CHƯƠNG 22 : CON ĐƯỜNG LƯU MANH DÀI ĐẰNG ĐẴNG. . .
***
Hạ Dịch ở lại D thị không được mấy ngày, liền đặt vé máy bay về nhà.
Vì thế Hạ tiểu thụ liền rất buồn rầu, có cần phải đi vội như thế hay không nha, bắt anh ở lại thêm hai ngày cũng không chịu! !
“Em đã là lần thở dài thứ mười trong ngày hôm nay rồi.” Hứa Đình véo mũi cậu, “Không cho phép mày ủ mặt ê nữa, cười một cái coi!”
Hạ Mộ trải người trên giường, dùng hừ hừ biểu đạt bất mãn trong lòng.
“Đừng hừ nữa , qua hết năm anh đưa em đi giải sầu.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu.
“Đi đâu?” Hạ Mộ hứng thú.
“Nhật Bản.”
“Đâu cơ?” Hạ Mộ lật mình ngồi dậy.
“Nhật Bản.” Hứa Đình lập lại một lần nữa.
Hạ Mộ buồn bực, vì sao đột nhiên lại muốn đi Nhật Bản?
“Đi tẩy sạch vết thương trên lưng em.” Hứa Đình xoa nắn khuôn mặt của cậu, “Anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi, trong khoảng thời gian này mà làm thì hiệu quả sẽ tốt hơn, còn kéo dài nữa sẽ lưu lại sẹo.”
Hạ Mộ sờ sờ lưng của mình, không nói gì.
“Tiểu phẫu mà thôi.” Hứa Đình ôm lấy cậu, “Đừng lo lắng.”
“Em mới không lo lắng.” Hạ Mộ ngẩng đầu hôn nhẹ hắn, “Anh thật tốt.”
Hứa Đình cười cười, cúi đầu cùng cậu cọ mũi.
…
Ăn xong cơm tối, Hứa Đình vốn tính toán chơi game cùng Hạ Mộ, nhưng mà máy tính còn chưa kịp mở, đã bị ba gọi đến thư phòng.
Hạ tiểu thụ ý đồ ghé vào cửa nghe lén, tiếc rằng hiệu quả cách âm của cửa gỗ thật sự quá tốt, cái gì cũng không nghe được, vì thế đành phải quay về phòng ngủ đọc truyện tranh, vừa đọc vừa thấp thỏm, sẽ không liên quan đến mình chứ?
Trong thư phòng, ba Hứa mới vừa rút ra một điếu thuốc, liền bị Hứa Đình ném vào thùng rác, “Sau này cai đi .”
“Nhà ngươi đã gây ra nhiều chuyện như thế không đi mà quan tâm, lại chạy tới quản ba ngươi hút thuốc?” Ba Hứa trừng mắt.
“Con có chừng mực.” Hứa Đình vịn bả vai lão cha nhà mình, “Ba cũng đừng quản , được không?”
“Con muốn làm như thế nào?” Ba Hứa hỏi.
“Bảo vệ thật tốt người con muốn bảo vệ, chỉ vậy mà thôi.” Đáp án của Hứa Đình rất đơn giản.
Một tiếng hai tiếng, cho đến tận mười hai giờ đêm, hai cha con mới từ thư phòng đi ra.
Hứa Đình như thường đi tắm, quay lại phòng ngủ liền thấy Hạ Mộ đang ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa ngáp liên tục vừa đọc truyện.
“Sao còn chưa ngủ?” Hứa Đình ngồi vào bên cạnh cậu.
“Muốn đợi anh về.” Hạ Mộ dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.
“Có việc muốn nói với anh?” Hứa Đình hỏi.
Hạ Mộ gật gật đầu, có chút do dự mở miệng: “Vậy, chú sẽ không phải phản đối chúng ta chứ?”
“Chính là vì hỏi cái này?” Hứa Đình bật cười, “Làm sao có thể, không được nghĩ lung tung.”
“Thật sự nga?” Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, hóa ra không phải vì mình.
“Đương nhiên là thật.” Hứa Đình gật gật đầu.
“Vậy hai người nói chuyện gì lâu như vậy?” Hạ Mộ rất tò mò.
“Không có gì quan trọng, chỉ là một ít chuyện của công ty thôi.” Hứa Đình nhét cậu vào chăn, “Đã rất muộn rồi, mau ngủ đi.”
Hạ Mộ gật gật đầu, vừa chuẩn bị ngủ lại nghĩ tới một chuyện, vì thế hỏi, “Hứa Đình, gần đây em có mộng du nữa không?”
“Không có, bảo bối gần đây bình phục rất tốt.” Hứa Đình véo mũi cậu.
“Vậy nói mớ thì sao?” Hạ Mộ lại hỏi.
“Ách… Cái này có.” Hứa Đình gật đầu.
“Thật sao?” Tâm tình của Hạ Mộ nháy mắt trầm xuống, hóa ra vẫn sẽ nói a…
“Em đây đều nói cái gì?”
“Nói em yêu anh.”
A? Hạ Mộ nghi hoặc ngẩng đầu.
Hứa Đình ra vẻ đứng đắn, nhưng đáy mắt lại có chút ý cười không che dấu được.
“Anh gạt em!” Hạ Mộ vừa muốn khóc vừa muốn cười, tại sao có thể có người nhàm chán như vậy, mình là đang rất nghiêm túc hỏi anh ấy a.
Hứa Đình cười ôm lấy cậu, xoay người đè xuống, hôn.
“Anh là đồ lưu manh!” Hạ Mộ giãy dụa.
“Ừ, chính anh.”
“Không cho chạm vào em!”
“Không chạm không chạm.” Hứa Đình đưa tay cởi cúc áo cậu.
Hạ tiểu thụ tay chân lèo khèo, ở trước mặt Hứa Đình sức chiến đấu hoàn toàn biến thành giá trị âm, rất nhanh đã bị lột chỉ còn quần lót.
Hạ Mộ vô cùng lúng túng, hai tay sống chết đẩy hắn, sao đang êm đẹp lại bắt đầu động dục?
“Ngoan, dùng tay là được.” Giọng nói Hứa Đình có chút trầm khàn.
“Không cho!” Hạ tiểu thụ vội vàng đè tay xuống dưới mông.
Hứa Đình tay trái nâng thắt lưng của cậu lên, tay phải nhẹ nhàng móc một cái, người nào đó nhất thời cảm thấy mông lạnh lẽo.
Hạ Mộ tan vỡ, lưu manh! Sao lại cởi quần áo người khác điêu luyện như vậy?
Sau vài cái từ chối, Hạ Mộ mệt đến thở dồn dập, ý chí chiến đấu của Hứa Đình càng thêm sục sôi. Trông thấy trốn thoát vô vọng, Hạ tiểu thụ đành phải cam chịu số phận, trần truồng ngồi phịch ở trên giường thực ai oán.
Nhưng mà thật ra, dường như cũng có một chút chờ mong như thế!
Hạ Mộ mặt đỏ đến sắp bùng cháy, vì thế lừa mình dối người nhắm mắt lại.
Hứa Đình hôn hôn cắn cắn trên miệng, trong lòng cảm khái bảo bối thật sự là không nói rõ được, làn da non nớt còn chưa tính, cư nhiên còn có vị sữa, ngọt chết người.
Trước khi lột sạch Hạ Mộ, Hứa Đình nghĩ chỉ hôn hôn sờ sờ là tốt rồi; sau khi lột Hạ Mộ xong, nhìn thấy thân thể xinh đẹp mảnh khảnh của cậu, Hứa Đình suýt chút nữa xông ra ngoài ban công làm sói tru, dung lượng não trực tiếp giảm xuống, trong lòng tràn đầy đều là ăn sạch em ấy ăn sạch em ấy!
Hạ Mộ bị Hứa Đình hôn thiếu chút nữa ngạt thở, mềm nhũn đưa tay đẩy hắn, rơi vào trong mắt Hứa Đình, đó chính là dục cự hoàn nghênh (*) tiêu chuẩn, vì thế động tác liền càng thêm càn rỡ, tay phải trực tiếp xoa cánh mông non mềm của cậu, dùng đầu ngón tay thử đi vào nơi phải tiếp nhận mình kia, cảm thấy có chút chột dạ trong lòng, loại tình huống này… Em ấy hẳn sẽ bị thương đi?
(*) dục cự hoàn nghênh : làm ra vẻ phản kháng nhưng trong lòng thật ra cũng rất muốn =))
Nhưng mà cũng may Hứa tiểu công tuy rằng kinh nghiệm thực chiến không có, nhưng kinh nghiệm lý luận thì vẫn còn được coi là phong phú, tuy rằng những thứ khác không kịp chuẩn bị, nhưng nhựa của nha đam trên tủ đầu giường, hẳn là còn có thể dùng tạm một chút.
Cảm nhận hai chân mình bị gập lại đến trước ngực, cả người Hạ Mộ đều sắp cháy… Vì sao phải nhìn chằm chằm nơi nơi nơi đó? !
“Rất đẹp nha.” Hứa Đình cười xấu xa, “Màu hồng nhạt.”
Hạ Mộ nhất thời hít thở không thông… Biến thái!
Nhờ vào bôi trơn của nha đam, Hứa Đình rất thuận lợi thăm dò vào được một ngón tay, nhìn Hạ Mộ dường như không phải rất khó chịu, vì thế lại thật cẩn thận thêm đi vào một ngón.
“… Ưm.” Hạ Mộ mày nhăn lại.
“Đau sao?” Hứa Đình hỏi.
Hạ Mộ không nói chuyện, muốn cố gắng để mình thích ứng.
“Ngoan.” Hứa Đình cúi đầu hôn nhẹ cậu, động tác trên tay lại càng thêm ôn nhu vài phần.
Lúc ngón tay thứ ba đi vào, Hạ tiểu thụ cảm thấy thân thể sắp bị xé nứt, đau đến thật sự chịu không nổi, vì thế rất mất mặt khóc lên.
“Mộ Mộ?” Hứa Đình luống cuống.
“Đau chết mất.” Thanh âm Hạ Mộ vô cùng tủi thân, hốc mắt phiếm hồng, giống như một chú thỏ con bị bắt nạt.
Làm một tiểu công chất lượng tốt, Hứa Đình biết rõ loại sự tình này không thể chỉ quan tâm mình thoải mái là được, hơn nữa trông thấy lão bà khóc thành như vậy, dù thế nào cũng không nhẫn tâm tiếp tục bắt nạt nữa.
Chẳng lẽ là kỹ thuật của mình có vấn đề? Hứa Đình chần chờ rút ngón tay ra, đừng kiên quyết làm tiếp đi thương tổn em ấy, vậy liền thảm rồi .
Hạ Mộ cả người rúc vào trong chăn, sợ Hứa Đình lại nhào lên.
Nhìn thấy vẻ đề phòng đầy mặt cậu, Hứa tiểu công thực bất đắc dĩ.
“Hứa Đình.” Hạ Mộ đáng thương khẩn cầu, “Anh cho em thêm một chút thời gian, một chút chút được không?”
“…” Hứa Đình thở dài trong lòng, “Không sao.”
Hạ tiểu thụ cảm động mũi cay cay, Hứa Đình là người tốt nhất trên thế giới này!
“Ngủ đi.” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu.
Hạ Mộ gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nhìn thấy lông mi ẩm ướt của cậu, Hứa tiểu công quả thực phải bội phục mình, dưới loại tình huống này cư nhiên còn có thể nhịn được.
Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui, không đành lòng thì còn có cách nào, mạnh bạo với cậu, đánh chết cũng không nỡ.
Những bông tuyết nho nhỏ nhẹ bay ngoài cửa sổ, Hứa Đình kéo kín rèm cửa sổ, quay lại giường ôm lấy cậu.
“Bảo bối ngủ ngon.”
…
Lại qua ba ngày, hộ chiếu của hai người đã làm xong
“Chúng ta khi nào thì đi?” Hạ Mộ lật hộ chiếu hỏi.
“Chờ ngày kia qua Nguyên tiêu đi.” Hứa Đình giúp cậu gọt hoa quả.
“Nhưng đã sắp nhập học rồi .” Hạ Mộ nhắc nhở.
“Anh sẽ xin nghỉ.” Hứa Đình đưa quả táo trong tay cho cậu, “Những việc này em đừng lo, ăn xong đi ngủ trưa.”
“Em không buồn ngủ.” Hạ Mộ vừa cắn táo vừa nhìn hắn, “Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cũng ở nhà rất nhiều ngày rồi.”
“Mấy ngày này chúng ta không ra ngoài.” Hứa Đình xoa xoa tóc của cậu, “Nghe lời.”
“Vì sao?” Hạ Mộ thực buồn bực.
“Em muốn biết?” Hứa Đình do dự một chút, hỏi.
“Ừm.” Hạ Mộ gật đầu.
“Anh có thể nói cho em biết, nhưng sau khi nghe xong em không thể sợ.” Hứa Đình nhìn cậu, “Có thể làm được không?”
“Có thể.” Hạ Mộ một lời đáp ứng.
Hứa Đình cười cười, vươn tay kéo cậu vào trong lòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hạ Mộ tò mò hỏi.
” Mấy ngày gần đây chung quanh luôn luôn có người nhìn chằm chằm nhà của chúng ta, đã rất lâu rồi.”
“Là vì em sao?” Hạ Mộ trong lòng cả kinh.
“… Coi như thế đi.” Hứa Đình cười cười, “Bọn họ là vì điều tra xem, ‘bạn gái’ anh đưa về nhà rốt cuộc là ai.”
“Cho nên thật ra là nhằm vào anh mà tới ?” Hạ Mộ nhíu mày, “Ai mà có thể tò mò như vậy, rảnh rỗi.”
Hứa Đình nhướn mày, không nói gì.
“… Là cái người bạn gái thầm mến anh đi?” Hạ Tiểu Mộ đột nhiên phản ứng lại, sau đó chua xót.
Hứa Đình ngầm thừa nhận.
“Cô ta thật đáng ghét!” Hạ Mộ bĩu môi.
“Là rất đáng ghét, nhưng mà gia đình của cô ta càng thêm đáng ghét.” Hứa Đình nhìn Hạ Mộ, “Cô ta tên Vương Tư Tiệp, là con gái của Vương Vũ Hằng.”
“Cái gì?” Hạ Mộ khiếp sợ, quả táo cắn được một nửa rớt xuống đất.
Vương Vũ Hằng… Con gái của gã?
“Cô ta có lẽ không biết Vương Vũ Hằng từng bắt cóc em, nhưng mà anh khẳng định hai cha con bọn họ không phải người tốt gì.” Hứa Đình vuốt tóc Hạ Mộ, “Anh bây giờ còn thiếu một ít chứng cớ, không thể đánh rắn động cỏ, cho nên trong khoảng thời gian này em cố gắng ít đi ra ngoài, được không?”
“Vậy anh có thể bị nguy hiểm hay không?” Hạ Mộ vô cùng lo lắng, “Nhà họ Vương xấu xa như vậy, nếu bọn gã biết em ở đây, nhất định sẽ lại làm ra chuyện đê tiện.”
“Bọn gã không dám.” Hứa Đình nửa đùa nửa nghiêm túc, “Đừng quên, chồng em là xã hội đen.”
“Nhưng mà —— ”
“Không cần nhưng mà.” Hứa Đình cắt đứt cậu, “Anh cho em biết chuyện này, không phải để cho em lo lắng, mà là muốn em hỗ trợ.”
“Em có thể giúp đỡ cái gì?” Hạ Mộ thật bất ngờ.
“Vào lúc thích hợp, anh có thể cần em và Vương Vũ Hằng gặp mặt.” Hứa Đình xoa xoa gương mặt của cậu, “Bác sĩ nói thân thể em đã sắp không có vấn đề gì lớn rồi, nhưng mà anh vẫn rất lo lắng, cho nên sớm chút nói cho em biết, cũng để cho em có chuẩn bị.”
Hạ Mộ cắn cắn môi dưới, không nói gì.
“Có thể không?” Hứa Đình nhỏ giọng hỏi.
Hạ Mộ do dự một chút, sau đó mạnh gật đầu.
“Bảo bối không cần sợ hãi.” Hứa Đình đưa tay ôm lấy cậu, “Anh sẽ bảo vệ em.”
“Em mới không sợ.” Hạ Mộ ôm thắt lưng hắn, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không còn sợ cái gì hết!
Mẹ Hứa đứng ở cửa rơi lệ, có cần yêu nhau như vậy không… Là đang đóng phim sao? !
END 22.
__________________________
“thịt” đến bên miệng rồi còn “rơi” =)))
Ta nói a Hứa tiểu tiểu công, nhà ngươi làm ta từ giờ sẽ rất băn khoăn mỗi khi dùng nha đam đắp mặt nạ 囧