Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 70: Chương 70: Kiều Thiều: Cũng không phải hẹn hò…




Edit: Hyukie Lee

Lúc ăn cơm tối, đối tượng thất tình của Kiều Thiều gửi đến một tấm ảnh.

Vừa mới nướng xong, thịt bò tươi rói bốc khói hôi hổi, vừa thấy chính là nướng vừa tới.

Không Có Thứ Sáu: “Hối hận không, từ chối bữa tối mỹ vị thế này.”

Kiều Thiều mặt không đổi sắc nhìn con tôm hùm Australia bốn ngàn một cân trên bàn —– ừm, hối hận quá nè.

Kiều Tông Dân thấy y không động đũa, hỏi: “Sao vậy?”

Kiều Thiều kiềm chế bàn tay muốn chụp ảnh của mình, đáp: “Ngồi cùng bàn của con ra ngoài ăn ngon, gửi ảnh đến.”

Kiều Tông Dân cảm thấy rất hứng thú: “Để ba xem.”

Kiều Thiều không hề nghĩ ngợi liền đưa điện thoại qua.

Kiều Tông Dân vừa định mở ra, bỗng Kiều Thiều đột ngột nhảy dựng lên, bay qua cướp di động lại.

Kiều Tông Dân sửng sốt.

Kiều Thiều đỏ mặt, lắp bắp: “…Con… Con mở cho.”

Kiều Tông Dân sắc bén bao nhiêu, lập tức liền ngửi được mùi không đúng!

Kiều Thiều mở hình, phóng to rồi giơ lên cho Kiều Tông Dân xem.”

Trong lòng Kiều Tông Dân nào còn tâm tư xem hình, đôi mắt sáng ngời hữu thần: “Bạn nữ hả?”

Kiều Thiều: “…”

Kiều Tông Dân vui đến nở hoa: “Không nghe con nói nha, là con gái thế nào?”

Kiều Thiều lấy điện thoại lại: “Làm gì có, đây là cùng bàn của con gửi đến.”

Kiều Tông Dân cũng không hỏi nhiều, cười tủm tỉm: “Ừ ừ ừ, là ngồi cùng bàn…”

Cố tình sao Kiều Thiều bị chột dạ thật, càng thêm không được tự nhiên.

Hạ Thâm vẫn không chịu yên, lại gửi đến nữa: “Tới không, giờ tới vẫn còn kịp.”

Kiều Thiều tức giận: “Không!”

Hạ Thâm: “Thịt nướng cậu yêu nhất cũng không ăn luôn sao?”

Dưới cái nhìn chăm chú của lão ba, Kiều Thiều gửi tin nhắn: “Tôi thích ăn tôm hùm hơn.”

Hạ Thâm đáp: “Vậy thì đến đây, tôi dẫn cậu đi ăn tôm Úc.”

Kiều Thiều: “Không cần, tôi đang ăn.”

Hạ Thâm: “Tuy cũng kêu là tôm hùm, nhưng tôm Australia với tôm Úc này không cùng một đẳng cấp.”

Kiều Thiều không nhiều lời, chụp một tấm ảnh gửi qua.

Hạ Thâm: “Lại tìm trên mạng nữa, ai chụp mà nhìn gớm muốn chết.”

Kiều Thiều: “…”

Kiều Thiều bên này bị đối tượng thất tình làm cho tức điên, lão ba vô lương bên kia lại bắn ra thêm một câu: “Nếu đây còn không phải con gái, ba mi đổi tên thành Dân Tông Kiều.”

Một người hai người đều không tin!

Tuy y cũng không thể giải thích rõ ràng…

Đương nhiên Kiều Thiều không đi gặp Hạ Thâm, nhưng vì vụ ầm ĩ này, y cảm thấy tôm hùm đêm nay ăn rất ngon, còn ăn nhiều hơn Kiều Tông Dân.

Miễn bàn trong lòng Dân Tông Kiều vui vẻ cỡ nào.

Sau khi ăn xong, đến lúc trà bánh, đột nhiên trong đầu Kiều Thiều nhảy ra một đoạn hình ảnh.

Y hơi giật mình, bỏ hồng trà xuống nói với Kiều Tông Dân: “Lúc trước ba từng nói tiêu chuẩn chọn vợ chồng với con rồi sao?”

Lúc đầu Kiều Tông Dân không phản ứng kịp, một lát sau nhớ ra, mới nghiêm túc nhìn qua: “Nhớ được cái gì?”

“Ừm…” Kiều Thiều đáp: “Có một chút.”

Hình như là trên bãi cát một hòn đảo, y và Đại Kiều phơi nắng trên cát, cũng không biết bọn họ tán gẫu những gì, chỉ nhớ lão ba nói: “Tên nhóc thúi nhà mi đừng so với ba, tìm vợ dù cao dù đẹp cỡ nào cũng không quan trọng, quan trọng là tính cách phải tốt, dịu dàng ngọt ngào mới là trọng điểm.”

Lúc đó Kiều Thiều chỉ mới mười một mười hai tuổi, nghe đến nghiêm túc.

Kiều Tông Dân tiếp tục nói lời sâu xa: “Đương nhiên thứ không quan trọng nhất chính là gia thế, không quan tâm gia đình đối phương thế nào, chỉ cần người tốt là có thể làm dâu Kiều gia nhà chúng ta!”

Kiều Thiều miêu tả lại hình ảnh ấy, đồng chí Đại Kiều xém chút nữa lệ nóng doanh tròng: “Đúng… Có chuyện như vậy.”

Mùa đông năm nào một nhà ba người bọn họ cũng đi đến hòn đảo nhiệt đới ấy, nhưng từ lần đó trở về, Kiều Thiều mất tích…

Kiều Thiều một bên vui sướng vì mình “bình thường” lại, một bên càng phiền muộn.

Không ổn.

Xấu chút lùn chút cũng không sao, quan trọng là tính cách tốt, còn phải dịu dàng ngọt ngào.

Bạn học Hạ Thâm ngoại trừ điều kiện gia đình phù hợp tiêu chuẩn, những thứ khác đều hoàn toàn không được.

Nhất là cái hạng nhất dịu dàng ngọt ngào này, hoàn toàn khiến người khác tức ói máu!

Hừm…

Kiều Thiều cảm thấy mình lại nghĩ nhiều.

Y đã thất tình, còn sầu cái này làm chi!

Chủ nhật hôm sau, điện thoại Kiều Thiều càng thêm náo nhiệt.

Không phải Hạ Thâm rù quến, mà là câu lạc bộ toán học công bố thành tích.

Tuy đã sớm biết điểm của mình, nhưng tận mắt nhìn thấy tên mình đứng đầu, Kiều Thiều vẫn bùng cháy!

Đầu tiên đó!

Đứng đầu trong nhóm học bá đó!

Kiều Thiều chụp màn hình, gửi qua cho Hạ Thâm.

Hạ Thâm trả lời: “Giỏi quá.”

Kiều Thiều biết tỏng trong lòng: “Cậu ép đề cho tôi chứ gì.”

Hai câu cuối cùng là Hạ Thâm chuẩn bị rất rõ ràng, hơn nữa đáp án cũng rất chuẩn, cho nên Kiều Thiều mới có thể làm đúng.

Hạ Thâm đáp: “Nếu không làm hai câu đó thì cậu cũng đứng nhất.”

Thế thì…

Trong lòng Kiều Thiều mỹ tư tư.

Bỗng nhiên, Cây Xà gửi tin nhắn đến: “Larry huynh, chúc mừng!”

Kiều Thiều đáp lại một icon cười.

Cây Xà: “Thế thì chuyện thi đấu đã định rồi, ngày đã có, là sau ngày thi cuối kì.”

Kiều Thiều sửng sốt: “Ngày này…”

Cây Xà đáp: “Cũng không thể tổ chức trước ngày thi được, cho nên dời lại sau thi, làm nhanh lắm, không cần lo.”

Không không không… Kiều Thiều rất lo lắng!

Cây Xà nói tiếp: “Đương nhiên tôi cũng rất chờ mong được so một lần với cậu trong kì thi cuối kì.”

Kiều Thiều yên lặng hai giây, gõ chữ: “Tôi không được.”

Cây Xà: “Đừng khiêm tốn nha, giỏi toán như vậy, còn môn nào làm khó được cậu?”

Kiều Thiều thành thật: “Thật ra rất nhiều, ví dụ như ngữ văn hóa học vật lý sinh học…”

Cây Xà gửi một icon cười ngốc đến: “Larry huynh thật hài hước.”

Kiều Thiều không hài hước chút nào, y đang ăn ngay nói thật!

Rốt cuộc đầu năm nay làm sao vậy, nói thật mà không ai tin!

Y tìm Hạ Thâm phun tào, Hạ Thâm nắm lấy trọng điểm: “Cậu xem mình đã đứng hạng nhất rồi, không nên chúc mừng sao?”

Kiều Thiều: “???”

Hạ Thâm: “Trưa nay mời cậu đi ăn tôm hùm.”

Kiều Thiều mới ăn hôm qua, bây giờ lại thèm nữa, nhưng y rất bình tĩnh: “Cũng không phải thi chính thức, có gì phải chúc mừng.”

Hạ Thâm: “Nắm chắc bắt đầu, sau này mới tốt được.”

Có đạo lý ghê ha, nhưng Kiều Thiều không muốn gặp hắn: “Thế ngày mai chúc mừng ở quán cơm đi.”

Cách chốc lát, Hạ Thâm trả lời: “Cậu gạt tôi.”

Kiều Thiều gửi một dấu chấm hỏi qua.

Hạ Thâm trả lời bằng một tấm ảnh chụp màn hình, trong đó là câu nói mà Kiều Thiều hận không thể nghiền xương thành tro ——— Ngày đầu tiên không gặp Hạ Thâm, nhớ T^T.

Mặt Kiều Thiều đỏ bừng, ngón tay run rẩy, đâm nửa ngày cũng không gõ được một chữ.

Hạ Thâm: “Ngoài miệng thì nói nhớ tôi, thật ra thì không muốn gặp tôi.”

Kiều Thiều cố gắng nửa ngày, rốt cuộc vẫn ném điện thoại ra.

—— Thẳng nam mất nết, nhặt cái liêm sỉ lên đi!

Điện thoại Kiều Thiều vang lên âm thanh mời chat video.

Y mò mò lại, không hề nghi ngờ là Hạ Thâm.

Kiều Thiều nhìn avatar của người kia một lát lâu, trái tim bình bịch, ấn tắt.

Y hít nhẹ một hơi, gõ chữ trong khung chat, ai ngờ đối phương lại gửi yêu cầu gọi thoại đến.

Kiều Thiều lại ấn tắt, Hạ Thâm lại bám riết không tha…

Kiều Thiều biết rõ mình nói không nên lời, nên chỉ có thể gõ chữ, vì thế lại từ chối.

Hạ Thâm dựa lên ghế nhìn chăm chú điện thoại một lát, không gọi nữa.

Thôi, còn gọi nữa là khiến người ngại.

Hạ Thâm bỏ điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

Còn phần cơm trưa?

Không khẩu vị.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.

Hạ Thâm không xem, chắc chắn không phải Kiều Thiều gửi đến, khả năng lớn nhất là Tạ Thiến.

Tâm cơ của người này, nghĩ người khác không biết sao?

Luôn miệng nói quan tâm hắn, nhưng mười năm trước cô ả đã từng nhìn vào mẹ con bọn họ lần nào chưa?

Bây giờ Tạ Thừa Vực mang con riêng về nhà mới bắt đầu sốt ruột? Cảm thấy người đàn bà kia khó đối phó, bắt hắn mượn dao giết người?

Hạ Thâm ngẫm lại chuyện này, trong lòng liền thấy ghê tởm.

Hắn muốn gặp Kiều Thiều, tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái, những thứ dơ dáy đó sẽ tan thành mây khói.

Nhưng mà…

Kiều Thiều không thuộc về hắn.

Thậm chí, có lẽ sau này y sẽ thuộc về một người khác.

Hạ Thâm cúi đầu nhìn tay mình.

Mẹ hắn từng nói: “Tay con rất đẹp, lớn lên nhất định phải nắm chặt những thứ mà mình muốn.”

Hạ Thâm nắm tay lại rồi buông ra, chỉ thấy không bắt được gì.

Kiều Thiều gửi tin cho Hạ Thâm xong liền ném điện thoại xuống.

Y đi gội đầu, đến phòng quần áo nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Hừm…

Hàng Gucci, dì Ngô nói y mặc lên cực kì soái.

Mà hình như Burberry cũng không tồi, vừa khiêm tốn lại gọn gàng.

Givenchy cũng rất đẹp…

Còn có Versace nữa…

Khoan đã!

Kiều Thiều nhìn mình trong gương, mắng một câu: “Nghĩ cái gì thế!”

Cũng không phải hẹn hò, mặc chỉnh tề như vậy làm chi!

Lại nói, y có thể mặc những bộ đồ này sao, nếu mặc thật chỉ sợ hù chết Hạ Thâm!

Kiều Thiều rối rắm, cuối cùng tìm đến áo thun và quần đùi bình thường mà dì Ngô mới mua.

Bây giờ y ở Đông Cao rất tốt, cũng không cần hao tâm tổn trí giả nghèo mua đồ, dì Ngô đã chuẩn bị xong tất cả.

Thật ra lúc khai giảng, nếu Kiều Thiều nói ra yêu cầu, người trong nhà cũng sẽ giúp y an bài thỏa đáng, nhưng lúc ấy y lo lắng, ngại phiền người khác cho nên mới tự mình đi mua.

Sau đó đụng phải Hạ Thâm, cái tên đó còn bán cho một bộ đồ nữ!

Bây giờ nhớ lại, Kiều Thiều chỉ thấy buồn cười.

Y ăn mặc chỉnh tề, cầm điện thoại lên, phát hiện Hạ Thâm vẫn chưa trả lời.

Thôi kệ đi, đến nhà hàng chờ trước.

Hạ Thâm bận một hồi, trong lòng vẫn nhớ đến Kiều Thiều, quyết định đọc lại lịch sử trò chuyện tự mình vui vẻ.

Sau đó, hắn thấy được tin nhắn gửi từ một giờ trước, Kiều Thiều: “Mười một giờ rưỡi, chờ cậu ở tiệm thịt nướng xx, không cần cậu mời, lần này đến lượt tôi.”

Hạ Thâm sửng người, ngẩng đầu nhìn thời gian ——– 11:25.

Tác giả: Thâm ca còn dư lại năm phút đồng hồ… Hư hư hư.

Editor: Nhìn Thâm ca có khác nào mấy bà bánh bèo xem tin nhắn với crush rồi tự cười ngu không!

Kiều cục cưng nay đã có nickname mới – Kiều thất tình:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.