CHƯƠNG 10 : BIẾN CỐ . . .
***
Xe taxi thuận lợi lái vào tiểu khu, Hứa Đình cám ơn tài xế lái xe, mang theo Hạ Mộ về nhà.
Sau khi vào nhà, sắc mặt Hạ Mộ tái nhợt, cứ ngốc lăng ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người.
“Đã không sao rồi.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu, “Đừng sợ.”
Hạ Mộ hoàn hồn, miễn cưỡng gật gật đầu: “Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc, với anh còn nói cám ơn?” Hứa Đình nắm bàn tay lạnh như băng của cậu qua, “Em có biết người kia là ai không?”
“Không biết, không quen.” Hạ Mộ lắc đầu.
“Vậy gần đây em có đắc tội ai không?” Hứa Đình cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
“… Cũng không có.” Hạ Mộ cắn cắn môi, “Em không biết.”
“Vậy vé máy bay đâu?” Hứa Đình tiếp tục hỏi, ” Thời gian xuất phát của em, có ai biết?”
“Vé máy bay là anh trai đặt cho em, em không có nói với người khác.” Hạ Mộ trả lời.
Hứa Đình nghe vậy nhíu mày, trong đầu mới vừa hiện lên một ý niệm, Hạ Mộ lại giống như nhìn ra tâm sự của hắn, trước khi hắn đặt câu hỏi liền gấp gáp phủ nhận.
“Không thể là anh của em, tuyệt đối không thể!”
“Vì sao?” Hứa Đình hỏi.
Trong nhà Hạ Mộ làm buôn bán, nếu sản nghiệp gia đình lớn, vậy anh em bất hòa cũng chẳng có gì lạ, Tiểu Mộ đơn thuần, không có nghĩa là anh của cậu ấy cũng sẽ đơn thuần.
“Anh đừng nghĩ lung tung .” Hạ Mộ chọc chọc mặt của hắn, “Anh của em đối với em thật sự rất tốt, bản thân anh ấy mở Sở sự vụ luật sư, lại không thiếu tiền.”
“Nếu không… Anh đưa em về nhà?” Hứa Đình lo lắng.
“Không được!” Hạ Mộ gần như là thét chói tai cự tuyệt.
Nếu anh ấy cùng mình về nhà, vậy toàn bộ bí mật đều sẽ bị vạch trần, những cơn ác mộng tưởng như đã qua kia, làm sao có thể để cho anh ấy biết.
“Cái gì cũng không cho, em cũng không nghĩ đến là anh lo lắng cho em? !” Không ngờ tới phản ứng của cậu cư nhiên kịch liệt như vậy, Hứa Đình hơi có chút tức giận, ngữ khí cũng tăng lên một chút.
“Xin anh đừng quản nữa .” Trong lòng Hạ Mộ loạn thành một đoàn, đẩy hắn ra chạy vọt vào phòng ngủ.
“Tiểu Mộ!” Hứa Đình nén giận, chuyện gì cũng không nói với mình, như vậy tính là kết giao cái gì?
Hạ Mộ đem bản thân khoá trái ở trong phòng ngủ, ôm đầu gối ngồi ở góc nhà.
Thật ra là ai muốn bắt cóc mình, trong lòng rõ ràng nhất.
Đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không chịu buông tha cho tôi sao?
..
Không biết đã ở trong phòng bao lâu, di động của Hạ Mộ ong ong rung rung, sau khi bắt máy là Hạ Dịch.
“Mộ Mộ, chừng nào em đến đây?” Hạ Dịch hỏi, “Chuyện của bạn giải quyết như thế nào rồi?”
“Không có gì , anh ở khách sạn nào? Em lập tức tới tìm anh.” Hạ Mộ dự định sau khi gặp mặt sẽ nói chuyện này.
Hạ Dịch ừ một tiếng, nói cho cậu biết tên khách sạn của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Mộ đứng lên mở cửa phòng ngủ, lại phát hiện Hứa Đình vẫn ngồi ở trên ghế sa lon.
Hứa Đình vốn dĩ đang tức giận, nhưng thấy bộ dạng cậu tội nghiệp, vẫn là mềm lòng chìa tay với cậu : “Lại đây.”
Hạ Mộ ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn lấy hắn lòng : “Ưm, em muốn đi khách sạn tìm anh trai em.”
Sắc mặt Hứa Đình trong nháy mắt rất khó coi.
“Anh ấy thật sự không phải là người xấu.” Trong thanh âm Hạ Mộ có chút cầu khẩn.
Hứa Đình thở dài, đưa tay xoa xoa cậu.
“Anh đồng ý rồi?” Hạ Mộ thật cẩn thận hỏi.
“Anh đây đưa em đến khách sạn.” Hứa Đình thỏa hiệp từng bước.
Hạ Mộ cắn cắn môi, vẫn là không dám từ chối, nếu mình lại nói không, anh ấy đại khái sẽ tức điên đi?
“Vậy anh không được đem chuyện em thiếu chút nữa bị bắt cóc nói cho anh em biết.” Hạ Mộ đưa ra một yêu cầu cuối cùng.
“Vì sao?” Hứa Đình bị cậu khiến cho có chút sức cùng lực kiệt.
“… Bởi vì anh ấy gần đây có một vụ án rất quan trọng, em không thể khiến cho anh ấy phân tâm.” Hạ Mộ lung tung tìm cớ, “Em xin anh, được không?”
Hứa Đình bất đắc dĩ, lúc Hạ Mộ cậy mạnh bản thân thật hết cách với cậu ấy, lúc tỏ ra yếu đuối lại càng không có biện pháp.
Hạ Dịch ngụ ở vùng phụ cận sân bay, sau khi đón xe buýt sân bay, hai người rất dễ dàng đến được khách sạn, Hứa Đình trước đi toilet rửa tay, lưu lại một mình Hạ Mộ ở đại sảnh gọi điện thoại.
Vì thế chờ lúc Hứa tiểu công từ toilet đi ra, liền chứng kiến Hạ tiểu thụ đang bị một nam nhân áo gió ôm xoay quanh.
Này thật sự là TMD! Hứa Đình nổi trận lôi đình, xắn tay áo lên liền đi qua đoạt lại vợ.
“Hứa Đình, anh ấy là anh trai của em.” Hạ Mộ đúng lúc giới thiệu, “Anh, anh ấy là bạn của em.”
“Xin chào.” Nam nhân áo gió chìa tay ra với Hứa Đình, “Tôi thường nghe Mộ Mộ nhắc đến cậu, cám ơn cậu đã chăm sóc nó.”
Hứa tiểu công mắt lạnh đánh giá anh ta một lượt, bộ dạng nhưng thật ra mặt người dạ thú.
“Cái kia, anh về trước đi.” Hạ Mộ thực lo lắng nhìn Hứa Đình, “Em về nhà sau sẽ gọi cho anh.”
Hứa Đình chán nản, có cần phải gấp gáp đuổi lão tử đi như vậy hay không?
“Nếu không cùng nhau ăn cơm đi?” Hạ Dịch đề nghị, “Cũng năm giờ rồi .”
“Được.” Không đợi Hạ Mộ phản đối, Hứa Đình liền đáp ứng một hơi.
Hạ Mộ nhìn Hạ Dịch lại nhìn Hứa Đình, cảm thấy có chút nhức đầu.
..
Địa điểm ba người dùng cơm là một tiệm cơm Tây ở vùng ngoại thành sân bay, Hạ Dịch vừa cùng Hứa Đình nói chuyện, vừa giúp Hạ Mộ đem tảng thịt bò cắt thành miếng nhỏ, nhân tiện không ngừng hỏi, Tiểu Mộ uống canh không? Tiểu Mộ có muốn hạt tiêu không? Tiểu Mộ thấy bánh bao ăn được không?
Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi, những lời này phải là lão tử hỏi mới đúng chứ?
Cơm ăn đến một nửa, Hạ Mộ đứng lên đi toilet, lưu lại Hứa Đình cùng Hạ Dịch.
Trước khi đi, Hạ Mộ hung ác nhìn Hứa Đình —— không cho nói lung tung!
Nhìn thấy bộ dạng tiểu tạc mao của cậu, Hứa Đình vừa bực mình vừa buồn cười.
” Quan hệ của cậu và Tiểu Mộ hình như rất tốt.” Hạ Dịch chủ động cùng hắn nói chuyện.
Hứa Đình nghĩ thầm nói thừa, không tốt có thể thành vợ a?
..
Mười phút trôi qua hai mươi phút qua đi, Hạ Mộ vẫn chưa trở về, di động cũng không có người nghe, Hứa Đình biến sắc, đứng lên đi về phía toilet.
Hạ Dịch không hiểu ra sao, vội vàng đuổi theo sau.
Trong toilet hoàn toàn trống không, chỉ lưu lại một chiếc di động quen thuộc ở cửa.
“Tiểu Mộ!” Hạ Dịch nhặt di động lên, sợ tới mức cả mặt tái mét.
“Mày cái thằng hỗn đản này!” Hứa Đình sôi gan, xoay người hung hăng một đấm, “Mày đem Mộ Mộ đi đâu rồi? !”
“Không hiểu cậu đang nói cái gì!” Hạ Dịch không có tâm tình cùng hắn dây dưa, lao ra toilet tìm chung quanh.
Toàn bộ nhân viên tạp vụ đều nói chưa gặp qua, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng nói không thấy có người đi ra.
“Nga! Có phải vị tiên sinh uống say kia hay không?” Có một nhân viên phục vụ tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
“Có ý gì?” Hứa Đình truy vấn.
“Vừa rồi có một tiên sinh đeo kính râm từ toilet đi ra, đỡ một khách hàng say rượu, rất giống người mà các anh nói, cũng là mặc áo sơmi trắng.” Phục vụ sinh chỉa chỉa cửa sau, “Đã đi sắp nửa giờ rồi.”
“Người nọ có phải dáng người rất to cao hay không?” Hạ Dịch truy vấn.
“Đúng đúng, rất cao.” Nhân viên phục vụ gật đầu.
“Súc sinh!” Hạ Dịch mắt đỏ au, như dã thú bị nhốt ở trong ***g.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Hứa Đình túm lấy cổ áo của anh hỏi.
“Tôi biết là ai làm, từ từ sẽ giải thích với cậu, trước báo cảnh sát đi.” Sắc mặt Hạ Dịch tối tăm, nắm tay xiết thật chặt.
..
Sau khi cảnh sát đến điều tra camera theo dõi, rất nhanh liền phát hiện, Hạ Mộ quả thật là bị một người mặc áo đen mang đi từ toilet, hơn nữa nhìn ra thần trí không rõ ràng, giống như đã uống rượu say.
Nhìn trong đoạn video thân hình nho nhỏ kia bị người kéo đi, Hứa Đình hận không thể cho mình một đao, bản thân đến tột cùng sao lại thế này, biết rõ cậu ấy gặp nguy hiểm, cư nhiên còn khinh thường để cho cậu ấy một mình rời đi, quả thực tội đáng chết vạn lần.
Sau khi lấy xong lời khai đã là đêm khuya, ngồi ở một quán rượu nhỏ ven đường, Hứa Đình nghe Hạ Dịch kể lại toàn bộ chuyện xưa.
Cha Hạ Mộ chính là ông trùm ngành thép tiếng tăm lẫy lừng của W thành – Hạ Vân Dương, hồi tuổi còn trẻ trong nhà rất nghèo, lúc làm thêm ở trong thành phố liền gặp được vận may to lớn, cưới được con gái của ông chủ công trường, mới có tiền vốn làm kinh doanh.
Nhân cơ hội chính sách bồi dưỡng cải cách mở cửa, hơn nữa trời sinh giác quan thương nghiệp thứ sáu, Hạ Vân Dương rất nhanh trở thành thế gia vật liệu thép, trong túi vừa có tiền, lập tức bắt đầu tầm hoa vấn liễu (*), nhìn lão bà tàn hoa ít bướm (**) ở nhà thật không vừa mắt.
(*) tầm hoa vấn liễu : đi tìm cái đẹp, chỉ sự trăng hoa
(**) tàn hoa ít bướm : ví với nhan sắc tàn phai của người phụ nữ
Nhưng người vợ đầu cũng không phải là hiền lành lương thiện gì, sống chết chính là không chịu kí lên đơn ly hôn, cả ngày dùng cái chết để đe dọa, Hạ Vân Dương thấy thật phiền phức, dứt khoát mua nhà một lần nữa ở bên ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Cứ dây dưa như vậy một năm, rốt cục cũng xảy ra chuyện.
Vợ của mình, điên mất rồi.
Người phụ nữ đã từng hung hãn kia, hiện giờ trở thành giống như Tường Lâm tẩu (*), gặp người liền kể chồng trước là một gã đàn ông phụ bạc.
(*) Tường Lâm tẩu : một nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm tẩu là người phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường. Theo cách xây dựng nhân vật của Lỗ Tấn thì đây là kiểu phụ nữ khuất nhục, không ý thức được vị trí của mình. Đọc chi tiết tiểu thuyết tại : link
Sau khi nháo một trận lớn ở nhà mẹ đẻ, từ Hạ gia mang đi một nửa gia tài, cũng mang đi cái người số khổ đã phát điên kia.
Vài năm sau, chuyện này dần dần lắng xuống, Hạ Vân Dương cũng cưới người vợ thứ hai —— chính là mẹ của Tiểu Mộ.
Một năm sau sinh ra Hạ Mộ, khiến cho Hạ Vân Dương mừng rỡ như điên, bày tiệc rượu suốt ba ngày, chỉ sợ người khác không biết.
“Đợi một chút!” Hứa Đình nhíu mày, “Anh không phải là anh trai Tiểu Mộ sao?”
“Tôi là con nuôi của Hạ gia.” Hạ Dịch giải thích, “Khi tôi còn rất nhỏ cha mẹ đều mất, là Hạ gia nhận nuôi tôi, hai nhà chúng tôi là thế giao.”
(*) thế giao : quan hệ qua nhiều đời
Hứa Đình gật đầu, ý bảo anh nói tiếp.
“Năm đó tôi chỉ có mười tuổi, vừa đến Hạ gia không lâu.” Hạ Dịch nhớ lại, “Tiểu Mộ cũng chỉ mới một tuổi.”
Hạ Mộ lúc nhỏ rất đáng yêu cũng rất thông minh, cơ hồ không ai là không thích, Hạ Vân Dương lại càng hận không thể cưng chiều cậu lên tận trời.
Sau đó Hạ Mộ lên tiểu học, vì thế thời điểm tan học mỗi ngày, đều có thể nhìn thấy chiếc Limousine và lái xe của Hạ gia canh giữ ở ngoài cổng trường.
Mẹ của Hạ Mộ cảm thấy như vậy rất phách lối, cũng khuyên qua vài lần, Hạ Vân Dương lại không cho là đúng.
Cho đến có một ngày sau khi tan học thật lâu, lái xe cũng không đợi thấy Hạ Mộ đi ra, vì thế cuống cuồng lo lắng.
Trường học không có, ở nhà không có, trên đường cũng không có, W thành cơ hồ bị lật tung lên, cũng không có bóng dáng Hạ Mộ.
Một đứa bé tám tuổi, liền giống như hơi nước, hư không biến mất ở nhân gian.
“Chúng tôi tìm suốt hai năm.” Hạ Dịch nhắm mắt, không muốn tiếp tục nhớ lại chuỗi ngày kia, “Mẹ tôi khóc mỗi ngày, cha tôi cũng sắp suy sụp tinh thần, cho đến sau đó, chúng tôi đều cho rằng sẽ không còn được gặp lại Tiểu Mộ nữa, thế nhưng nó lại tự mình chạy về.”
Hạ Dịch vĩnh viễn cũng không thể quên được cái buổi chiều đó, bản thân thi vào trường cấp ba xong vừa ra khỏi trường thi, liền bị lái xe đợi ở ngoài cổng trường mang đến bệnh viện.
Trên giường bệnh trắng tinh, một đứa bé gầy yếu đang nằm, Hạ Dịch cơ hồ là mới vừa nhìn thoáng qua, cái mũi liền lên men.
Thật sự là Tiểu Mộ, là em trai của mình.
Tuy rằng gầy đi rất nhiều, trên mặt cũng có rất nhiều vết thương, nhưng vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
..
“Vậy cậu ấy rốt cuộc đã đi đâu hai năm?” Hứa Đình hỏi.
“Bị em trai của người đàn bà hóa điên kia mang đi .” Hạ Dịch trả lời, “Gã tên là Vương Vũ Hằng.”
Người chị khỏe mạnh bị bức thành kẻ điên, đầu sỏ gây nên thì lại vẫn còn điềm nhiên như không, không chỉ đại phú đại quý, còn cưới vợ, sinh con, thử hỏi ai có thể nuốt trôi cơn tức này?
Năm đó Hạ Vân Dương nhà lớn nghiệp lớn, Vương Vũ Hằng chỉ đành phải nuốt vào cơn tức này, dựa vào tiền từ Hạ gia để lập nghiệp, từng chút từng chút tích tụ lực lượng.
Vài năm sau, Vương gia cũng coi như là có của cải, nhưng vẫn là đánh không lại Hạ gia.
Nếu đấu không lại Hạ Vân Dương, Vương Vũ Hằng tự nhiên sẽ hướng mắt vào Hạ Mộ.
Ai cũng biết Hạ Mộ là tâm can bảo bối của Hạ gia, nếu mang cậu đi, Hạ Vân Dương tất nhiên sẽ suy sụp tinh thần, coi như là báo thù được cho chị.
“Hỗn đản!” Hứa Đình nổi trận lôi đình, tạm thời không bàn đời trước ai đúng ai sai, tất cả chuyện này có quan hệ gì với Tiểu Mộ?
“Sau cái năm Tiểu Mộ chạy về đó, chúng tôi mới biết được là ai trói em ấy lại, cha tôi tức giận thiếu chút nữa phát điên, mang theo một nhóm người liền xông đến Vương gia, bên kia lại sớm đã chạy trốn sạch.” Cảm xúc của Hạ Dịch rất âm u, “Lúc ấy tình trạng của Tiểu Mộ rất không tốt, cho nên cha tôi mang em ấy ra nước ngoài chữa bệnh, cũng tạm thời buông xuống chuyện này.”
“Anh hoài nghi lần này lại là gã?” Hứa Đình truy vấn.
“Không phải hoài nghi, tuyệt đối là gã.” Trong giọng nói Hạ Dịch tràn đầy tức giận, “Tiểu Mộ từ sau sự kiện kia, liền trở nên rất chống đối với người xa lạ, cho đến khi lên đại học mới hơi tốt hơn một chút, căn bản là không có khả năng đắc tội người khác.”
“Vậy anh có biết Vương Vũ Hằng mấy năm nay đang làm cái gì hay không?” Hứa Đình hỏi.
“Không biết, gã trốn rất kỹ, Hạ gia đã tìm sắp mười năm cũng không thấy.” Hạ Dịch lắc đầu.
“Có hình của gã không?” Hứa Đình lại hỏi.
“Có.” Hạ Dịch gật đầu, từ máy tính bảng mở ra một tấm hình.
Ảnh scan từ tài liệu rất cũ, có chút ố vàng cũng nhìn không rõ lắm, Hứa Đình lại cảm thấy nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó.
“Làm sao vậy?” Hạ Dịch cảm thấy biểu cảm của hắn có chút kỳ quái.
Hứa Đình tiếp tục nhìn chằm chằm ảnh chụp, trong đầu đột nhiên xuất hiện ra một người.
“Tôi biết gã là ai rồi !” Hứa Đình vỗ bàn.
Chẳng trách người đàn ông họ Triệu kia phải theo dõi Hạ Mộ, căn bản chính là bị gã sai khiến!
“Cậu quen gã ta?” Hạ Dịch vội vàng truy vấn.
“Há chỉ là quen biết.” Hứa Đình nắm tay bẻ răng rắc.
Hỗn đản, lão tử lần này làm thịt ngươi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =3=~
END 10.
____________________
Xe Limousine : bị cuồng xe đẹp >w