này, cậu ấy cũng sẽ không vui đâu.”

“Tôi vừa mới nhận ra, dạo gần đây cậu rất hay thay lời muốn nói của Bách Thời. Cậu bị ảo tưởng rồi phải không? Cậu là cậu, Bách Thời là Bách Thời, hai cá thể khác nhau, đừng có lúc nào cũng tỏ ra hiểu biết Bách Thời. Cậu có khuôn mặt giống cậu ấy, nhưng cậu mãi mãi là Vĩnh Kiệt.”

Vào khoảnh khắc này, Bách Thời đã toàn phần thấu hiểu tâm can và tình cảm của Hạ Trì dành cho mình.

Hắn thực sự thích cậu, thích một linh hồn đối với hắn đã không còn tồn tại.

Sau sự kiện ở căn tin, Bách Thời và Hạ Trì trong lớp không thèm nói với nhau câu nào, khiến cho bạn học xung quanh cũng thi thoảng nghe thấy mùi ngột ngạt của cơ thể này phát ra.

Lý Am Sơn đứng trên bục giảng nói: “Thầy đã chấm xong bài kiểm tra, thầy có lời khen ngợi sai sắc đến Hạ Trì, chỉ mới trải qua hơn một tuần mà điểm số của em đã được cải thiện rất nhiều so với bài kiểm tra đầu tiên. Công sức này thực sự không thể không nhắc đến Vĩnh Kiệt. Hai em đã làm rất tốt, các em cho hai bạn một tràng pháo tay nào.”

Tiếng vỗ tay lên một cách dè dặt, Lý Am Sơn hiểu lý do, liền kêu Bách Thời đi phát bài kiểm tra lại cho các bạn.

Nét mặt Bách Thời không vui nhưng cũng không buồn, mà đích thị là đang bối rối, nửa giận nửa hài lòng, nguyên nhân chính là đến từ việc làm của Hạ Trì lúc giờ ra chơi ở căn tin.

Lúc phát bài cho Hạ Trì, cậu cảm thán một tiếng: “Cậu làm tốt lắm.”

Hạ Trì vẫn trầm ổn lắng nghe và tiếp nhận lời khen này, lúc Bách Thời quay đi, Hạ Trì đột ngột nắm tay cậu lại: “Chuyện tôi tát cậu… xin lỗi.”

Bách Thời nghe hai tiếng xin lỗi cực kỳ chân thành đến từ Hạ Trì thì thỏa mãn khó tả. Hạ Trì đời này nói ra câu xin lỗi chắc chắn đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ lúc học lớp một, hai, ba ra thì về sau hắn không còn biết xin lỗi là gì nữa, dù cho việc đó thực sự là lỗi của hắn.

Bách Thời gật đầu ừ một tiếng rồi quay đi.

Mấy ban học ngồi xung quanh Hạ Trì thấy thế liền há hốc mồm, bọn họ không ngờ người như Hạ Trì lại có ngày xuống nước tỏ ra hối hận đối với một ai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.