Học Trưởng, Em Sẽ Sinh Bé Con

Chương 11: Chương 11




Editor: Con mèo có cánh

Nghĩ đến bí mật nhỏ phía dưới, tôi càng khóc dữ dội hơn.

Tiếu Hàm có thể sẽ xem tôi như quái vật hay không?

Hẳn là không thể nào, rốt cuộc Vương Tử Trác cũng là một người song tính, nhưng cũng là anh họ của hắn, không nhìn thấy hắn chán ghét lắm.

Chính là, mặc dù hắn không chán ghét tôi, khẳng định cũng sẽ không thích một quái vật như tôi.

QAQ

Vừa khóc lóc vừa hơi hơi hé mở cái quần giữa đùi, quả nhiên thấy ở giữa quần có một vùng máu nhỏ.

Lúc này, Tiếu Hàm đang vội vàng thay quần áo đi lại đây cũng nhìn thấy.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu, đụng ngay phải ánh mắt của hắn đang nhìn về phía quần tôi, sắc thái trong mắt hắn cực kì phức tạp.

Tôi nhìn không hiểu, cũng sợ là sẽ hiểu được.

“Hu hu……” Tôi bỗng nhiên khép hai chân lại, đem hai tay bịt kín mặt lại, lời nói ra dường như khẩn cầu: “Hu hu…… Đừng nhìn…… Cầu xin anh đừng nhìn mà……”

Tiếu Hàm đi tới ngồi xổm trước người tôi, bàn tay nắm lấy hai đầu gối của tôi tách ra, đại khái là sau khi nhìn để xác định một lúc, kéo hai tay ở trên mặt của tôi xuống, sau đó lấy bàn tay trái nắm chặt hai tay tôi, còn tay phải thì giơ lên lau nước mắt trên mặt tôi: “Được rồi, Tiểu Bắc không khóc nữa, anh liền đưa em đi bệnh viện, nào đứng lên đi, anh dùng chăn quấn lấy em, đưa em đi bệnh viện nha.”

“Không…… Hu hu……” Bụng tôi lúc này không còn cảm giác đau nữa, bây giờ cảm thấy trong lòng ngực còn đau hơn, nói năng lộn xộn: “Đàn anh…… Thực xin lỗi…… Làm dơ giường của anh rồi…… hu hu……”

“Được rồi.” Tiếu Hàm nắm lấy tay tôi ngồi xổm xuống, hắn cao hơn tôi một chút nên dễ dàng hôn hôn lên cái mặt đầy nước mắt của tôi một cái, ôn nhu nói: “Nói bậy bạ cái gì đó, anh thích em mà, đồ ngốc.”

“!!!”Thân thể tôi đột nhiên co rụt lại, xôn xao ~ máu trong thân thể dường như đông cứng lại……

“Này! Làm sao vậy!” Ngoài cửa Vương Tử Trác gõ vào cửa mấy cái, thấy không ai đáp lại trực tiếp đẩy cửa mà vào: “Làm sao vậy, Tiểu Bắc sao lại khóc lớn tiếng như thế. ”

“ Anh họ, anh nhanh lại đây đi.” Tiếu Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Tử Trác rồi vội vàng nắm lấy tay của tôi đứng dậy: “ Thân thể của Tiểu Bắc không thoải mái, chảy rất nhiều máu. ”

“Hả. Máu sao?” Tiếng bước chân của Vương Tử Trác càng ngày càng gần, tôi vội vàng chui đầu vào trong lòng ngực của Tiếu Hàm“Nào, cho anh nhìn xem.”

Vương Tử Trác đem động tác vừa rồi của Tiếu Hàm làm lại một lần nữa, tuy rằng còn cách một lớp quần ngủ, nhưng là tôi cũng rất là xấu hổ 囧 nóng nảy, cả người rùng mình……

“Tiểu Bắc, nói thật cho anh biết xem,” Vương Tử Trác mở miệng, Tiếu Hàm liền nắm lấy cái ót của tôi đem mặt tôi nâng lên, hai mắt đỏ lên nhìn tôi, như là có chút phẫn nộ nhưng khi nói ra lại ôn nhu như nước: “Có phải hay không rất đau, đau đến không thể chịu đựng được, nếu là như vậy, chúng ta liền đến bệnh viện. ”

“……” Tôi híp mắt không dám mở mắt quá to, do dự một chút rồi lắc đầu, vừa rồi thật sự là rất đau, nhưng lúc sau khi bụng hơi xôn xao lại không đau như vậy nữa, chính là nơi đó co rụt lại rất khó chịu.

“Trước tiên như thế này đi, A Hàm, bên ngoài trời đang mưa to, nếu đưa Tiểu Bắc đi bệnh viện với tình trạng như vậy rất là khó khăn,” Vương Tử Trác quay đầu lại nhìn ra cửa, thực mau mở miệng nói: “Ngươi hiện tại đi theo A Thành lấy bồn vệ sinh dùng một lần, khăn mặt, còn có băng vệ sinh dạng ống, sau đó nấu nước nóng 60 độ đổ vào bồn bưng vào đây, A Thành anh giúp A Hàm đi phòng y tế tìm thuốc, nói như thế nào chắc anh hiểu rõ rồi chứ.”

“Được.” Tô Thành đáp ứng rất mau: “Cậu đi theo tôi ra đây.”

“Tiểu Bắc, bây em giờ đừng nhút nhích.”

Tiếu Hàm đi ra ngoài, đầu vai của tôi run run, Vương Tử Trác ấn xuống bả vai của tôi, kéo tôi ngồi lên ghế rồi ngồi xuống trước mặt của tôi nói: “Em không cần sợ, có anh ở đây mà, 3 tháng trước anh cũng từng xảy ra chuyện này rồi, lúc ấy anh cũng giống như em bị dọa khóc, hơn nữa thời điểm đó anh còn ở cùng với A Thành, lúc ấy A Thành cũng sợ hãi, lập tức liền mang anh đến phòng y tế, cuối cùng bác sĩ rất bình tĩnh nói chuyện này rất bình thường, nữ sinh khi đến tháng còn không có bị dọa khóc thảm như vậy, hai nam sinh như vậy so với các cô ấy còn thảm hơn, rất mất mặt…”

Đầu óc tôi ong ong: Tôi giống như đã bỏ lỡ cái gì?!

Tôi còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, liền nghe được tiếng bước chân của Tiếu Hàm chạy tới.

“Có thể đứng lên không Tiểu Bắc, đi nào, chúng ta đến toilet rửa sạch một chút.”

Tôi vừa mới chuẩn bị gật đầu, liền nghe được Tiếu Hàm nói: “ Làm ở chổ này đi!”

Vương Tử Trác không nói nữa, nhận lấy cái bồn nước ấm, đưa tay xuống cảm thụ độ ấm, rồi đặt cái bồn bên xuống mặt sàn gỗ, bên cạnh cái ghế dựa: “Tiểu Bắc, đem quần cởi ra đi, trước đem nơi đó rửa sạch máu cái đã, anh đi chuẩn bị nước cho thêm chút dược vào, em lại dùng nước đó rửa một chút, sau đó đem băng vệ sinh bỏ vào được rồi.”

Tôi túng quẫn đến mềm chân, căn bản là đứng dậy không nổi, sao còn tự mình làm được chứ.

“Vậy anh đi chuẩn bị đi.” Tiếu Hàm nói: “Em rửa cho em ấy là được.”

Vương Tử Trác sau khi rời khỏi đây, tôi lại huhu mà khóc, thật sự quá mất mặt, tôi không cho Tiếu Hàm lại đây, hắn bị cự tuyệt vài lần, mất đi kiên nhẫn, bắt lấy tôi, ấn tôi ngồi xuống giường rồi ngồi xuống bắt đầu kéo quần tôi……

QAQ~

Tôi: Hu hu hu, tôi khóc thiếu chút nữa là tắt thở.

Thời điểm Vương Tử Trác tiến vào lần nữa, Tiếu Hàm mới rửa sạch máu cho tôi xong, vội vàng lấy cái gối che lại giữa đùi tôi.

Cứ như vậy qua năm phút, tôi lại bị Vương Tử Trác chỉ huy Tiếu Hàm rữa sạch cho tôi bằng nước dược một lần nữa, rốt cuộc cũng đến lúc dùng băng vệ sinh.

Vương Tử Trác chỉ các bước sử dụng băng vệ sinh dạng ống, Tiếu Hàm ở lúc tôi đang khóc đến khó thở, rất nhẹ nhàng mà làm xong.

Thật sự muốn chết chết chết!!!

Chết chết chết!!!

Rốt cuộc, tôi cũng được thả vào ổ chăn ấm áp, khó chịu mà cuộn tròn dính vào góc tường, bí mật nhỏ ở phía dưới như vậy làm cổ họng tôi như bị nghẹn một cái trứng gà.

Nghẹn đến ủy khuất, ủy khuất đến khó chịu.

Tô Thành sau khi trở về, tôi lại bị Tiếu Hàm ép uống mấy viên thuốc viên, rót hai ly nước ấm cho tôi súc miệng, trong phòng mới tính là an tĩnh lại.

Vương Tử Trác cùng Tô Thành hẳn là đã đi ngủ, tôi nằm trên giường nhìn Tiếu Hàm sột sột soạt soạt thu dọn tàn cục.

Tôi lại khóc khóc khóc, sống lớn đến bây giờ tuy rằng không có vinh quang gì, nhưng cũng chưa từng mất mặt như thế!

Tôi khóc khóc khóc, khóc đến lúc đầu thiếu oxy, cả người mơ mơ hồ hồ.

“Được rồi, bảo bối, đừng khóc nữa.” Đột nhiên, tôi bị kéo đi một chút, kế tiếp chính là được nằm trong lòng ngực ấm áp, Tiếu Hàm cưỡng chế đem tôi kéo lại rồi đối mặt với hắn.

Trong phòng chỉ có mở đèn bàn, đôi mắt của tôi còn chưa thích ứng được.

“Không khóc nữa.” Tiếu Hàm cầm khăn mặt lau lau đôi mắt của tôi, sau đó đột nhiên cúi đầu ở trên môi tôi mà cắn một cái, dưới thân tôi run rẩy một chút, thân mình cũng loạn hết lên: “Không khóc nữa, bảo bối, là anh không tốt, không nên phạt bảo bối như thế, về sau sẽ không như vậy nữa nha.”

“Hu hu hu…… Hức ~” Tôi khóc lóc đến đánh hức*, không biết hiện tại bộ dáng khi tôi đáng thương thì càng giống một con mèo con: “Kia, vậy anh sẽ~ hức ~ đuổi em ~ hức~ đuổi em ra khỏi ký túc xá sao?”

“Đồ ngốc,” Tiếu Hàm hơi hơi đẩy mặt của tôi bị nước mắt làm ướt nhẹp ra, nắm cằm tôi làm tôi ngửa đầu, vẻ mặt thâm tình nhìn tôi, trịnh trọng mà hứa hẹn: “Anh như thế nào lại đuổi em đi chứ, cả đời này đều không đuổi đi.”

Chú thích:

* Hức này không biết mọi người hiểu ý tôi không nữa. Khi khóc nhiều quá mà muốn nói chuyện chắc sẽ bị vậy á. Mịa, không biết diễn tả như thế nào cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.