Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều dùng sức một cái, thắt một cái nút chết siết cổ.
Hạ Thâm: “…Khụ.”
Tay không lớn, siết không chết.
Kiều Thiều nhướng mày: “Thế bây giờ giống cái gì?”
Có biết thứ gì gọi là hiện trường giết người hay không.
Nhưng mà đầu óc của học tra so ra vẫn kém học thần.
Hạ Thâm buông lỏng cổ áo, cho y một đáp án hoàn mỹ: “Mưu sát chồng.”
Kiều Thiều: “!”
Kiều Thiều phát hỏa: “Tự mà buộc đi, tôi không giúp đâu!”
Cái tên mất nết luôn thích nói hưu nói vượn này, ai mà thèm giúp!
Hạ Thâm thấy đối phương giận thật, không dám đùa nữa: “Tôi sai rồi.”
Rất thành khẩn.
Kiều Thiều sẽ không mắc mưu hắn: “Không thắt, không bao giờ thắt!”
Hạ Thâm kéo kéo cổ tay người kia: “Thôi mà, tôi sai thật rồi, thật ra…”
Kiều Thiều giận thì giận, nhưng cũng tò mò tên này có thể phun ra mấy lời mê sảng gì: “Hửm?”
Hạ Thâm không thắt cà vạt, nhưng gỡ ra lại cực kì quen tay, hắn thoải mái tháo ra, để nó lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên cổ: “Tôi không phải ông chồng sắp ra ngoài, mà là ba ba chuẩn bị đi làm…”
Kiều Thiều biết ngay cái miệng tiện này không phun ra được ngà voi!
“Cậu cũng không phải tiểu thê tử nhón chân thắt caravat, mà là bảo bảo ngoan của tôi.” Hạ Thâm nói hết lời.
Kiều Thiều nhảy lên túm chặt caravat của đối phương: “Hạ Thâm Thâm?”
Trong mắt Hạ Thâm đều là ý cười: “Hỏoo?”
Kiều Thiều hung ác: “Cậu có tin tôi đè chết cậu không?”
Hạ Thâm thấp giọng nói: “Chết dưới thân bảo bối, thành quỷ cũng phong lưu.”
Bỗng dưng Kiều Thiều ôm cổ hắn, kéo người cong eo xuống.
Khoảng cách đột nhiên kéo gần này khiến Hạ Thâm ngơ ngẩn, vì hắn chỉ cần nghiêng người về trước một chút, là có thể chạm vào…
“A…” Hạ Thâm vừa ngơ người, ăn ngay một gối của đối phương.
Kiều Thiều nhìn hắn bị đau, lúc này mới thoải mái chút: “Đây là kết quả khi trêu chọc tôi!”
Tưởng y sợ hắn sao?
Dáng người to lớn thì sao chứ, y luôn có cách khiến tên này kinh ngạc !
Ai ngờ Hạ Thâm lại rên nhẹ một tiếng, ôm bụng dựa lên tường.
Kiều Thiều sửng người —- y cũng không dùng sức nhiều, Hạ Thâm chưa bao giờ bị đá như vậy sao ?
Gỉa bộ, chắc chắn là giả bộ !
Kiều Thiều dùng khóe mắt ngắm hắn ——- sao còn chưa ngồi dậy, hình như sắc mặt có hơi trắng ? Chẳng lẽ mình lỡ đá trúng chỗ hiểm gì rồi ? Không thể nào, y không dùng lực gì mà…
“Ưmm….”
Hạ Thâm lại rên thêm một tiếng, hắn cúi đầu, tóc ngắn rơi xuống khóe mắt, chỉ thấy người kia nhếch môi, hình như thật sự rất đau.
Kiều Thiều có chút chột dạ, đi qua hỏi : “Anh Thâm, anh mảnh mai vậy sao ?”
Không hư thật chứ !
Hạ Thâm không ngẩng đầu lên, cũng không nói năng gì, chỉ ôm bụng.
Kiều Thiều lại đến gần một tí : “Đá tới chỗ hiểm thật sao ? Tôi cũng không dùng lực gì…”
“Đau.” Hạ Thâm khàn khàn cổ họng, phun ra một chữ.
Kiều Thiều lập tức nóng nảy, vội vàng đỡ hắn : “Xảy ra chuyện gì ? Cậu từng bị thương ngay chỗ này sao ?”
Không thể nào, vừa rồi khi Hạ Thâm thay đồng phục Kiều Thiều đã nhìn qua, ngoại trừ mấy múi cơ bụng khiến người ta tức chết thì không có gì khác.
Hạ Thâm lắc đầu, nắm chặt tay y : “Đau lắm.”
Kiều Thiều vội vàng hỏi : “Có muốn đi bệnh viện không ?”
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ y đã đá người bạn tốt nhất của mình đến mức xuất huyết trong!
Hạ Thâm đáp : “Không cần.”
Kiều Thiều lại nói : “Tôi đỡ cậu nằm xuống.”
Hạ Thâm lại lắc đầu.
Trong lòng Kiều Thiều như lửa đốt: “Thế nên làm sao bây giờ ? Hay là chậm chậm thôi ?”
Qủa nhiên là nên gọi xe cứu thương !
Hạ Thâm cầm tay y, để lên bụng mình.
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn vào Kiều Thiều, chớp mắt : “Cậu xoa xoa mấy cái, dỗ dành là tôi không đau nữa.”
Kiều Thiều : “……”
Thật không dám dấu diếm, giờ này phút này Kiều thiếu gia rất có xúc động đá hắn tới xuất huyết trong !
Kiều Thiều rút tay về lại, Hạ Thâm lại đè xuống : “Đau thật đó.”
Kiều Thiều : “Ha ha.”
Hạ Thâm khẽ thở dài : “Nhịn cả đêm, không ăn cơm sáng cũng không ăn cơm trưa, trong bụng vốn không có gì, còn bị cậu đá một cái…”
Hỏa khí của Kiều Thiều bỗng nhiên biến mất.
Đúng rồi…
Từ tối qua tới giờ tên này không ăn gì cả, chắc là đói tới đau.
Kiều Thiều rút tay về, không náo loạn với hắn nữa : “Ra ngoài ăn cơm.”
Hạ Thâm đứng không nhúc nhích : “Caravat.”
Kiều Thiều ngẩng đầu trừng hắn : “Hạ Thâm !”
Hạ Thâm khóa miệng mình lại, ý bảo sẽ không mở mồm, không lắm miệng.
Rốt cuộc Kiều Thiều cũng không lay chuyển được hắn, đành phải thắt caravat.
Lần này Hạ Thâm không nói gì, chỉ hạ mi nhìn người nọ, ánh mắt cực kì chuyên chú.
Không biết tại sao, tay Kiều Thiều không được lưu loát cho lắm, như bị nước đường đặc sệt làm cho dinh dính.
Hai người lề mà lề mề, chờ khi tới tiệm thịt nướng đã là bốn giờ rưỡi.
Vì sắp đến giờ cao điểm, lúc này đã có người lục tục đến dùng cơm.
Hai người đến sớm nên không cần xếp hàng cũng có chỗ ngồi.
Kiều Thiều đã ăn thịt nướng rất nhiều lần, nhưng gia vị và thịt lại hoàn toàn khác hẳn, là loại được vận chuyển thẳng vào quốc nội bốn năm nghìn đồng một cân.
Hơn nữa toàn bộ hành trình có người nướng sẵn, các loại tỉ lệ lửa lậu được cân đo vô cùng chính xác, không cần khách động thủ.
Đương nhiên tiệm thịt nướng này không như thế, thịt không giống thì thôi, còn cần khách tự làm, cơm no áo ấm.
Kiều Thiều rất muốn thử xem, thoạt nhìn cũng không khó lắm, nhưng Hạ Thâm lại chiếm hết tất cả công cụ : “Tôi làm được rồi.”
Kiều Thiều nói : “Hai cái kẹp lận, chúng ta cùng làm.”
Hạ Thâm đáp : “Tay cậu ngắn lắm, bị phỏng thì sao ?”
Kiều Thiều yên lặng hai giây : “Rồi rồi rồi, ngài làm đi !”
Vì thế, Kiều Thiều lý lẽ đương nhiên ngồi chờ ăn thịt.
Hạ Thâm đưa hết cả đĩa thịt qua cho người kia, đợi đối phương ăn rồi mới hỏi : “Mùi vị thế nào ?”
Kiều Thiều nhấc mí mắt lên nhìn hắn : “Sao người nướng thịt tay dài không tự mà ăn đi ?”
Hạ Thâm mỉm cười chấp nhận lời trào phúng : “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Kiều Thiều cúi đầu ăn thịt. Cái khác không nói, nhưng thịt ăn ngon thật, dù không đến mức thăng thiên nhưng cũng thơm tới mức khiến toàn bộ khẩu vị khai hỏa.
Ăn như vậy mấy đĩa, Kiều Thiều sắp no, y nhìn Hạ Thâm : “Không phải cậu bảo đói sao ?”
Sao lại nhường hết thịt cho mình.
Lúc này Hạ Thâm mới gặp mấy miếng bỏ vào đĩa của mình : “Tôi cũng ăn nhiều rồi.”
Kiều Thiều lại nói : “Cậu mau ăn đi, tôi nướng cho !”
Hoàn toàn đã quên chuyện tay ngắn.
Hạ Thâm không chịu đưa đồ gắp qua : “Tôi vừa nướng vừa ăn được rồi, cậu đi lấy chút trái cây đi.”
Kiều Thiều ngơ ngác : “Lấy ở đâu cơ ?”
Hạ Thâm chỉ tay ra : “Bên kia có khu tự chọn, không cần tốn tiền, thích gì thì lấy.”
Vậy sao ! Kiều Thiều đứng dậy : “Cậu thích ăn trái cây gì ?”
Câu trả lời của Hạ Thâm nằm trong dự kiến của Kiều Thiều : “Ngọt.”
Kiều Thiều phun tào : “Đổi tên thành Hạ Đường Đường luôn đi !”
Đối với cái “tên cưng nựng” này, Hạ Thâm cong môi trả lời : “…Không ngọt bằng cậu.”
Có điều lời này nói quá muộn, Kiều Thiều đã không nghe được.
Kiều Thiều nếm thử giúp Hạ Thâm một chút, phát hiện dưa hấu và dưa hami ngọt nhất, quýt và nho chua tới mức xém chút nữa khiến răng Kiều Thiều rụng ra.
Vì thế, y bưng một mâm dưa hấu và dưa hami trở về.
Vừa tới gần, y phát hiện có một nữ sinh đang đứng ở bàn mình.
Kiều Thiều : “!”
Cô nàng lạ hoắc, đến tỏ tình sao ?
Kiều Thiều không tiện quấy rầy, lặng lẽ nép qua một bên.
Y đánh giá cô bé kia, phát hiện diễm phúc của Hạ Thâm không cạn, cô gái này cực kì xinh đẹp, tóc xoăn xỏa tung rủ hai bên hông, váy xanh nhạt tôn lên làn da mượt mà bóng loáng, đến bàn tay cầm điện thoại cũng tinh tế mỹ lệ.
Là một tiểu mỹ nhân !
Kiều Thiều lại nhìn qua Hạ Thâm, bỗng dưng sửng sốt.
Đối với y mà nói, đây là một Hạ Thâm vô cùng xa lạ.
Một Hạ Thâm mà Kiều Thiều chỉ nghe nói, chưa từng gặp mặt.
Rõ ràng vẫn là người đó, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
Không còn bộ dáng tri kỉ, không còn giọng điệu mở miệng ra là muốn đánh, càng không có tầm mắt bao dung tất thảy.
Hắn ngồi ở đó, khóe mắt ép xuống, thần thái mệt mỏi biếng nhác, tràn đầy lãnh khí cự người xa ngàn dặm.
Cô gái cực kì khẩn trương, có chút nói lắp : “Có thể, có thể thêm wechat không ạ ?”
Kiều Thiều hít một hơi : Đến tỏ tình thật rồi !
Kiều Thiều lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm lát nữa phải trêu ghẹo Hạ Thâm một chút, ai ngờ tên kia cũng không thèm ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng : “Không đem điện thoại.”
Kiều Thiều : “…”
Hai cái điện thoại để trên bàn là của ai !
Đại khái cô bé cũng không ngờ hắn lãnh đạm như vậy, nhưng đã tới rồi, cứ vậy mà về cũng không cam lòng, cô nhìn nhìn điện thoại trên bàn : “Đây, đây không phải là điện thoại sao ?”
“À.” Hạ Thâm lại lạnh băng phun ra một câu : “Không có wechat.”
Kiều Thiều : “……”
Tên đàn ông xấu xa !
Mặt cô gái trắng bệch, hiển nhiên không ngờ mình bị từ chối thảm như vậy.
Mặt Hạ Thâm không đổi sắc : “Còn chuyện gì nữa không ?”
Phiền phức trong âm thanh không hề che dấu, quả thực là đuổi người đi.
“Không…” Cổ họng cô gái run rẩy đến không nói nên lời.
Cô bé còn chưa nói xong, một người đàn ông bàn cách vách đứng lên : “Mày cũng quá đáng vừa thôi ! Thêm wechat thôi mà khó vậy sao !”
Hình như người này đi chung cô gái, bây giờ thấy người kia thương tâm như vậy, ngồi không yên.
Hạ Thâm nhấc mí mắt lên nhìn đối phương : “Muốn wechat của tôi làm gì ?”
Người đàn ông bị hỏi đến sửng sốt : “Thì… Thì…”
Chuyện mọi người đều hiểu, nhưng lại không dễ nói ra !
Hạ Thâm đáp : “Tôi có người trong lòng rồi, còn phải cho một người xa lạ khác giới biết wechat của mình?”
Cô gái lấy lại tinh thần, cúi đầu nói : “Xin lỗi !”
Nói xong xoay người chạy mất.
Người đàn ông trừng mắt Hạ Thâm, mắng một tiếng : “Thứ gì đâu.” Xong liền đuổi theo.
Kiều Thiều trốn tránh một bên cũng sửng sốt hồi lâu.
Lúc đầu y cũng ghét bỏ thái độ ác liệt này của Hạ Thâm.
Nhưng hóa ra người ta có người trong lòng rồi…
Giấu kĩ lắm, y không hề nhìn ra.