Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 40: Chương 40: Kết Cục . . .




CHƯƠNG 40 : KẾT CỤC . . .

***

Có Hứa Đình ở bên, tâm tình Hạ Mộ tốt lên không ít, dứt khoát vứt trận đấu qua một bên không nghĩ nữa, cho đến tận trước trận chung kết ba ngày mới về nhà.

Hai người vừa mới vào cửa, Hứa Đình đã bị một cuộc gọi của giáo sư gọi đi, vì thế Hạ tiểu thụ rất nhàm chán mở máy tính ra, cầm quả táo vừa cắn vừa mở hòm thư, thuận tay click mở cái mail mấy ngày trước kia, phát hiện hóa ra là một bản thỏa thuận ban tổ chức cuộc thi gửi tới.

Nhìn xuống hai dòng, Hạ Mộ có chút sửng sốt, sao còn có thể có điều khoản như vậy?

Kỳ thật trong lòng biết rất rõ kiểu trận đấu thế này, chắc chắn đều sẽ có chỗ không công bằng, nhưng vẫn không nghĩ tới, thế mà lại sẽ có loại quy định này.

Cặp nhẫn này là mình muốn tặng cho anh ấy làm quà, sao có thể đem bản quyền bán cho người khác, thế nhưng cuộc thi này quả thật rất quan trọng, thật vất vả mới đi đến bước này, hiện tại bỏ qua, cho dù thế nào cũng không thể cam tâm.

Thời gian từng chút qua đi, Hạ Mộ đấu tranh nội tâm hai giờ, cuối cùng đưa ra quyết định, thay giày ra ngoài.

Vì thế chờ lúc Hứa Đình về nhà thì nhìn thấy chính là gian phòng trống rỗng, và máy tính vẫn đang mở.

Trang chủ của máy tính là bài tin của cuộc thi lần này, Hứa Đình nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Mộ.

Phòng khách truyền đến tiếng chuông quen thuộc, Hứa Đình đi ra ngoài nhìn, di động của Hạ Mộ đang để trên ghế sa lon, căn bản là không có mang ra ngoài.

Sẽ không phải là thấy bài viết phản đối nào đó, lại bị kích thích chứ?

Hứa Đình trong lòng chợt lạnh, xoay người chạy ra khỏi cửa phòng, lại không nghĩ rằng mới vừa chạy đến cửa tiểu khu, liền trông thấy Hạ Mộ ủ rũ đi vào.

“Em đi đâu vậy?” Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí hơi có chút trách cứ.

“Em đi tìm ban tổ chức cuộc thi lần này.” Hạ Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, “Hứa Đình, em bỏ cuộc rồi.”

Hứa Đình sửng sốt, bỏ cuộc?

Lúc trước có bao nhiêu coi trọng cuộc thi này, thề son sắt nói với mình phải kiên trì, sao đột nhiên lại buông bỏ toàn bộ?

Mặc dù mình cũng từng nói muốn cho em ấy rút khỏi, nhưng kỳ thật ở chỗ sâu trong lòng, vẫn là hi vọng em ấy có thể bất chấp những bịa đặt đồn nhảm bên ngoài, luôn luôn kiên trì đi đến bước cuối cùng.

Bây giờ nghe thấy em ấy bỏ cuộc, trong lòng không phải không thất vọng, nhưng cũng không nỡ nói gì em ấy, Hứa Đình chỉ khe khẽ thở dài, còn chưa kịp nói chuyện, Hạ Mộ lại cướp lời trước hắn.

“Em không phải bởi vì người khác nói lung tung, bị áp lực mới bỏ cuộc.”

“Vậy em là vì sao?” Hứa Đình kinh ngạc, không phải bởi vì lời đồn đãi bịa đặt, vậy còn có lý do gì, có thể khiến cho em ấy bỏ qua một cuộc thi quan trọng như vậy?

“Muốn tham gia trận chung kết nhất định phải ký thỏa thuận, đem bản quyền tác phẩm giành được giải thưởng bán cho nhà tài trợ.” Hạ Mộ dẩu dẩu môi, “Em mới không muốn bán!”

“Vì sao?” Hứa Đình không kịp phản ứng.

“Nhẫn chúng ta dùng để kết hôn, vì sao phải bán cho người khác.” Hạ Mộ đỏ mặt, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Toàn bộ thế giới đều chỉ có thể có một đôi!”

Hứa Đình kinh ngạc: “Cho nên là bởi vì lý do này, em mới bỏ qua?”

“Bằng không thì vì cái gì?” Hạ Mộ khịt khịt mũi, tay đút vào túi quần đi về, “Cái đó là em muốn tặng cho anh, người khác đeo giống vậy, em sẽ không vui!”

“Mộ Mộ.” Hứa Đình đuổi theo hai bước, từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, trong lòng ấm áp đến sắp nở hoa.

Bao nhiêu người chen chúc sứt đầu mẻ trán cũng không tham gia được cuộc thi, thế nhưng em ấy lại vì một cái lý do như vậy mà bỏ qua?

“Đồ ngốc.” Hứa Đình có chút thương tiếc hôn nhẹ cậu, “Không tiếc nuối sao?”

“Đương nhiên tiếc nuối !” Hạ Mộ ủ rũ, “Chẳng qua nếu bản thiết kế của em bị cầm buôn bán, em sẽ càng tiếc nuối, cho nên quên đi, không tham gia thì không tham gia, cuộc thi cũng không phải chỉ có lần này! Không đi được Paris thì không đi, cùng lắm thì sau này tự em xin trường học!”

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của cậu, Hứa Đình bật cười, khom lưng ôm cậu vào trong lòng.

“Paris thì tính cái gì, đợi cho đến khi em tốt nghiệp đại học, em muốn đi đâu anh đều đưa em đi.”

“Thật sao? Vậy em đây muốn đi hành tinh Namek (*).” Hạ tiểu thụ nhanh chóng đưa ra yêu cầu.

(*) hành tinh Namek chính là cái hành tinh màu xanh trong truyện Bảy viên ngọc rồng, quê hương của đại ma vương Picolo và rất nhiều người nữa ạ =)))))))))))

“…” Hứa Đình nghẹn lời, thời điểm này nói chút lời tâm tình mới đúng đi, hành tinh Namek là cái thá gì?

Sau khi về đến nhà mở TV ra, đúng lúc đang phát thông báo về cuộc thi lần này, Hạ Mộ tắt TV đi, rất bi phẫn nói Hứa Đình anh mau lại đây an ủi em một chút!

“An ủi như thế nào?”Hứa Đình hỏi.

Hạ Mộ ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, vừa chuẩn bị nói hát cho ông nghe một điệu hát dân gian, cả người đã bị Hứa Đình kéo vào trong lòng, ôm chạy về phòng ngủ.

“Anh làm gì!” Hạ Mộ giãy dụa.

“An ủi em a.” Hứa Đình cởi áo, “Nào, tùy em muốn chà đạp anh ra sao thì tùy!”

“Tùy em?” Ánh mắt Hạ Mộ nháy mắt tỏa sáng, “Em đây muốn ở trên!”

“Không thành vấn đề.” Hứa Đình giúp cậu cởi quần áo.

“Thật sự?” Hạ Mộ kinh hỉ, “Ý của em là, em em em ở mặt trên nha!”

“Anh biết.” Hứa Đình đáp ứng vô cùng rõ ràng, hai ba phát đã lột sạch cậu.

Mười phút sau, Hạ tiểu thụ lệ rơi đầy mặt, không phải ở trên như vậy… (em ở trên nhưng anh ở trong =]]]]]]]]]])

Hứa Đình quá quen với thân thể Hạ Mộ, không bao lâu sau, đã đưa cậu đến đỉnh của ***.

Hạ Mộ sau khi phóng thích mơ mơ màng màng, theo thói quen tìm đến cái ôm ấm áp kia, nhắm mắt lại ngủ thật say.

Khi tỉnh lại, Hứa Đình đã làm xong bữa tối, ngọn đèn nhà ăn ấm áp, canh cá ngào ngạt được múc ra bát thủy tinh, đẹp đẽ giống như tác phẩm nghệ thuật.

“Hứa Đình.” Hạ Mộ đi qua ôm lấy hắn.

“Vẫn buồn bực sao?” Hứa Đình hỏi.

Hạ Mộ dẩu dẩu môi, ngẩng đầu lên hôn hắn.

Kỳ thật cũng không có cái gì quá ghê gớm, mình có anh ấy bên cạnh, đã rất hạnh phúc rồi.

Anh ấy trong lòng mình là độc nhất vô nhị, cho nên tất cả những thứ liên quan đến đoạn cảm tình này, đều nhất định phải độc nhất vô nhị mới được!

Chuông cửa leng keng vang lên, Hạ Mộ sau khi mở cửa rất kinh ngạc, sao lại là anh trai?

“Anh cũng biết em bỏ cuộc thi sao?” Hạ Mộ thử thăm dò hỏi.

“Một chút cũng không liên quan đến cuộc thi.” Hạ Dịch vỗ vỗ bờ vai cậu, “Nói cho em biết một tin tức, em phải chịu đựng!”

“Cái gì?” Hạ Mộ khẩn trương.

“Ba đến rồi.” Hạ Dịch mới vừa nói xong ba chữ kia, liền trông thấy Hạ Mộ rất mất mặt run run một chút.

“Em nhìn tiền đồ của em kìa!” Hạ Dịch khinh bỉ.

“Ba tới làm gì?” Hạ Mộ trong lòng mang một chút may mắn, có lẽ… Không phải bởi vì mình?

“Ông ấy đã biết chuyện của bọn em, cố ý bay tới.” Hạ Dịch bình tĩnh đánh vỡ ảo tưởng của cậu.

“Ba làm sao mà biết được?” Hạ Mộ gần như muốn bất tỉnh, mình vẫn chưa chuẩn bị tốt a!

“Anh nói cho ba biết.” Lời Hạ Dịch nói ra rất dọa người.

“Anh anh anh…” Xen vào việc của người khác! Hạ Mộ hét lên trong lòng.

“Anh là có lòng tốt!” Hạ Dịch gõ gõ đầu cậu, “Yên tâm, anh đã đem toàn bộ mọi chuyện cường điệu lên một lần, bây giờ Hứa Đình ở trong lòng ba, chính là Ultraman cứu vớt em!”

“Vậy ba phản ứng như thế nào?”Hạ Mộ nơm nớp lo sợ hỏi.

“Không có biểu cảm gì, nói phải qua đây xem một cái.” Hạ Dịch quay đầu nhìn Hứa Đình, “Giữa trưa ngày mai, nhạc phụ cậu mời ăn cơm.”

Hứa Đình nhướn mày, vui vẻ nhận lời.

“Vậy anh đi trước.” Hạ Dịch véo véo Hạ Mộ, nắm tay, “Bình tĩnh!”

Bình em gái anh! Hạ Mộ khẩn trương vô cùng, chắp tay sau mông điên cuồng xoay quanh trong phòng.

“Được rồi, đi ăn cơm.” Hứa Đình túm cậu đến mép bàn, “Ăn no bụng mới có sức mà nghĩ cái khác.”

“Hứa Đình, nếu ba của em không đồng ý chúng ta thì làm sao bây giờ?” Hạ Mộ vừa gặm xương sườn, vừa lo lắng vô cùng.

“Sẽ không đâu.” Hạ Mộ giúp cậu múc canh.

“Em là nói nhỡ đâu.” Hạ Mộ ngậm xương sườn nhìn hắn, “Anh sẽ không thỏa hiệp, đúng không?”

“Ừ.” Hứa Đình gật đầu.

Hạ Mộ cầm tay Hứa Đình, “Vậy, em cũng sẽ không thỏa hiệp!”

“Cho nên bây giờ ăn cơm đi.” Hứa Đình cười cười, “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Trong lòng Hạ Mộ rất ấm áp, Hứa Đình thật tốt!

Vào lúc ban đêm, Hạ tiểu thụ trằn trọc, cho đến sáng sớm mới ngủ, không được hai giờ, liền tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường dụi mắt, đúng lúc trông thấy Hứa Đình đi từ trong phòng tắm ra.

“Chào buổi sáng.” Hứa Đình vừa lau tóc vừa nói.

Hạ tiểu thụ trừng to mắt nhìn hắn, rất khó khăn nuốt nuốt nước miếng: “Anh đừng lo lắng, tính tình ba em thật ra cũng không tồi.”

“Anh không lo lắng a.” Vẻ mặt Hứa Đình thoải mái.

“Vậy anh mặc quần lót con vịt nhỏ của em làm gì?” Hạ Mộ lau mồ hôi. (=]]]]]])

Hứa tiểu công sửng sốt, cúi đầu nhìn —— trên quần lót kẻ ô vuông màu hồng, rõ ràng in một con vịt nhỏ màu vàng nhạt, đây là thứ lần trước mình nổi ý xấu, mua về tặng cho lão bà.

Hạ tiểu thụ lo lắng đề phòng nhìn tiểu quần lót đáng thương của mình, cảm thấy nó sắp bị kéo căng rách ra rồi, Hứa Đình rốt cuộc là dưới trạng thái đi vào cõi thần tiên như thế nào, mới có thể lấy nó mặc vào nha, chỉ nhìn thôi cũng rất tốn sức…

Hứa tiểu công sắc mặt xanh mét, xoay người đi vào phòng tắm.

“Cẩn thận cửa!” Hạ Mộ không nhanh không chậm nói, Hứa Đình vẫn là “Bang—” một tiếng, hung hăng đập vào khung cửa.

Hạ Mộ đau khổ che mặt, quen biết anh ấy lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên trông thấy anh ấy như thế.

Thật vất vả thu thập chỉnh tề, hai người đi ra ngoài, lái xe đến quán cơm Hạ Dịch nói.

Phòng VIP số 888, quả nhiên rất phù hợp với khí chất nhà giàu của Hạ gia, chẳng qua người đàn ông trong phòng VIP nhìn qua lại rất nhã nhặn, còn đeo kính không gọng.

“Ba.” Hạ Mộ nơm nớp lo sợ.

“… Bác trai.” Chữ ‘Ba” Hứa Đình vốn chuẩn bị tốt vòng vo trong miệng một lúc, mới nuốt trở về.

“Ngồi đi.” Ba Hạ kéo ghế bên cạnh ra, “Mộ Mộ tới nơi này.”

Hạ tiểu thụ ngoan ngoãn đi qua, trong lòng trống rỗng muốn chết.

“Hứa Đình cậu cũng ngồi đi, tôi gọi món ăn!” Hạ Dịch muốn đánh vỡ không khí giằng co.

Hứa Đình cười cười, tự mình kéo ghế ngồi ở đối diện.

“Ba —— ”

“Ăn cơm trước.”

Hạ Mộ còn chưa nói xong, đã bị Hạ Vân Dương cắt đứt, vì thế đành phải rầu rĩ im tiếng.

Bữa cơm này ăn vô cùng rối rắm, sau khi ăn xong, Hạ Vân Dương gọi Hứa Đình ở lại, để Hạ Dịch đưa Hạ Mộ xuống đại sảnh dưới lầu trước.

Hạ Mộ lo lắng vô cùng, bám vào khe cửa ra sức nhìn.

Hạ Dịch không nói gì, trực tiếp khiêng xuống lầu.

“Anh thả em xuống!” Hạ Mộ giãy dụa, “Em muốn đi nghe lén.”

“Đừng ầm ĩ.” Hạ Dịch gõ đầu cậu, “Đồ ngốc, ba nếu không đồng ý, tối hôm qua đã trực tiếp đi bắt em làm sao còn sẽ có tâm tình mời ăn cơm? !”

“Ý của anh là… Ba không phản đối?” Hạ Mộ kinh ngạc, “Nhưng mà, Hứa Đình là đàn ông.”

“Đàn ông mới có thể bảo vệ em, nhân phẩm Hứa Đình tốt tính tình tốt có bối cảnh còn rất có khả năng đánh nhau, quả thực chính là một lựa chọn tốt nhất.” Hạ Dịch buông tay, ” Trước đó anh chính là nói với ba như vậy.”

Trong phòng VIP trên lầu, Hạ Vân Dương nhìn Hứa Đình, lắc đầu thở dài.

“Cháu sẽ đối tốt với em ấy.” Hứa Đình chủ động mở miệng, “Người nhà của cháu cũng rất thích em ấy.”

“Những chuyện cậu làm vì Mộ Mộ, Tiểu Dịch đều đã nói cho tôi biết .” Hạ Vân Dương nhìn qua có chút mệt mỏi, “Cho dù nói thế nào, Hạ gia chúng tôi đều thiếu cậu một ân huệ lớn.”

“Bác không nợ cháu cái gì cả.” Hứa Đình cười cười, “Cháu thích Tiểu Mộ, cho nên không sao.”

“Cậu năm nay 22, Tiểu Mộ cũng mới 19 tuổi.” Hạ Vân Dương nhìn hắn, “Loại yêu thích này, có thể kéo dài bao lâu?”

“Cả đời.” Hứa Đình không có một chút do dự.

“Nếu tôi muốn cậu buông bỏ thì sao?” Hạ Vân Dương hỏi rất dứt khoát.

“Cháu sẽ không buông bỏ.” Hứa Đình lắc đầu, “Tiểu Mộ không dễ gì mới thoát khỏi bóng ma tâm lý, cháu sẽ không để cho em ấy tiếp tục chịu kích thích.”

“Cậu đây là đang uy hiếp tôi?” Hạ Vân Dương nhíu mày.

“Cháu chỉ là ăn ngay nói thật.” Hứa Đình đối diện với ông, “Bác trai, cháu là thật sự rất thích Tiểu Mộ, xin bác cho cháu một cơ hội.”

Vẻ mặt thanh niên trước mặt vô cùng kiên định, là bộ dạng chân thành nhất.

Kỳ thật trong lòng Hạ Vân Dương hiểu rõ, người có thể vì con trai mình mà không thèm đếm xỉa đến mạng sống, sao có thể dễ dàng buông tay.

Mình lúc còn trẻ tuổi phạm phải lỗi, đã khiến cho con trai vô cớ chịu quá nhiều đau khổ, bây giờ nó thật vất vả mới bắt đầu khôi phục, mình sao có thể nhẫn tâm lại làm khó nó.

Đời này đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, mong muốn trong lòng bây giờ, chẳng qua là hi vọng hai thằng con bảo bối của mình, có thể bình an trải qua cả đời mà thôi.

“Bác trai.” Hứa Đình quỳ trên mặt đất, “Coi như cháu cầu xin bác.”

Hạ Vân Dương do dự một chút, cuối cùng đưa tay kéo hắn.

Trong đại sảnh dưới lầu, Hạ Mộ sốt ruột đến khó chịu, đột nhiên nhìn thấy hai người đi xuống.

Hứa Đình chớp chớp mắt với cậu, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Chẳng lẽ đã thu phục được? Hạnh phúc tới thật sự quá đột ngột, Hạ Mộ có chút đầu choáng mắt hoa.

Ba Hạ ở lại C thị vài ngày, sau đó cùng Hạ Dịch về nhà.

“Ba em ngày đó rốt cuộc đã nói gì với anh?” Sau khi tiễn bọn họ lên máy bay, Hạ Mộ tò mò truy vấn.

“Bác trai nói cho chúng ta thời gian ba năm.” Hứa Đình hôn nhẹ lên trán cậu, “Đợi cho em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ quyết định có muốn ở bên nhau hay không, nếu khi đó còn kiên định giống như bây giờ, vậy coi như qua được.”

“Đương nhiên phải ở bên nhau.” Hạ Mộ nắm lấy tay hắn.

Ba năm tính là cái gì, cho dù là ba mươi năm, mình cũng sẽ cùng anh ấy bên nhau.

Cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Toàn văn kết thúc, cám ơn mọi người, lệ rơi đầy mặt ~^^~

Toàn văn hoàn.

———-oOo———-

Vậy là hoàn rồi sao (*´Д`*) cũng thấy nhanh thật hiuhiu~~~ mới ngày nào vẫn còn chìm trong cái đống tim hồng bay ngập trời của hai bạn trẻ thế mà nay đã phải chia tay rồi *cầu phiên ngoại*, có chút lưu luyến ಥ_ಥ

Nhưng cuộc vui nào cũng phải đến hồi kết, Lam Nhã Cư xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã theo chân và ủng hộ ‘Học trưởng nhạ bất khởi’ trong suốt thời gian qua để đi đến cuối cùng, vẫn còn rất nhiều thiếu sót mong mọi người có thể bỏ qua, nếu không thể bỏ qua xin cứ trực tiếp góp ý mình sẽ rút kinh nghiệm ^^ mong rằng có thể gặp lại các bạn trong những dự án khác của nhà mình. ≧^◡^≦

Xin cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.