Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 56: Chương 56: Tận thế chắc chắn phải đến, hắn chỉ là một cọng lông xanh thì có thể làm gì!




Edit: Hyukie Lee

Bản chất của Tống Nhất Hủ chính là một con Husky chuyển thế, lúc trước lão Đường xếp hắn ngồi bàn trước Hạ Thâm cũng vì suy xét đến điểm ấy.

Lúc đầu hắn còn sợ Lâu Kiêu, nhưng chơi lâu như vậy cũng không còn sợ hãi nữa.

Bị một kích của Hạ Thâm, bại lộ bản tính.

Tống Nhất Hủ đào hầm: “Anh Thâm ơi, đổi nhiệm vụ đi được không? Em không muốn hôn đàn ông đâu!”

Nói xong còn liếc qua Giải Khải một cái, giọng uốn éo: “Nhất là cái tên đàn ông thúi~ này!”

Các đàn ông khác ở đây: “…”

Tống Bán Shi vừa lộ nguyên hình, không khí liền rôm rả hẳn lên.

Hạ Thâm nói vài câu thuận lý thành chương: “Nếu cậu thích hôn, tôi cũng không cho cậu hôn đâu.”

“A.” Tống Nhất Hủ ngã xuống đất không bò dậy nổi: “Ngộ chết rồi.”

Hạ Thâm hỏi: “Cần Giải Khải tới hôn tỉnh lại không?”

“Không!” Tống Nhất Hủ xoạt một phát ngồi thẳng dậy: “Em sống lại, còn có thể sống thêm năm trăm năm.”

Kiều Thiều bị tên dở hơi này chọc cười, y cũng hùa theo Hạ Thâm: “Nếu còn sống thì làm đại mạo hiểm đi chớ.”

Vẫn là Hạ Thâm biết chơi, nhiệm vụ thế này mới kích thích, đứng lên ngồi xuống thì tính là cái gì!

Tống Nhất Hủ và Giải Khải chính là điển hình thẳng nam sắt thép.

Thẳng đến mức vì dỗ dành nhóm các bạn gái vui vẻ có thể ấp ấp ôm ôm với huynh đệ.

Hơn nữa hai cô gái mà bọn họ yêu thích đều có sở thích về phương diện này, vì để crush chú ý đến mình, mỗi ngày Tống Nhất Hủ và Giải Khải đều vô cùng liều mạng.

Hạ Thâm tìm bọn họ khai đao đúng là vừa vặn, cực kì tự nhiên.

Tống Husky trời sinh đã diễn, bĩu môi chồm đến bên người Giải Khải: “Tên ngốc, đến cho bổn đại gia thơm thơm, bảo đảm ra ngoài liền vui.”

Giải Khải mắng hắn: “Mẹ nó gớm chết, dính một miếng nước miếng thôi ra ngoài xe tông chết bà rồi.”

Tống Nhất Hủ nói: “Đừng a, nếu cậu chết, chẳng lẽ tôi là tội ác tày trời sao.”

Giải Khải rất hiểu hắn: “Đúng, cậu sai rồi, tôi là bị hôn chết!”

Kiều Thiều vui đến nở hoa: “Hai người đừng có bần bần nữa, nhanh đi.”

Tống Nhất Hủ hôn một cái bẹp lên má trái của Giải Khải.

Giải Khải không chút khách khí đẩy người ra: “Đêm nay phải ngâm xà bông rửa mặt.”

Tống Nhất Hủ hôn cũng hôn rồi, phong ấn hoàn toàn được giải trừ: “Đó mấy người coi đi, tra nam!”

Vệ Gia Vũ đối diện hắn: “…” Nhị thế tổ đáng thương sợ đến run lập cập!

Kiều Thiều cũng phục Tống Nhất Hủ, y nói: “Cậu ta có tra hay không thì tôi không biết, nhưng Tống Nhất Hủ cậu diễn không tồi.”

Tống Nhất Hủ lại uốn éo trừng mắt Kiều Thiều một cái.

Da gà da vịt của Kiều Thiều nổi lên cục cục!

Mắt thấy đại mạo hiểm đã xong, không khí rất rôm rả, Hạ Thâm tiếp tục chia bài.

Khiến người khiếp sợ là, ván bài kế tiếp như mọc mắt, bị an bài đến rõ ràng!

Ván kế, Hạ Thâm là vương bài, Giải Khải là quỷ bài.

Hạ Thâm: “Cho cậu một cơ hội trả thù.”

Giải Khải thấy từ trường ớn ớn.

Tống Nhất Hủ la to: “Đừng màaa!”

Hạ Thâm đã tuyên bố nhiệm vụ: “Giải Khải, hôn lại đi.”

Vì thế…

Lần này đến phiên Tống Nhất Hủ ra ngoài “xe tông”.

Vừa tuyên bố nhiệm vụ xong, trò chơi thú vị hơn hẳn, càng thêm kích thích khẩn trương.

Lâu Kiêu không nói tiếng nào, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem lão súc sinh này muốn làm gì.

Vệ Gia Vũ mơ hồ cũng hiểu được một ít, trong lòng cực hoảng.

Xong rồi, Kiều Thiều chắc chắn là phải bị hôn, về phần bị ai hôn…

Không quan tâm là ai, người còn lại chắc chắn sẽ nổ tung!

Cơn giận lôi đình của hai tên này, ký túc xá nhỏ như vầy sao mà chịu nổi!

Ba ván liên tiếp, Hạ Thâm đều là vương bài, loạn điểm uyên ương càng thêm lên tay, chỉ chỏ lung tung.

Tống Nhất Hủ thảm nhất, hai lần đều là quỷ bài, hôn Giải Khải xong còn phải hôn Trần Tố.

Trần Tố cũng thân quen, còn có thể nói giỡn: “Như vầy có được tính là thay đổi như nước hay không?”

Tống Nhất Hủ oa một tiếng, khóc như con chó.

Kiều Thiều ngồi xem hóng hớt đến vui vẻ, nhưng cũng rất buồn bực: “Sao cậu cứ trúng vương bài mãi thế?”

Hạ Thâm đáp: “May thôi.”

Giáo bá tiếp tục phát ra lãnh khí.

Vệ Gia Vũ phản ứng kịp: Học thần ăn gian!

Mặc dù là úp lá bài xuống nhưng chắc chắn cũng có những chi tiết khác nhau, người bình thường không nhớ được nhưng học thần cũng không nhớ được sao?

Đừng nói chi anh Thâm còn có trí nhớ siêu nhân!

Vì hắn có được vương bài nên hắn luôn chia bài, tuy đã nhiều lần xáo trộn nhưng chỉ cần biết nó là lá nào, xáo đến xáo đi nó vẫn thuộc về hắn.

Học thần hao phí tâm tư như vậy, mưu đồ điều gì?

Vệ Gia Vũ nhìn về phía Kiều Thiều, đánh dấu: Kẻ gây họa!

Rốt cuộc cũng đến phiên Kiều Thiều.

Kiều Thiều xốc bài lên, cực kì hưng phấn: “Qủy bài nè!”

Ngồi coi vui vẻ một hồi cũng rất muốn tham gia.

Lúc này mọi người vẫn chưa giở bài lên, Kiều Thiều nhìn qua phía Hạ Thâm: “Đừng nói cậu lại là vương nữa đấy nhé?”

Hạ Thâm lật bài lên.

Quả nhiên lại là vương!

Kiều Thiều phục : “Vận may cũng hơi quá rồi đó!”

Y ngồi ngay cạnh bên Hạ Thâm, rất chắc chắn hắn xáo bài rất kĩ, tuyệt đối không nhìn lén, không có khả năng làm bậy.

Lại nói, trò chơi mà thôi, có gì phải gian lận.

Hạ Thâm cong môi : “Chọn cái gì?”

“Đương nhiên là đại mạo hiểm.” Đôi mắt Kiều Thiều trông mong nhìn hắn : “Muốn tôi hôn ai?”

Cũng không thể trách Kiều Thiều hỏi như vậy được, Hạ Thâm đã chơi như vậy ba ván, thêm một lần nữa cũng bình thường.

Vệ Gia Vũ sắp điên rồi!

Cái tên gây tai họa này còn ngại chuyện chưa đủ lớn hay sao!

Ai ngờ Hạ Thâm lại hỏi lại Kiều Thiều : “Thế cậu muốn hôn ai?”

Vệ Gia Vũ : ”!!!”

Trái tim hắn không ổn, sắp thở không ra hơi!

May mà Kiều Thiều không trả lời cái vấn đề toi mạng này, y vẫn rất thông minh : “Cậu là vương bài, nhiệm vụ do cậu tuyên bố.”

Vệ Gia Vũ thở hổn hển hổn hển ——- Không hổ là kẻ gây tai họa, rất chuyên nghiệp.

Hạ Thâm nói : “Thật ra cứ hôn người khác mãi cũng không vui.”

Vệ Gia Vũ sống lại một chút, chẳng lẽ sắp tuyệt địa phùng sinh?

Lâu Kiêu cũng nhướng mày, hắn không tin lão súc sinh này còn để vịt bay tới miệng chạy thoát.

Kiều Thiều nói : “Cũng đúng ha, không có cảm giác mới mẻ, thế cậu muốn tuyên bố nhiệm vụ gì?”

Hạ Thâm đáp : “Cho nên cậu đừng hôn người khác nữa, hôn tôi đi.”

Vệ Gia Vũ bị đánh về nguyên hình : “…”

Mắt cá chết của Lâu Kiêu online: quả nhiên.

Kiều Thiều sửng sốt : “Không phải đã nói không hôn nữa?”

Hạ Thâm : “Lúc nãy quỷ bài đều hôn bài không, lần này thì khác, cậu phải hôn vương bài.”

Chênh lệch rất lớn đó!

Lớn đến mức khiến người nghẹn họng trân trối!

Kiều Thiều : “Tôi cho rằng…”

“Như thế nào?” Hạ Thâm nhìn qua : “Rất khó xử?”

“Này thì có gì mà khó?” Kiều Thiều kề sát vào hắn, hôn lên khuôn mặt đối phương.”

Hạ Thâm : “…”

Vệ Gia Vũ : “!”

Lâu Kiêu nhẹ nhàng thở ra : Thôi thôi, may mà không hôn kiểu Pháp gì gì đó.

Hạ Thâm đứng hình mãi một lúc lâu, thấp giọng nói : “Chờ chút.”

Kiều Thiều : “Hửm?”

Đột nhiên Hạ Thâm ghé sát vào…

Kiều Thiều chớp mắt mấy cái : “Sao vậy…”

Bỗng nhiên chung quanh sáng lên, đèn đóm thắp sáng cả ký túc xá như ban ngày.

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào tiếc nuối của các bạn học : “Sao lại có điện rồi… Đã nói cúp ba giờ rồi mà!”

Đúng vậy, có điện.

Một đêm cúp điện tốt đẹp cứ vậy kết thúc.

Trong phòng 516 lại không có bất kì âm thanh nào, cả phòng như đứng hình, mắt cũng không dám chớp.

Học thần của bọn họ, truyền thuyết Đông Cao, người đàn ông dùng sức một người nâng điểm tổng trung bình cả khối lên, đè ót ngồi cùng bàn của mình xuống, hôn lên trán đối phương.

Hình ảnh này có loại cảm giác hài hòa không nói nên lời.

Khiến tất cả mọi người ở đây sinh ra cảm xúc không muốn quấy rầy.

Kiều Thiều cũng ngơ ngác.

Y cảm giác được tay của Hạ Thâm, cảm giác được đôi môi khô ráo, cảm giác được trán mình nóng bỏng, cảm giác được trái tim đập liên thanh bùm bùm.

Lúc này, y nghe Hạ Thâm nói : “Tôi không giống Giải Khải.”

Kiều Thiều kinh ngạc.

Hạ Thâm nói hết lời : “Bị hôn nên hôn lại, như vậy mới không tra.”

Kiều Thiều phản ứng chậm nửa nhịp…

Lúc nãy Tống Nhất Hủ hôn Giải Khải, hôn xong Giải Khải hận không thể rửa mặt tám trăm lần, Tống Nhất Hủ chỉ trích hắn là tra nam.

Cho nên vì vậy mà Hạ Thâm hôn lại?

Đúng là một lý do không hề gượng ép…

Kiều Thiều đẩy hắn ra : “Lung, lung ta lung tung!”

Đối mặt với tình cảnh này, Vệ Gia Vũ đã không muốn giãy dụa gì nữa.

Còn làm được gì đây?

Tận thế chắc chắn sẽ đến, hắn chỉ là một cọng lông xanh, thì có thể làm gì.

Như xác minh suy nghĩ của hắn, bỗng nhiên Lâu Kiêu đứng lên.

Vệ Gia Vũ không dám nhìn anh Kiêu đáng thương của mình.

Lâu Kiêu : “Nếu có điện, trò chơi cũng chấm dứt.”

Không ai dị nghị.

Lâu Kiêu đứng dậy đi ra ngoài : “Lão Hạ, ra đây một chút.”

Qủa thực Hạ Thâm cũng cần phải đi ra ngoài bình tĩnh lại, hắn đồng ý : “Ừ.”

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, Vệ Gia Vũ tê liệt ngã xuống trên ghế, vẻ mặt tro tàn ——

Xong rồi, xong hết rồi.

Không hề nghi ngờ, hai vị đại ca này đi ra quyết đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.