Trong phòng tắm, trên đỉnh đầu của Trần Lạc ngưng tụ một đám mây bằng hơi nước. Dưới sự khống chế tinh thần lực của hắn, Thủy nguyên tố đã được đun nóng ngưng tụ thành các hạt mưa li ti rơi xuống.
Ban nãy chơi ném tuyết làm cho không ít bông tuyết chui vào cổ áo, khiến quần áo bên trong ướt nhẹp. Isabella vừa mới tắm xong nên hiện tại đến phiên Trần Lạc.
Trước mắt mà nói, tác dụng lớn nhất của ma pháp đối với Trần Lạc chính là giúp sinh hoạt tiện lợi hơn. Ma pháp hệ Thủy và hệ Hỏa kết hợp lại, tắm rửa trở nên vô cùng thuận tiện.
Lời nói của hắn ban nãy với Isabella đương nhiên chỉ là trò đùa.
Hiên tại hắn còn chưa tới mười bảy tuổi, bây giờ thảo luận chuyện yêu đương không khỏi hơi sớm.
Coi như hắn thật sự dự định ở chỗ này lấy vợ sinh con, đó cũng là chuyện của mấy năm nửa.
Trong phòng ngủ, Isabella đã tắm rửa xong, nàng quấn mình trong chăn, trong lòng suy nghĩ đến một ít chuyện loạn thất bát tao.
Nàng chỉ là học tỷ của Blair, không phải vợ của hắn. Blair thích yêu ai thì yêu người đó, việc này không hề có quan hệ với nàng chút nào.
Nhưng khi Blair nói lựa chọn Alice, trong lòng của nàng vẫn không tự chủ tuôn ra cảm giác không thoải mái như thể bị phản bội. Biết rõ tâm tình này không đúng nhưng nàng lại không thể khống chế suy nghĩ của mình.
Tâm tư của thiếu nữ bắt đầu trượt về phía vực sâu xoắn xuýt.
...
Lúc Trần Lạc tắm xong, cô Britney nói Isabella đã về nhà rồi.
Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng bắt đầu từ hôm nay, không có học sinh nào nguyện ý trong thời gian nghỉ mà vẫn ở lại trường học. Một tháng cuối cùng trước năm mới, mọi người có thói quen sum vầy cùng một chỗ bên gia đình.
Trần Lạc đã không có người nhà, cũng không có nhà để về.
Người cha nam tước đã chết của Blair là con trai độc nhất trong nhà, ngược lại có một ít bà con xa. Nhưng từ sau khi hắn chết, những người này cũng không tới lui với Blair nữa.
Cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với Blair, nhưng ở trong mắt Trần Lạc, cũng không khác người dưng nước lã.
Britney từ phòng ngủ của mình đi tới, nàng hỏi: “Blair, em ở lại trường vào kỳ nghỉ đông phải không?”
Trần Lạc gật đầu, đáp: “Em không có nơi khác để đi, cô Britney cũng không trở về nhà hả?”
Britney ngồi đối diện hắn, nói: “Xem ra toàn bộ kỳ nghỉ đông, trong ký túc xá này chỉ còn mỗi hai chúng ta.”
Trần Lạc không có nhà để về, cô Britney hiển nhiên còn có người nhà, về phần nàng vì sao không quay về, Trần Lạc cũng không biết.
Chẳng qua cô Britney ở lại với hắn, chuyện này tự nhiên là một chuyện khiến người ta rất vui vẻ. Từ lúc có ký ức đến nay, Trần Lạc luôn luôn đón năm mới với gia đình.
Ở thế giới xa lạ này, Trần lạc đã sớm coi cô Britney là người nhà của mình.
Sau đó ròng rã một tuần, Isabella đều không đến trường học. Bên tai của Trần Lạc cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Không có Isabella cũng không có người quấy rầy sinh hoạt của hắn và cô Britney.
Điều duy nhất tiếc nuối chính là không có nàng, mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với chuyện ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo.
Mấy ngày nay, ngoại trừ mỗi ngày hắn cùng cô Britney nấu chút đồ ăn, còn lại thời gian đều dùng luyện tập ma pháp.
Hiện tại, quan hệ giữa hắn và cô Britney đã không rõ ràng như vậy, Trần Lạc thỉnh giáo nàng vấn đề ma pháp, nàng thỉnh giáo Trần Lạc vấn đề toán học. Bọn họ duy trì tình trạng này đã rất lâu rồi.
Ngoại trừ giao lưu học thuật, giống như bây giờ hai người cùng nhau ra ngoài mua thức ăn, cơ hồ đều diễn ra mỗi ngày.
Thức ăn mua mỗi ngày mới tươi nhất, không cần lên lớp, cũng không có chuyện gì quan trọng, Trần Lạc bèn thay đổi thói quen đi chợ trước kia.
Ở cửa của hiệp hội Toán Học, cô Britney đi vào đưa luận văn mới nhất của mình. Trần Lạc xách giỏ thức ăn chờ ở bên ngoài, nghe được mấy kẻ yêu thích toán học đang nhỏ giọng bàn luận gì đó.
Trần Lạc mơ hồ nghe được bọn họ nhắc đến chữ “tiền”, trong mắt chợt lóe sáng, hắn nhích gần về vị trí của bọn họ một chút.
Không phải hắn tham tài, thật sự là bởi vì lấp đầy động không đáy của hiệp hội Ma Pháp cần số tiền quá mức khổng lồ. Đến mức những ngày này trong đầu Trần Lạc đều chỉ nghĩ đến tiền, hắn nhất định phải tìm một con đường kiếm tiền mới.
Hai ngày trước, Trần Lạc đi một hiệp hội Ma Pháp một chuyến, đổi hơn một vạn hai ngàn đồng vàng thành ma pháp biến thể sơ cấp.
Ma Pháp sư sơ cấp tấn cấp cần tinh thần lực dồi dào hơn, đối với sự tiêu hao của ma pháp mới còn nằm ngoài dự đoán của Trần Lạc. Hắn dốc hết tất cả tiền của mình, hẳn cũng không đủ để trước khi tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp, tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của hắn vẫn duy trì giống như hồi còn là Ma Pháp học đồ.
Dự tính cẩn thận muốn duy trì tốc độ tăng trưởng tinh thần lực như trước, còn cần 5000 đồng vàng đến lấp hố hiệp hội Ma Pháp.
Mà cái này hoàn toàn là Trần Lạc tự tìm.
Dù sao, nếu như so sánh hiệp hội Ma Pháp với một cửa hàng, Ma Pháp sư khác nhiều nhất trong cửa hàng này mua một hoặc hai món đồ, Trần lạc lại muốn mua toàn bộ cửa hàng. Số tiền phải bỏ ra tự nhiên gắp trăm nghìn lần bọn họ.
Trần Lạc xê dịch đến bên cạnh những người kia, cẩn thận lắng nghe bọn họ nói chuyện.
“Từ lúc Lạc Thần giải ra tất cả các bài toán treo thưởng, thật vất vả mới có một bài toán mới lại bị người khác giải quyết...”
“Bài kia mới được thêm vào 100 đồng vàng, hôm nay ta vừa tìm tới mạch suy nghĩ, đáng tiếc, thật đáng tiếc...”
“Ngươi đáng tiếc cái gì, ta đã chứng minh được, nhưng lại trễ một bước, một bước thôi, 100 đồng vàng của ta...”
...
Các nhà nghiên cứu toán học, nếu như gặp phải nan đề mình thực sự giải không ra, có thể treo thưởng nó ở hiệp hội Toán Học.
Việc này giống như người đời sau đăng bài nhờ giải dùm trên mạng, chẳng qua là có thù lao.
Hầu hết những vấn đề này cũng sẽ tồn tại không bao lâu thì bị các học giải khác giải quyết, thời gian dài không có người giải quyết, sẽ được giữ lại trên tường để dành cho sau này.
Ở trong đó, nếu có người đối với vấn đề treo thưởng cảm thấy hứng thú, sẽ còn tăng thêm tiền thưởng. Mấy ngày trước, có người treo thưởng một bài toán với giá 10 đồng vàng, sau đó lại được người khác bỏ thêm 100 đồng vàng. Ngay sáng hôm nay nó đã bị một tên học giả giải quyết.
Nghe đám người nghị luận ầm ĩ, ánh mắt của Trần Lạc dần dầng sáng tỏ.
Mặc dù 100 đồng vàng đối với hắn hiện tại mà nói không tính là gì, nhưng góp gió thành bão, sinh hoạt cần tính toán tỉ mỉ, không có nan đề để hắn giải quyết, hắn có thể tự mình treo giải thưởng...
Suy nghĩ một chút, vấn đề hắn treo thưởng 10 đồng vàng, nếu như có người thêm vào 100 đồng vàng, chẳng phải hắn kiếm lời được 90 đồng vàng sao?
Nếu như bọn họ thêm vào 200 đồng vàng, hắn sẽ kiếm lời được 190 đồng vàng.
Nếu như người khác càng thêm nhiều tiền vào giải thưởng, như vậy hắn chỉ cần có đầy đủ bài toán để treo thưởng, sẽ có thể lấp đầy lỗ thủng 5000 đồng vàng của hiệp hội Ma Pháp.
Điều làm cho Trần Lạc đáng tiếc nhất đó chính là 23 bài toán mà hắn giải quyết vốn có tiền thưởng cực cao. Chỉ bởi vì quá lâu không có người giải đáp, qua kỳ hạn tiền thưởng, những chủ nhân của số tiền thưởng thêm vào đã thu lại số tiền này.
Dù sao, xem như bản thân Trần Lạc cũng sẽ không đổ nhiều tiền như vậy vào một vấn đề có lẽ không có câu trả lời.
Nói làm liền làm, sau khi về nhà, ngày thứ hai Trần Lạc dùng 10 đồng vàng nặc danh treo thưởng một vấn đề ở hiệp hội Toán Học.
Bài toán hắn treo thưởng là chứng minh một định lý hình học.
Định lý con bướm là tên gọi một định lý hình học do W.G.Horner đăng trên cuốn niên giám vào cuối thế kỷ 18, hình vẽ của bài toán này giống như một con bươm bướm, rất có mỹ cảm. Các nhà toán học nơi này đều thích nghiên cứu đồ vật lòe loẹt.
Vì chọn lựa ra bài toán thích hợp, Trần Lạc tốn không ít tâm tư để tìm một định lý hình học đặc sắc để bọn họ chứng minh. Từ kinh nghiệm của hắn đến xem, bài toán này dễ dàng tăng thêm tiền thưởng nhất.
Nghe nói, đã từng có một nhà nghiên cứu toán học cực kỳ giàu có, đã thêm vào vấn đề treo thưởng nào đó số tiền lên đến 10.000 đồng vàng...
Mặc dù bài toán kia cuối cùng thiếu điều kiện tất yếu để chứng minh nên không có cách nào giải đáp, nhưng ít ra chứng minh nhà nghiên cứu toán học cũng có những kẻ ngốc nhiều tiền.
Trần Lạc đang mong đợi có một kẻ ngốc nhiều tiền yêu thích toán học như vậy thêm tiền thưởng vào vấn đề treo thưởng này, mãi cho đến khi cô Britney giao 10 đồng vàng cho hắn.
“Vừa rồi đi ngang qua hiệp hội Toán Học, thấy trên tường treo thưởng có thêm một nan đề giá trị 10 đồng vàng nên thuận tay giải ra.” Britney thả 10 đồng vàng vào trong tay Trần Lạc. “Số tiền này em giữ lại cho nhà mua thức ăn...”
Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng.
Trần Lạc bảo vệ tốt học giả khác, lại không bảo vệ tốt cô Britney. Quả nhiên bài toán chỉ cần kẻ thêm bảy đường để chứng minh, đối với cô Britney mà nói, không tính rất khó khăn.
Thế là hắn lại ra một bài toán càng phức tạp hơn.
Bài toán này liên quan đến chứng minh trọng tâm của tam giác, so với bài toán con bướm còn khó hơn nhiều. Sau khi kẻ thêm tất cả các đường phụ, mấy hình tam giác và hình tròn chồng lấp lẫn nhau, không biết bao nhiêu các đường cắt nhau. Đừng nói là chứng minh, bình thường học giả toán học xem một chút cũng cảm thấy choáng.
Dù vậy, vì tuyệt đối không để sai sót, mấy ngày nay những việc liên quan đến hiệp hội Toán Học, Trần Lạc chủ động làm thay cô Britney để tránh cho nàng bởi vì lo lắng trong nhà không đủ tiền mua đồ ăn mà phá hư kế hoạch của hắn.
Cũng may bài toán này không để cho Trần Lạc thất vọng. Lúc Trần Lạc nặc danh tự biên tự diễn tăng thêm tiền thưởng 50 đồng vàng, bài toán treo thưởng này đã hấp dẫn đủ các ánh mắt của học giả. Trong một ngày nào đó, không biết biết bị học giả của gia tộc toán học nào ở thành Yapool tăng tiền thưởng lên đến 200 đồng vàng.
Mặc dù Trần Lạc bỏ ra 50 đồng vàng. Nhưng tính toán, hắn vẫn kiếm lời 150 đồng vàng, cũng không tính thua thiệt.
Song, khi hắn cầm bài giải dài đến mấy trang giấy không kịp chờ đợi đi vào hiệp hội Toán Học, lại phát hiện trên tường đã rỗng tuếch.
Trần Lạc kinh ngạc nhìn vách tường trống không, kinh hãi thốt lên: “Mẹ nó, bài toán của mình đâu!”