Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 35: Chương 35: Không Khí Phách . . .




CHƯƠNG 35 : KHÔNG KHÍ PHÁCH . . .

***

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hạ Mộ trở về thư phòng, tô tô vẽ vẽ trên giấy, tiếp tục thiết kế tác phẩm dự thi.

“Chỗ này hơi quá cường điệu.” Hứa Đình bưng nước cho cậu liền thuận tiện liếc một cái.

“Chỗ này?” Hạ Mộ nhíu mày, cầm bút sửa lại sửa, cảm thấy hình như… Là thuận mắt hơn rất nhiều.

“Lại đây.” Hạ Mộ ngoắc ngoắc ngón tay.

“Hửm?” Hứa Đình tiến lại, “Làm sao vậy?”

Hạ tiểu thụ hôn một cái lên quai hàm hắn: “Đề nghị không tồi, thưởng.”

Tâm tình Hứa tiểu công nhất thời trở nên tốt hẳn, nắm cằm của cậu muốn tiếp tục, lại bị một trận tiếng đập cửa cắt ngang.

Mở cửa phòng, đứng ngoài phòng là một tên tiểu bàn tử (nhóc mập).

“Là tôi…” Lạc Tiểu Tịch tội nghiệp.

Hứa Đình rẩt buồn bực, sao mới sáng sớm đã chạy đến đây, thằng nhóc mập này không phải thích nhất ngủ nướng sao?

“Đình Đình.” Lạc Tiểu Tịch ôm một cái cặp sách lớn, mắt lấp lánh ánh nước, “Cậu có thể thu nhận tôi vài ngày hay không?”

“Làm sao vậy?” Hứa Đình ngoài ý muốn, ” Bác sĩ Cung thì sao?”

“Mới đi công tác rồi , ba và chú Mục ra nước ngoài rồi .” Lạc Tiểu Tịch túm túm quai đeo cặp sách, “Ngày hôm qua anh họ lôi kéo tôi cùng xem phim kịnh dị, tôi không dám ngủ một mình.” (ôi yêu chết em Tịch mất thôiiiii TMDDD!!!! chi tiết về em nó và tên bác sĩ biến thái mọi người có thể đọc sang bộ Bản kí sự trúc mã :])

Hứa Đình nôn ra máu, Vương Lang cũng quá đáng thật, biết rõ Lạc Tiểu Tịch nhát gan nhất, sao lại còn cho cậu ta xem phim ma?

“Đình Đình…” Lạc Tiểu Tịch thực chờ mong.

“Đương nhiên.” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu, “Ở phòng ngủ bên cạnh phòng chúng tôi đi.”

“Cám ơn.” Lạc Tiểu Tịch ngượng ngùng xoa mũi, “Cũng cám ơn Mộ Mộ.”

Hạ Mộ cười cười, bày tỏ hoan nghênh với tiểu bàn tử này.

Cuối cùng không cần phải ở một mình trong căn phòng lớn trống rỗng, Lạc Tiểu Tịch nhẹ nhàng thở ra, ôm tấm lòng báo đáp tri ân, Lạc Tiểu Tịch trộm đưa cho Hứa Đình một tấm vé tình nhân.

“Cái gì vậy?” Hứa Đình hỏi.

“Tây Sơn mới mở một trang viên nghỉ dưỡng, có suối nước nóng , còn có ban công lớn ngoài trời nha, có thể ngắm sao ngoài trời rất đẹp!” Lạc Tiểu Tịch vui vẻ vô cùng, “Cậu có thể đưa Mộ Mộ đi, vô cùng lãng mạn!”

Hứa Đình vừa nghe mắt liền tỏa sáng, trước tắm suối nước nóng, sau đó lại làm cái gì kia trên mặt đất, có vẻ rất tốt đẹp a.

“Cám ơn.” Hứa tiểu công vui vẻ nhận lấy, xoay người quay về thư phòng thuyết phục Hạ tiểu thụ.

“Đi lên núi? Tốt.” Hạ Mộ không nghĩ quá nhiều, vừa pha màu vừa thuận miệng hỏi, “Sẽ không quá lạnh chứ?”

“Sẽ không, nghe nói rất ấm, còn có suối nước nóng.” Hứa Đình ở trong lòng cũng nắm tay, lão bà thật tốt, đáp ứng dứt khoát như vậy, thật sự là vô cùng hiểu lòng người.

Vì thế cuối tuần này, Hứa Đình liền thu thập hành lý ném lên xe, mang theo Hạ Mộ đi sơn trang nghỉ dưỡng.

Gần đây công việc hơi nhiều, nơi xa cũng không thể đi, nhưng Hứa Đình cảm thấy dù nói thế nào, hai người cũng coi như là đang trong thời kì vợ chồng mặn nồng ngày đầu, cho nên những thứ như tuần trăng mật, vẫn là muốn bù đắp cho lão bà.

Khu sơn trang nghỉ dưỡng rất lớn, cửa là kiến trúc kiểu Trung Quốc, đi sâu vào trong là kiến trúc cổ kính, chia thành từng khu nhỏ, tuy đều rất nhỏ, nhưng cũng rất tinh xảo.

“Anh muốn ở đây.” Lúc làm đăng ký, Hứa Đình đã phát hiện một căn phòng nhìn qua rất có tình.

Hạ Mộ tò mò tiến lạia nhìn thoáng qua, sau đó mặt đỏ lên.

“Đình Tư Mộ nha.” Hứa Đình dương dương tự đắc cầm cái chìa khóa trong tay nhìn cậu, cười xấu xa.

Hạ Mộ che dấu gãi gãi khuôn mặt, ngẩng đầu lên trời nhìn trần nhà.

Tư Mộ Đình là một kiến trúc giống như tứ hợp viện (*), ở sân sau lại có một con đường nhỏ, đi một chút liền có thể đến một quả đồi nhỏ, phía trên xây dựng những khu nghỉ chân nhỏ, trên tấm biển đề hai chữ to “Tư Mộ”, nhìn qua đã có chút năm tháng.

(*) Tứ hợp viện là một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, và xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh 4 cạnh của hình vuông đó là 4 khu nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín, nguy nga, hoành tráng và cổ kính. Bên ngoài Tứ hợp viện được bao quanh bởi các bức tường lớn, vững chắc, kiên cố, cho thấy khả năng phòng thủ tốt mỗi khi có thiên tai, địch họa gì. Bên trong Tứ hợp viện yên tĩnh, thoáng đãng, phù hợp cho gia đình đoàn viên, xum họp.

“Có nghĩ là gì a?” Hạ Mộ hỏi.

“Nhớ thương Hạ Mộ (*).” Hứa Đình mặt dày đáp.

(*) Chữ ‘Tư’ trong từ‘Tư Mộ’ có nghĩa là‘nhớ, nhớ thương’, chữ‘Mộ’đó chính là chữ trong tên của Mộ Mộ, ởđây Hứa Đình muốn trêu ẻm nên cố tình tách chữ‘Tư’đó ra ghép với chữ‘Niệm’ tạo thành một từ‘Tư niệm’ cũng có nghĩa là‘nhớ thương, tưởng niệm’.

“Anh thật không có văn hóa.” Hạ Mộ trừng mắt.

“Vậy em giải thích một cái có văn hóa cho anh nghe đi?” Hứa Đình nhíu mày.

Hạ Mộ nói lầm bầm một chút, chắp tay sau mông đi ngược lại, đói bụng rồi, về!

“Bảo bối, đi tắm suối nước nóng đi?” Hứa Đình đi ở phía sau thăm dò.

“Tự mình tắm đi.” Hạ Mộ kịch liệt cự tuyệt… Này, ánh mắt kia có thể đừng đói khát như vậy hay không!

“Mộ Mộ…” Hứa Đình rất cố chấp.

“Không đi!”

“Tiểu Mộ…”

“Không đi! A! Đầu em choáng quá! Phải nghỉ ngơi ngay lập tức!” Hạ tiểu thụ rất yếu ớt dựa vào một thân cây.

Hứa Đình dở khóc dở cười.

Sau khi ăn cơm trưa qua loa trong khu nhà xong, Hạ Mộ ngáp dài, cuộn mình chui vào trong chăn bông mềm mại.

Hứa Đình ngược lại cũng không quấy rầy cậu, một là Hạ Mộ rất thích ngủ trưa, thứ hai để lão bà bây giờ ngủ cho no, buổi tối mới có thể có tinh lực để làm chuyện tuyệt vời!

Ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách một lúc, chợt nghe thấy di động của Hạ Mộ khẽ rung, Hứa Đình nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình, đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng.

“Tiểu Mộ đâu?” Hạ Dịch ở bên kia hỏi.

“Em ấy đang nghỉ ngơi.” Hứa Đình ngồi trên xích đu trong sân, “Ngủ trưa.”

“Thật sự là ngủ trưa, hay là bởi vì cái gì khác?” Hạ Dịch cười xấu xa, “Cậu kiềm chế chút, thân thể Mộ Mộ chúng tôi yếu ớt, mệt quá sẽ không tốt.”

Hứa Đình vô lực nâng trán, “Anh tìm cậu ấy?”

“Tôi tìm cậu.” Hạ Dịch thôi trêu đùa, “Mọi chuyện thế nào?”

“Coi như thuận lợi.” Hứa Đình mặt mày mỉm cười nói, “Hiện tại toàn bộ công ty cũng biết tôi đang cùng nhà họ Vương đối nghịch, đã có không ít người lén đi tìm tôi, đều là để xóa sạch quan hệ của bọn họ và nhà họ Vương, hơn nữa để tỏ lòng thành ý, nhiều ít đều cũng mang một chút tin đồn xấu của Vương Vũ Hằng đến cho tôi.”

“Vậy bây giờ Vương Vũ Hằng hẳn là rất rối loạn rồi.” Hạ Dịch có chút hăng hái, “Có muốn tôi đến thêm một chân hay không?”

“Dẫn người lại đây đi.” Hứa Đình đáp ứng, “Tình tiết cụ thể, chúng ta gặp mặt sau rồi nói tiếp… Mộ Mộ tỉnh rồi, tôi cúp máy trước a.”

“Này… Này Này!” Hạ Dịch nghe tiếng tút tút trong điện thoại thực nổi giận, đó là em trai lão tử, sao ngay cả một câu cũng không cho nói?

Trong phòng, Hạ Mộ đang quấn chăn, thực mờ mịt nhìn Hứa Đình,

“Ngủ đến ngốc rồi à?” Hứa Đình véo gương mặt cậu.

Hạ Mộ nuốt nuốt nước miếng, còn đang nghĩ đến giấc mộng vừa nãy, mình rốt cuộc là có bao nhiêu khẩn cấp, lại có thể mơ thấy cùng anh ấy kết hôn, còn mặc quần áo cổ đại, hình như còn hát hí khúc.

Áu! Hạ Tiểu Mộ lâm vào tự kiểm điểm thật sâu, có vẻ như mỗi lần Hứa Đình ngoắc một ngón tay, mình cũng sẽ ngoan ngoãn dán qua, lúc được hôn nhẹ cũng rất vui vẻ, còn thường xuyên sẽ dục cầu bát mãn nghĩ đến chuyện kia, hiện tại cư nhiên còn mơ thấy cùng anh ấy kết hôn, quả thực rất không khí phách!

“Bảo bối.” Hứa Đình cố gắng hôn lên cổ cậu, “Đi tắm nước nóng đi?”

Hạ Mộ một cước đạp bay hắn, sau này mình phải lập trường kiên định một chút, nếu hắn tiếp tục dựa vào khuôn mặt rất đẹp trai cùng dáng người hoàn hảo đến sắc dụ mình, đuổi hắn ra ngủ phòng khách, tóm lại kiên quyết không thể mắc câu phải HOLD lấy! (giữ lấy)

Mới không cần giống như chú chó con, mỗi lần vừa thấy hắn, liền vui vẻ muốn vẫy đuôi nha.

“Có chỗ nào không thoải mái sao?” Hứa Đình có chút buồn bực, sao lại mặt lúc đỏ lúc trắng.

Hạ Mộ bịt lấy lỗ tai, thanh âm ôn nhu như vậy, mình nhất định sẽ lại mắc câu !

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình kéo tay cậu xuống, “Em đừng làm anh sợ a.”

Hạ Mộ không nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu cũng là cạm bẫy!

“Bảo bối?” Hứa Đình trong lòng chột dạ, sẽ không phải là lại bị kích thích chỗ nào đi?

“…” Hạ Mộ ở trong lòng rít gào, không được gọi bảo bối!

“… Chúng ta trở về.” Hứa Đình luống cuống, “Ngoan, đừng sợ.”

“Này…” Hạ Mộ vô lực, vươn tay túm lấy hắn.

“Em rốt cuộc làm sao vậy?” Hứa Đình lo lắng vô cùng.

Hạ Mộ vùng vẫy một cái, rốt cục vẫn cam chịu ôm lấy hắn, vô cùng uể oải nói em không sao.

Hết thuốc chữa, mình thật sự rất không khí phách rất không nguyên tắc, yêu anh ấy yêu vô cùng, vừa nhìn thấy đã muốn thân cận.

Chính là giống chú chó nhỏ, hoàn toàn không khí phách!

“Không sao chứ?” Hứa Đình không tin.

“Chính là không sao, vừa rồi mơ thôi.” Hạ Mộ có chút hơi chán nản.

“Em đấy.” Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Hạ Mộ mặt đỏ, nghiêng đầu hôn nhẹ hắn.

………

Bữa tối là nồi lẩu nóng hầm hập, Hạ tiểu thụ ăn rất ra sức, cảm thấy cái gì cũng rất ngon.

Hứa Đình vừa giúp cậu chần thịt viên, vừa bụng dạ khó lường lừa cậu uống vài chén rượu.

“Ợ.” Ăn uống no đủ Hạ Mộ hai má đỏ bừng, thỏa mãn sờ sờ bụng, “No.”

“Em nếu thích ăn cái này, sau này anh làm cho em.” Hứa Đình kéo cậu đứng lên, “Đi ra ngoài đi lại một chút đi, bằng không sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa .”

Thời tiết đầu mùa xuân đã bắt đầu chậm rãi ấm hơn, Hạ Mộ lại uống rượu, cho nên cũng không còn cảm thấy quá lạnh, hai người tay trong tay chậm rãi đi, thấm thoát đã đi ra phía sau núi.

Ánh trăng êm dịu, chiếu vào trong đình Tư Mộ sặc sỡ vô cùng, cũng có vài phần cảm giác lịch sử tang thương.

“Hứa Đình.” Thanh âm Hạ Mộ có chút ý tứ làm nũng, “Nóng.”

Cổ họng Hứa tiểu công khô khốc, quay đầu nhìn cậu, muốn xác định xem mình có nghĩ quá nhiều hay không.

Tửu lượng của Hạ Mộ cơ bản bằng không, vừa rồi lại uống hơi nhiều, bây giờ men rượu bốc lên đầu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

“Chúng ta về đi?” Hứa Đình thử.

“Không cần, ở chỗ này.” Hạ Mộ say hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

“Mộ Mộ?” Hứa Đình vô cùng gian nan nuốt nước miếng.

“Hứa Đình…” Hạ Mộ ôm lấy cổ của hắn, ánh mắt mang theo một chút *** ngây ngô, “Em muốn.”

Vừa dứt lời, cả người đã bị đặt lên cây cột.

Hứa Đình thở nặng nề, cùng cậu môi lưỡi tiếp xúc, tay cũng vói vào trong vạt áo của cậu, vỗ về chơi đùa nơi nho nhỏ trước ngực.

“Ngoan, nằm yên.” Hứa Đình lật thân thể cậu lại, để cậu đỡ lấy lan can.

Từ trong túi quần lấy ra một cái gói nhỏ, Hứa tiểu công lần đầu tiên cảm thấy Vương Lang kỳ thật rất hữu dụng, nói thí dụ như nếu không có nhắc nhở của y, mình cũng sẽ không mang theo thứ như bao cao su này bên người!

Trước khi gặp được Hạ Mộ, Hứa Đình cảm thấy mình và Vương Lang là khác biệt giữa người và cầm thú, sau khi gặp được Hạ Mộ, Hứa Đình rốt cục thừa nhận, mình trước đây không cầm thú, là bởi vì chưa gặp được đúng người.

Sau khi làm xong chuẩn bị, Hứa Đình đỡ lấy thắt lưng của cậu, từng chút tiến vào nơi lửa nóng kia, sau đó thỏa mãn hít một hơi.

Hạ Mộ bị chất cồn làm cho đầu óc trống rỗng, chỉ biết là tuân theo bản năng của thân thể, cùng người bình thường ngượng ngùng nhút nhát giống như hai người khác nhau.

Bảo bối nhiệt tình như vậy, Hứa Đình tự nhiên cũng không có đạo lý khách khí, vì thế càng thêm cuồng nhiệt, cho đến tận khi Hạ Mộ kêu khàn cổ họng, chân sắp đứng không vững, mới rút nơi vẫn chưa thoả mãn hoàn toàn ra.

Đầu gối Hạ Mộ mềm nhũn, suýt nữa quỳ đến trên mặt đất, may mà Hứa Đình lanh lẹ, ngay lập tức kéo cậu vào trong lòng.

Hạ Mộ vẫn đang không sợ chết cọ hắn.

Hứa tiểu công hít một hơi thật sâu, cưỡng chế dục vọng thân thể vẫn chưa thỏa của mình, giúp cậu lau lau thân thể, sau đó sửa sang lại quần áo.

Dù sao trên núi vẫn hơi lạnh, ở lại lâu khó tránh cảm lạnh, nếm qua một chút là tốt rồi, chuyện còn lại, vẫn là vào trong phòng làm tốt hơn.

“Hứa Đình.” Hạ Mộ mơ mơ màng màng, đưa tay cởi quần áo hắn.

Hứa Đình hô hấp cứng lại, ôm ngang cậu lên liền đi về.

Nhóc con, là em tự chuốc lấy, sáng mai thức dậy không được tức giận.

Vì thế một đêm này, Hạ tiểu thụ mơ mơ màng màng ngốc nghếch, bị gặm không dư một mẩu.

Cái giá phải trả của miệt mài quá độ rất thê thảm, hậu quả trực tiếp chính là, Hạ Mộ cuộn tròn trên giường một ngày, thắt lưng đau đến sắp nứt ra.

Này cũng quá phận quá rồi, Hạ Tiểu Mộ thực tức giận nghĩ, cư nhiên bị làm đến không nhúc nhích được!

“Bảo bối, uống nước.” Hứa Đình đỡ cậu dậy.

“A!” Hạ Mộ kêu thảm thiết, “Đau!”

“Chỗ nào đau?” Hứa Đình không dám chạm nữa.

Hạ Mộ thực ủy khuất trừng hắn, nơi đó đau! Thắt lưng cũng đau!

“Anh sai rồi, sai rồi được không?” Hứa Đình rất tốt tính dỗ dành cậu, “Có muốn ăn chút gì hay không?”

Hạ Mộ bụng kêu rì rầm.

“Ngoan, anh lập tức quay lại.” Hứa Đình giúp cậu đắp kín chăn, sau đó đứng dậy ra ngoài.

Nhà ăn cách chỗ ở có chút xa, Hứa Đình cháo thịt băm rau dưa, đang suy nghĩ có cần tiếp tục gọi thứ gì khác hay không, lại đột nhiên trông thấy vài người đi đến, vì thế lông mày nhíu lại.

Vương Vũ Hằng gần đây công việc có chút nhiều, cả người đều sứt đầu mẻ trán, thật vất vả bớt được chút thời gian đi ra giải sầu, lại không dự đoán được cư nhiên sẽ đụng phải Hứa Đình, vì thế sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi.

Đi theo Vương Vũ Hằng còn có mấy người cấp dưới trong công ty, lúc này thấy vẻ mặt hai người bọn hắn không tốt cho lắm, vì thế nhanh chóng dàn xếp pha trò, muốn hóa giải một chút không khí xấu hổ.

Vương Vũ Hằng hừ lạnh một tiếng, xoay người ra ngoài.

Hứa Đình nhìn thấy bóng lưng của gã, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Lời tác giả : chương trước không thịt nhỉ… Vì sao tất cả mọi người đều cầu thịt? O. O

Để bù lại một chút, chương này bỏ thêm chút vụn thịt nữa… >< Bò đi ~ END 35. _______________________ thịt đè chết độc giả =)))))) Tứ hợp viện :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.