một loại tư thế bảo vệ khoát lên lưng ghế dựa phía sau Hứa An An. Trên mặt sóng nước chẳng dao động, cô mặc váy mỏng tay còn cố ý vô ý chạm vào phía sau lưng cô, nhẹ nhàng, làm cô cảm thấy tê dại.
Hứa An An cắn môi, không thể nói chuyện không thể lên tiếng. Chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo anh. Nhưng Lăng Thiệu là ai, cảnh cáo có hiệu quả với anh sao.
Hứa An An cắn môi, liền đá về phía chân Lăng Thiệu một cái.
Lại đá vào khoảng không. Hứa An An vừa mới chuẩn bị rút chân về đá một cái khác, mắt cá chân bị đôi chân thon dài có lực nắm chặt lấy rồi.
Hứa An An giãy giụa không tránh thoát được, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn về phía Lăng Thiệu đầy ấm ức.
Dường như Lăng Thiệu không cảm thấy được, vẫn nắm lấy chân cô như trước, sau đó một tay lại gây sóng gió sau lưng Hứa An An. Mãi đến khi hơi thở của Hứa An An gấp gáp, mặt đều đã đỏ len, bỗng nhiên Lăng Thiệu cúi người cười nhẹ nói vào bên tai cô:
- An An của anh... Mẫn cảm như vậy.
Hứa An An bị khiêu khích, chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóng nhìn bốn phía xem có ai đang nhìn mình chăm chú hay không, sau đó vội vàng cúi đầu.
Buổi trưa ở phòng tự học không có ai, hai người ăn cơm trưa trước rồi. Chu Đồng đi tìm bạn trai Lương Thịnh của cô ấy ở quán bar, hai người đó chính thức ở bên cạnh nhau. Sau đó quay lại ôn tập cho cuộc thi.
Hứa An An ghé sát vào bàn tự học, vô cùng thỏa mãn. Điều hòa trong phòng học hơi lạnh, làm người ta ăn uống no say muốn ngủ một giấc.
Lăng Thiệu ở bên cạnh cô, thử giảng đề bài cho Hứa An An, Hứa An An nghe nhiều lần không hiểu vừa sốt ruột lại tự ti.
Ánh mắt cô đều đã ươn ướt, nhỏ giọng giải thích:
- Học trưởng... Thực xin lỗi... Đều tại em quá ngu ngốc...
Lăng Thiệu cười cưng chiều với cô, có điều ngụ ý nói:
- Không có đâu, rõ ràng An An có thiên phú dị bẩm chuyện làm tình mà.
Mặt Hứa An An đỏ bừng lên, nghĩ đến chuyện điên cuồng hai người làm lúc trước, phía dưới đều có chút ẩm ướt.
Lăng Thiệu thấy cô còn đang tự trách, mở miệng đề nghị:
- Như vậy đi, An An làm sai mỗi một bài, phải hôn anh một cái, thế nào?
Hứa An An chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình sắp thiêu cháy:
- Học trưởng... Chuyện này...
- An An, học trưởng giảng bài cũng vô cùng vất vả, có thể thu một chút thù lao đúng không?
Lăng Thiệu làm bộ vô cùng ấm ức mở miệng.
Hứa An An không lay chuyển được, không thể không đồng ý chuyện này. Rất thẹn thùng đó.
Cũng không biết làm sao, mặt Hứa An An hoàn toàn đỏ bừng, khẩn chương nhìn chằm chằm đáp án bài thứ sáu, hơi khẩn trương.
Hình như ông trời cũng muốn đối nghịch với cô, từ khi định ra quy tắc này, vậy mà cô làm sai năm bài liên tiếp, bị Lăng Thiệu hôn năm lần.
Lăng Thiệu cười, có chút đắc ý để lộ đáp án bài thứ sáu, sau đó cười mà không nói. Cô lại làm sai, quả thực Hứa An An muốn khen mình ngu ngốc. Cô chu môi, lại để sát vào má Lăng Thiệu. Mà Lăng Thiệu mỉm cười đợi cô.
Đợi hai người chỉ cách nhau nửa thước, bỗng nhiên Lăng Thiệu giữ lấy cái gáy của Hứa An An, môi mỏng chuẩn xác hôn lên môi Hứa An An. Khẽ liếm láp, nước bọt hai người dung hợp, một lát sau Hứa An An bị hôn đến thở hồng hộc đầu óc trống rỗng.
- An An...
Lúc Lăng Thiệu hôn cô dành chút thời gian nói chuyện, Hứa An An gần như ngã vào trong lòng anh:
- Chúng ta chơi một trò chơi đặc biệt đi, đóng vai nhân vật nhé?
- Đóng vai... Cái... A... Ừm ~~~~
Hứa An An nói đến đây, không kìm lòng nổi rên rỉ ra tiếng.
Chẳng biết tay Lăng Thiệu trượt vào trong váy cô từ lúc nào, ngăn cách quần lót nhẹ nhàng chạm vào hạt đậu nhỏ, hoặc là đầu ngón tay dạo chơi ở khe thịt mềm mại, làm thân thể cô run rẩy, mật dịch cũng chảy ra.
Lăng Thiệu cười:
- Đóng vai... Thầy giáo và học sinh. An An của anh đúng là mẫn cảm.
Bàn tay ma lực của Lăng Thiệu khẽ ấn vào hạt đậu nhỏ một cái, lại làm Hứa An An rên rỉ.
Hứa An An hoàn toàn xụi lơ, chỉ cảm thấy mình giống như đang chìm nổi trong biển rộng.
Học trưởng muốn, sao cô không muốn chứ?
- Ừm ~~~~ a... Học trưởng... Ừm ~~~~~ Anh...
Hứa An An đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Lăng Thiệu cúi đầu, không biết anh cởi nội y từ lúc nào, ngăn cách bởi tầng váy mỏng anh khẽ liếm lên, hai hạt anh đào lập tức cứng rắn, anh liếm cắn làm ẩm ướt quần áo, khiến Hứa An An rên rỉ ra tiếng.
Trong lúc bận rộn ngẩng đầu lên, ánh mắt Lăng Thiệu đã thâm trầm hơn:
- An An, nếu bây giờ em thích làm ở đây, phải gọi anh là thầy