Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 97: Chương 97: Chúng mày đều là nam!




Edit: Hyukie Lee

Trang Tân Ức rất bất ngờ, khi người cấp dưới nói Hạ Thâm dẫn một thiếu niên lên lầu, bà cũng không nghĩ hắn lại dẫn tiểu tình nhân của mình tới đây.

Thế mà được gặp trực tiếp! Đúng là không phí sức gì, cứ tưởng rằng không ai phát hiện, thừa dịp nhiều người hỗn loạn dẫn bạn trai đi thăm quan nhà cũ sao? Tưởng rằng đây là nhà mình thật sao? Tưởng rằng mình muốn làm gì cũng được chắc?

Hiện tại bà sẽ đá hắn ra khỏi cửa!

Trang Tân Ức chỉ lo nhìn mặt Kiều Thiều, cho nên không chú ý đến một thân âu phục được định chế may thủ công của người nọ. Mà có nhìn cũng không nghĩ nhiều, sẽ cho rằng Hạ Thâm chuẩn bị.

Hạ Thâm hỏi: “Dì đang nói gì thế?”

Trong lòng Trang Tân Ức cười lạnh: Bây giờ mới biết dùng kính xưng? Muộn rồi!

“Đừng che dấu nữa.” Trang Tân Ức lấy một mớ ảnh chụp từ trong túi ra, quơ quơ: “Nếu mày không muốn thân bại danh liệt, thì mau cút khỏi Tạ gia!”

Tuy ảnh chụp chồng lên nhau, nhưng nhìn tấm đầu tiên là đủ rồi.

Trên đó là hai người ôm nhau hôn, từ mặt nghiêng cũng có thể phân biệt là ai.

Trong lòng Kiều Thiều kinh hoảng.

Hạ Thâm cầm tay Kiều Thiều, nói với Trang Tân Ức: “Tôi không biết dì đang nói gì.”

Trang Tân Ức nhìn chằm chằm hai bàn tay kia, trong lòng đều là ghê tởm đàn ông quấn cùng nhau: “Đừng có giả bộ, không chỉ hình ảnh, tao còn có video, bây giờ mày không đi, đừng trách sao tao lại công khai ngay yến hội!”

Còn có video! Kiều Thiều càng kinh sợ! Tuy y không biết người phụ nữ này là ai, nhưng lại có thể cảm nhận được ác ý nồng đậm, đó là một cỗ hận ý, hận không thể chém Hạ Thâm ra làm tám khúc.

Dù bà ta có là ai, cũng không phải người tốt!

Hạ Thâm không chút hoang mang, như không nghe được những lời kia: “Đúng rồi, giới thiệu một chút.”

Trang Tân Ức cười ra tiếng: “Giới thiệu gì chứ? Tao không có hứng thú với nó!” Câu dẫn nam nhân đê tiện, bà sơ ô uế lỗ tai.

Hạ Thâm không thèm quan tâm, nói với Kiều Thiều: “Vị này chính là vợ Tạ Thừa Vực – Trang Tân Ức.”

Kiều Thiều biết Tạ Thừa Vực, Đại Kiều đã từng mắng rất nhiều lần, là ba của Tạ Thâm, nói vậy đây chính là mẹ kế của hắn?

Có một mẹ kế ác độc như thế, khó trách lại bỏ nhà đi!

Hạ Thâm lại nhìn về phía Trang Tân Ức, chậm rãi nói: “Đây là Kiều Thiều…”

Trang Tân Ức không kiên nhẫn: “Tạ Thâm mày đừng lãng phí võ mồm, lần này là mày tự chặt tay, tao cũng không muốn làm quá ầm ĩ khó coi, biết điều thì mau cút đi…”

Bà ta còn chưa nói xong, Hạ Thâm bình tĩnh nói: “Là con trai độc nhất của Kiều Tông Dân.”

Trang Tân Ức ngây ngẩn cả người.

Kiều Thiều rất ghét người phụ nữ này, nhưng trên mặt vẫn bảo trì phong độ: “Chào dì, vừa rồi không gặp dì ở đại sảnh, ba cháu ở dưới lầu, cùng nhau đi chào hỏi chứ?”

Trang Tân Ức như gặp phải quỷ.

Hạ Thâm nói với Kiều Thiều: “Thời gian cũng đến rồi, chúng ta xuống thôi.”

Kiều Thiều đáp: “Ừ.”

Khi hai người đi ngang qua Trang Tân Ức, Hạ Thâm dừng lại.

Trang Tân Ức siết chặt tay, móng tay được tỉ mỉ tô vẻ cắm vào túi dê nhỏ.

Hạ Thâm thấp giọng: “Đây là bạn trai tôi thật đấy.”

Hô hấp Trang Tân Ức ngưng trệ.

Hạ Thâm tiếp tục: “Mấy tấm ảnh và video đó nếu dì muốn thì thả ra, thọ yến này một tay tôi chuẩn bị, dù có thành lễ đính hôn tôi cũng không ngại đâu.”

Sắc mặt Trang Tân Ức tái nhợt, bà ta cắn chặt răng: “Chúng mày đều là nam!”

Hạ Thâm: “Thì sao?”

Trang Tân Ức: “Kiều Tông Dân sẽ không cho phép!”

Hạ Thâm: “Dì có thể thử xem.”

Trang Tân Ức ác độc nói: “Mày còn dám bắt con ổng, Kiều Tông Dân sẽ không tha cho mày!”

Hạ Thâm nhắc nhở: “Càng không tha cho người dám công khai chuyện này.”

Đáy lòng Trang Tân Ức chợt lạnh.

Hạ Thâm không nói gì nữa, dẫn Kiều Thiều đi đến phòng tiệc.

Trang Tân Ức đứng tại chỗ, mãi khi điện thoại vang lên mới lấy lại tinh thần.

Cấp dưới hỏi: “Video đã chuẩn bị xong hết rồi, chờ yến hội chính thức bắt đầu…”

Trang Tân Ức cơ hồ là thét lên : “Hủy bỏ! Hủy bỏ toàn bộ!”

Nhất định phải tiêu hủy toàn bộ ảnh chụp lẫn video! Một khi tuồn ra, nhất định Kiều Tông Dân sẽ tra tới gốc, đến lúc đó Tạ Thâm còn sống hay không thì không biết, mà bà thì chắc chắn xong đời!

Ai mà không biết Kiều Tông Dân cưng con mình tới cực điểm? Ai mà không biết Kiều Dật từng gặp phải chuyện gì?

Nếu Kiều Tông Dân biết có người theo dõi con hắn, sao có thể bỏ qua!

Khó trách Tạ Thâm dám về Tạ gia, khó trách Tạ Thâm không hề sợ hãi, thế mà hắn lại không từ thủ đoạn tới mức này!

Lúc xuống lầu, Kiều Thiều nhẹ giọng nói với Hạ Thâm: “Mẹ kế của cậu cũng quá đáng thật.”

Hạ Thâm rất hổ thẹn: “Xin lỗi.”

“Sao cậu lại nói xin lỗi, cậu là người bị hại!” Kiều Thiều vô cùng đau lòng hắn: “Nếu tôi không phải con của Đại Kiều, chẳng phải cậu đã bị hại chết ư?”

Quá âm hiểm, nếu công khai hình ảnh và video ở sự kiện thế này, Hạ Thâm phải làm sao!

Hạ Thâm khựng lại: “Tôi biết bà ta chụp hình, cũng biết hôm nay sẽ công khai.”

Kiều Thiều kinh ngạc: “A?”

Hạ Thâm hít nhẹ một hơi: “Vốn tôi cũng không ngại bà ta công khai, tôi cứ tưởng cuộc sống của cậu cách tôi rất xa, dù có công khai cũng không ai chú ý.”

Nếu Kiều Thiều là một đứa bé bình thường, thì công khai cũng không có chuyện gì, dưới sự dẫn đường của Trang Tân Ức, tất cả mũi nhọn đều chỉa vào Hạ Thâm, tất cả nước bẩn đều hắt lên người hắn, Hạ Thâm không sao cả, mấy chuyện bôi đen thanh danh Tạ gia thế này, hắn vui lòng phụng bồi.

Về phần ảnh hưởng của hắn, thật ra không nhiều như Trang Tân Ức tưởng tượng.

Hắn thích đàn ông thì sao? Bên Tạ Vĩnh Nghĩa hắn đã hoàn toàn nắm thóp, ở Tạ gia này, đến Tạ Thừa Vực cũng không có quyền lên tiếng thì đừng nói là Trang Tân Ức.

Lúc trước Hạ Thâm bỏ nhà đi, không phải vì chạy trốn, chỉ đơn thuần là vì quá mức ghê tởm, hơn nữa hắn biết rõ, chỉ cần mình đi, sớm muộn gì Tạ gia cũng xong.

Hắn cố gắng kiếm đủ một tỉ, bất quá cũng chỉ muốn phân rõ giới hạn với bọn họ trên tâm lý.

Nhưng hiện tại hắn có Kiều Thiều, có vướng bận, đã không còn cô độc, hắn không muốn bọn họ có bất cứ cơ hội gì khi dễ Kiều Thiều, cho nên hắn trở lại, trở lại dẹp hết tất cả chướng ngại, cho chính mình và Kiều Thiều một tương lai càng thêm sáng sủa.

Nhưng ai lại ngờ…

Tâm tình Hạ Thâm rất phức tạp: “Cậu là con trai của Kiều Tông Dân thật.”

Kiều Thiều xấu hổ muốn chết: “Tôi không cố ý giấu cậu đâu…”

Chỉ khi đối mặt với người này, Hạ Thâm mới lộ ra bản tính trẻ con: “Kiều cục cưng, chờ lát nữa cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi.”

Kiều Thiều có loại cảm giác bị ghi sổ… Khoan đã…. Y bực mình nói: “Không phải tôi cũng bị cậu giấu tới giờ à!”

Hạ Thâm: “Nhưng tôi không có giả nghèo.”

Kiều Thiều nghẹn lời: “Tôi cũng không muốn giả nghèo, chỉ muốn làm một người bình thường.” Ai ngờ lại chọn sai vật tham chiếu, xem bạn học Trần Tố là người bình thường!

“Lại nói tiếp.” Hạ Thâm cố nín cười: “Đợi mùa lạnh tới, Vệ Gia Vũ còn định lấy quần áo chưa mặc mùa thu năm trước mang tới cho cậu.”

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm: “Cậu ta chưa nói cho cậu biết đúng không ? Nói là cho cậu một bất ngờ.”

Kiều Thiều : “…”

Hạ Thâm không nhịn cười được nữa : “Nếu cậu ta biết cậu…”

Kiều thiếu gia đau xót: “Tôi có lỗi với cậu ấy !”

Ý cười trong mắt Hạ Thâm dần biến mất sau khi trở lại phòng tiệc.

Kiều Thiều về lại bên người ba mình, Kiều Tông Dân nhìn y, Kiều Thiều nói : “Đã không sao rồi mà.”

Kiều Tông Dân hạ giọng hỏi : “Tạ Thâm không khi dễ con chứ ?”

Thành kiến của ngài cũng quá thâm rồi đó ! Kiều Thiều đáp : “Cậu ấy rất quan tâm con !”

Kiều Tông Dân nhắc nhở : “Con đừng bị mặt dịu dàng của nó lừa, tên này vừa thấy đã biết tâm tư rất sâu, trong lòng không chứa bất cứ ai.”

Không, trong lòng hắn chứa con trai của ngài !

Đáng tiếc, Kiều Thiều không thể nói, y có lệ đáp : “Con biết rồi.”

Kiều Tông Dân vẫn bất an, rất lo lắng vị tiểu thiếu gia Tạ gia chu toàn cấp bậc lễ nghĩa không lộ giọt nước nào này.

Nếu là sói hoang, thì bảo bối nhà hắn chính là con cừu nhỏ, nếu hai đứa này mà làm bạn bè, chắc chắn là vào miệng sói, sao hắn không thể lo lắng !

Tạ Thừa Vực cũng không thể trốn tránh Kiều Tông Dân mãi, khi thọ yến sắp bắt đầu mới ló mặt ra lại đây chào hỏi.

Kiều Tông Dân đến cũng đến rồi, không muốn làm khó dễ, thái độ vẫn được.

Đương nhiên là Trang Tân Ức đi theo bên cạnh Tạ Thừa Vực, dù có dậm thêm lớp trang điểm cũng không giấu được xấu hổ, không dám nhìn Kiều Thiều.

Tâm tư Kiều Thiều vừa động : “Dì Trang, con thật sự không phải kẻ trộm đâu.”

Lời này vừa ra, ba người ở đây đều sợ run lên.

Kiều Thiều dùng ngữ điệu dí dỏm nói : “Lúc nãy con đến lầu hai nghỉ ngơi, dì Trang thấy con liền kêu lại, cho rằng con là kẻ trộm, muốn đuổi con ra.”

Sắc mặt Kiều Tông Dân lập tức trầm xuống.

Trang Tân Ức hết hồn, hoảng loạn nghĩ không ra nên giải thích thế nào.

Tạ Thừa Vực ghét Kiều Tông Dân là thật, nhưng cũng không dám đắc tội hắn, quay qua phát tác với Trang Tân Ức : “Làm thế là có ý gì, sao lại xem khách đến là trộm !”

Trang Tân Ức cắn chặt răng cấm : “Em… Em…”

Kiều Tông Dân mặt không đổi sắc : “Nếu Tạ phu nhân đã không chào đón, thế bọn tôi đi về.”

Ai cũng biết Kiều Tông Dân đến, kết quả còn chưa được mấy phút lại đi, thế này sẽ khiến mọi người nghĩ thế nào ? Nếu để lão gia tử biết, sẽ tức giận banh nhà !

Tạ Thừa Vực hung hăng trừng Trang Tân Ức một cái.

Trang Tân Ức vội vàng nói : “Xin lỗi, là em không tốt, là em hồ đồ… Kiều tổng…. Ừm, Kiều Thiều cháu đừng trách móc.”

Kiều Thiều không hề muốn nghe bà ta xin lỗi : “Dì Trang đừng nói xin lỗi, dì không sai, là cháu lớn lên rất giống trộm.”

Trang Tân Ức cứng còng, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Sắc mặt Kiều Tông Dân càng lạnh hơn.

Tạ Thừa Vực nhận ra tầm mắt từ chung quanh đưa tới, trách mắng thê tử : “Cơ thể không tốt thì đi nghỉ ngơi đi, đêm nay đừng ra nữa !”

Sắc mặt Trang Tân Ức trắng bệch, thể diện mất hết, nhưng đến một chữ “không” cũng không dám nói.

Chờ hai người đi mất, Kiều Tông Dân lập tức hỏi con trai : “Đã xảy ra chuyện gì ?”

Kiều Thiều thay hình đổi dạng chuyện đã xảy ra lúc nãy một chút : “… Bà ấy rất quá đáng, chắc ngày thường Tạ Thâm đáng thương lắm.” Kiều Thiều rất cố gắng, nghĩ hết cách nói đỡ cho bạn trai.

Ai ngờ Kiều Tông Dân mở miệng ra chính là : “Ba đã nói con cách xa Tạ Thâm ra rồi mà.”

Kiều Thiều : “A ?”

Kiều Tông Dân nói : “Đó con coi đi, con còn bị nó lợi dụng !”

Đầy đầu Kiều Thiều đều là dấu chấm hỏi.

Kiều Tông Dân vô cùng lo lắng : “Nó cố ý mượn con chèn ép mẹ kế, con còn ngoan ngoãn để nó mượn dao giết người.”

Kiều Thiều : “…”

Kiều Tông Dân phân tích lợi và hại : “Thế con cho rằng sao nó lại dẫn con lên lầu nghỉ ngơi ? Chắc chắn đã gài bẫy mẹ kế nó, con nghĩ Trang Tân Ức ngu tới mức tưởng con là trộm thật à ? Nhất định Tạ Thâm đã gài cái gì đó, hố bà ta.”

Kiều Thiều cứng họng : “Không… Chuyện này… Cái này…”

Kiều Tông Dân : “Cho nên ba nói con cách xa nó ra, tâm cơ cỡ này, đem con đi bán con còn đếm tiền dùm nó !”

“…”

Kiều Thiều phục.

Rốt cuộc y cũng hiểu, câu nói xưa “mẹ chồng nàng dâu” rất khó ở chung, đúng là một chữ cũng không sai.

Kiều Thiều yên lặng nghe lão ba quở trách bạn trai nửa ngày, tâm tình rất tệ.

Bỗng nhiên, một đứa trẻ to xác chạy tới : “Kiều Thiều ?”

Kiều Thiều quay đầu, thấy được người quen : “Triệu Phác Ngọc.”

Triệu Phác Ngọc thân cao một mét tám lăm, lưng rộng eo thon, khỏe khoắn cường tráng, lớn lên phong lưu phóng khoáng, nếu không cũng không có cửa làm tra nam.

Triệu Phác Ngọc chào hỏi Kiều Tông Dân, Kiều Tông Dân rất có hảo cảm với hắn : “Hai đứa đi chơi đi, ba qua bên kia.”

Trước khi đi còn vứt cho Kiều Thiều một ánh mắt ra hiệu, dịch ra chính là : Ngốc to con thế này mới đáng kết bạn.

Cái khảm này vẫn không qua được ! Kiều Thiều sắp bị ba y làm sầu chết !

Triệu Phác Ngọc gặp được Kiều Thiều rất vui vẻ, đánh giá từ trên xuống dưới : “Cao lên rồi hả ?”

Kiều Thiều vẫn rất thân thiết với hắn : “Gần đây ăn được ngủ được.”

Triệu Phác Ngọc buồn bực : “Cái trường nhỏ xíu đó có gì mà tốt thế ?”

Kiều Thiều : “Vô cùng tốt cực kì tốt không gì sánh bằng.”

Triệu Phác Ngọc : “Thôi không tin đâu.”

Kiều Thiều vẫn còn sầu quan hệ mẹ chồng con dâu, đáp có lệ : “Không tin thì thôi.”

Triệu Phác Ngọc vui vẻ : “Đúng là hồi phục không ít nha.”

Kiều Thiều nhìn qua : “Hửm ?”

Triệu Phác Ngọc : “Khi còn bé cậu cũng không thèm nhìn tôi thế này này.”

Kiều Thiều : “…” Ba y ám chỉ không sai, cái tên ngốc to con này không có chút nào gọi là thông minh.

Đại khái là tìm được cảm giác lúc bé, Triệu Phác Ngọc cũng thân cận với Kiều Thiều hơn : “Nhưng mà nhìn cậu vẫn ốm lắm, mấy kí thế ?”

Cân nặng chính là nỗi đau của Kiều Thiều : “Dù sao cũng mập hơn rồi.”

Triệu Phác Ngọc : “Mập á ? Tôi còn giơ cậu lên được.”

Kiều Thiều không vui : “Bớt láo.”

Triệu Phác Ngọc cười : “Với cái thể trạng nhỏ xíu này…” Nói xong bèn vươn tay qua, Kiều Thiều không né tránh, để hắn bóp lấy vòng eo.

Triệu Phác Ngọc cả kinh : “Eo cũng quá nhỏ rồi đó, còn nhỏ hơn bạn gái cũ của…”

Kiều Thiều phát hỏa : “Buông ra !”

Thế mà Triệu Phác Ngọc giơ cả người y lên cao…

Kiều Thiều bùng nổ : “Triệu Phác Ngọc !”

Y dùng lực giãy dụa đi xuống, Triệu Phác Ngọc sợ ném rớt, ôm người vào trong ngực.

Tên ngốc to con nào đó lại phun thêm một câu : “Kiều Thiều à, cậu cũng mềm quá đó.”

Kiều Thiều : “…”

Càng chết thêm là, y nghe được âm thanh của Hạ Thâm : “Có cần giúp gì không ?”

Ngữ điệu bình tình, nhưng mùi chua loét kia sắp phá banh nóc nhà, bay thẳng tới trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.