Isabella biến sắc, đang muốn giải thích, Trần Lạc liền mở miệng nói trước: “Lời đồn, đây đơn thuần là lời đồn nhảm nhí, cô Britney chớ nghe bọn họ nói mò...”
Trên mặt Isabella biểu lộ cứng đờ, mặc dù tên kia nói lời nàng muốn nói, nhưng thái độ hắn vội vã phân rõ giới hạn với mình như thế là có ý gì chứ?
Chẳng lẽ hẹn hò với Isabella xinh đẹp, với hắn mà nói là một chuyện rất mất mặt sao?
Biết rõ Trần Lạc đang giải thích hiểu lầm, nhưng trong lòng Isabella lại không rõ lý do càng thêm tức giận.
Britney nhìn Trần Lạc một chút, lại ngó Isabella một hồi, mỉm cười nói: “Các em yên tâm, cô không phải muốn ngăn cản các em yêu đương, theo đuổi tình yêu là quyền tự do của mỗi cá nhân, chỉ cần các em không vì yêu đương mà ảnh hưởng học tập là được.”
“Cô Britney hiểu lầm, em và Blair không có bất cứ quan hệ nào hết, càng không phải hẹn hò.” Nghĩ đến bởi vì chính mình ngu xuẩn mà tạo thành hiểu lầm lớn như vậy, sắc mặt Isabella hơi khó coi, nàng đứng phắt dậy, cung kính khom người với cô Britney, nói: “Em về trước, thưa cô.”
Britney nhìn nàng đi ra ngoài, sắc mặt hơi kinh ngạc, một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: “Blair, em và Isabella có mâu thuẫn gì sao?”
Trong lòng Trần Lạc cũng rất vô tội, những lời đồn này rõ ràng là chính nàng thả ra, kết quả là người tức giận cũng là nàng, quả nhiên nữ nhân không thể nói lý lẽ.
Hắn nói qua cho cô Britney biết chuyện hắn và Isabella kết thù kết oán, nếu có nàng ở giữa điều đình, chuyện này có lẽ sẽ trở nên dễ dàng một chút.
Liền xem như từ góc độ lợi ích của bản thân tới nói, Trần Lạc cũng không muốn đắc tội con gái của thành chủ, bất kể là tại thành Yapool hay ở học viện Thánh Donas, thân phận của Isabella đều rất mẫn cảm, dây dưa không rõ với nàng sẽ có vô số phiền phức xảy ra.
Con đường Thánh Ma Đạo Sư vốn tràn đầy gian nan và long đong, Trần Lạc không muốn lại bị những chuyện khác ảnh hưởng.
Sau khi Britney nghe xong, khẽ lắc đầu, nói: “Liên quan tới chuyện này, cô nghĩ Blair, em nên nghiêm túc xin lỗi Isabella, khẩn cầu sự tha thứ của nàng đi. Mặc dù Isabella có chút tùy hứng, nhưng tâm địa của nàng vẫn rất hiền lành.”
Trên mặt Trần Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc, từ biểu lộ của cô Britney và lời nói đến xem, việc này dường như so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút.
Britney nhìn ra hắn nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Blair, em không phải không biết, đôi môi của thục nữ [1] là biểu tượng trinh tiết, ngoại trừ chồng của các nàng không thể bị nam nhân khác chạm vào sao?”
[1] thục nữ: người con gái nết na, hiền dịu
“...”
Trần Lạc rốt cuộc hiểu rõ Isabella vì sao gắt gao bắt lấy chuyện này không thả.
Ở Hoa Hạ cổ đại, chân của cô gái là biểu tượng trinh tiết, không thể tùy tiện cho đàn ông thấy, càng chớ nói đến sờ soạng. Trần Lạc từng đọc được trên một quyển sách, thời cổ đại có một nữ tử bởi vì bị nam nhân nhìn thấy chân trần của mình, liền chặt chân của mình đi, còn bởi vậy được người cho rằng là điển hình của người phụ nữ kiên trinh...
Rất rõ ràng, ở thế giới này, biểu tượng trinh tiết chính là đôi môi.
Mặc dù đây là cặn bã phong kiến, không đáng rêu rao, nhưng nhập gia tùy tục, sau khi biết phong tục này, Trần Lạc hiểu ngay, lấy tính cách của Isabella, nàng không chặt mình đã là rất kiềm nén rồi
Hắn nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Em đã biết, em sẽ nghiêm túc đi xin lỗi Isabella.”
Đối với thục nữ tới nói, bị đàn ông chạm vào bờ môi là sự nhục nhã không thể được tha thứ.
Cho dù Trần Lạc cảm thấy Isabella và hai chữ ‘thục nữ’ này không có bất cứ quan hệ nào, nhưng là đàn ông con trai, cũng phải có dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình.
Để tỏ lòng thành ý của mình, hắn bỏ ra 10 đồng bạc, mua một chiếc vòng tay tinh xảo bằng thủ công, dự định làm quà xin lỗi.
Đối với sự xấu hổ bởi ví tiền rỗng tuếch của hắn mà nói, tiêu tốn 10 đồng bạc này khiến hắn rất đau lòng, nhưng vì để tránh cho phiền toái lớn hơn, cũng đáng.
Chỉ tiếc, Isabella hiển nhiên rất chán ghét hắn, Trần Lạc đi vào khối năm thứ ba hai lần, đều không có như nguyện nhìn thấy nàng, cho dù nàng vẫn ngồi ngay tại trong phòng học.
Nhưng mà, đều là học sinh của cô Britney, cho dù Isabella lại chán ghét hắn cỡ nào đi chăng nữa, mỗi ngày sau khi tan học, nàng cũng cần ở chung với hắn suốt một giờ liền.
Hôm nay, cô Britney có chút chuyện trên lớp, cho nên nàng giao bài tập cho Trần Lạc và Isabella xong liền rời khỏi phòng.
Trần Lạc dùng mười phút đồng hồ giải xong năm đề toán của cô Britney, hắn quay đầu nhìn một chút, Isabella cũng đã viết xong đề thứ ba.
Trần Lạc để bút xuống, nhìn chăm chú Isabella, nói: “Học tỷ Isabella.”
Isabella ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại mặt không thay đổi quay đầu sang chỗ khác.
Trần Lạc lấy ra một cái hộp, đặt ở trước mặt nàng rồi nói: “Về chuyện vài ngày trước vô ý mạo phạm, tôi chân thành xin lỗi, đây là món quà nho nhỏ, hi vọng cô có thể nhận lấy.”
Isabella tức giận Trần Lạc mạo phạm nàng, cũng tức giận thái độ của hắn đối với nàng, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không có người nào đối với nàng vô lễ như vậy, nếu như không phải vì cô Britney, Blair đã sớm được thưởng thức lửa giận của Isabella
Bởi vì quan hệ của cô Britney, Isabella nhất định không thể đối với hắn quá gắt gỏng, gặp thái độ của Trần Lạc coi như thành khẩn, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tôi sẽ không nhận quà của cậu, xem ở mặt mũi của cô Britney, ân oán của chúng ta xóa bỏ, về sau cậu đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Cảm ơn học tỷ.” Trần Lạc chờ chính là câu nói này của nàng, hắn rất thẳng thắn thu món quà lại, sau đó liền mở sách ma pháp ra đọc.
Gặp Trần Lạc mở ra chính là sách ma pháp, lúc này, nàng mới phát hiện, năm đề toán mà cô Britney giao cho, hắn thế mà đã giải xong tất cả, mà chính nàng, mới vừa vặn đọc xong đề thứ tư.
Tuy nói bài tập của hai người cũng không giống nhau, bài của Blair đơn giản hơn một chút, nhưng cô Britney căn cứ vào khối lớp của hai người hẳn là ra đề vừa sức với lượng kiến thức, đối với học sinh năm thứ hai tới nói, mấy bài toán này đã rất khó nhằn rồi.
Điều này khiến trong lòng nàng hơi không phục, nhưng lại không thể không thừa nhận, Blair có thiên phú cực mạnh trên toán học ------ có lẽ so với nàng còn mạnh hơn một chút và chỉ một chút mà thôi.
Lúc Britney trở về, hai người đều đã hoàn thành bài tập nàng giao cho, nàng cầm lấy vở của Trần Lạc nhìn một chút, đầu tiên lông mày vẩy một cái, sau đó liền ý thức đến cái gì, nàng nhìn về phía Trần Lạc, áy náy nói: “Ngại quá Blair, cô quên béng mất em còn chưa học qua khoa học, đề này vượt ra khỏi phạm vi kiến thức của em, coi như làm sai cũng không có gì.”
Trừ ma pháp ra, thế giới này cũng rất chú trọng khoa học, đây là một môn nghiên cứu quy luật vận hành của vạn vật trên thế gian, so với toán học và lịch sử, hiển nhiên khó hiểu hơn nhiều, học sinh tại học viện Thánh Donas phải tới năm thứ ba mới có thể bắt đầu học môn này, Trước mắt, Trần Lạc còn chưa tham gia lớp khoa học nào.
Mà Trần Lạc đối với điều này cũng không có hứng thú gì, hắn đã hệ thống qua, thế giới này ngoại trừ ma pháp để hắn không thể hiểu rõ, quy luật khoa học khác giống y như đúc với Địa Cầu, đơn giản là phát triển cực kỳ chậm chạp hơn mà thôi, trình độ phát triển khoa học và toán học không sai biệt lắm, có lẽ ngay cả thời Châu Âu Trung Cổ cũng không bằng.
Trong mớ bài tập vừa rồi có một bài như thế này: Ném một hòn đá vào giếng sâu, sau một khoảng thời gian, lại ném một tảng đá khác có trọng lượng gấp đôi hòn đá đầu tiên, hỏi tảng đá thứ hai lúc nào đuổi kịp hòn đá thứ nhất?
Đối với mọi người còn chưa biết đến định luật vật rơi tự do mà nói, đây là một vấn đề về đuổi kịp, nhưng mà vài ngày trước vì nghiệm chứng quy luật vật lý của thế giới này, Trần Lạc đã dùng hai tảng đá làm thí nghiệm, sự thật chứng minh, mặc dù thế giới này có ma pháp thần kỳ, nhưng vẫn như cũ muốn tuân theo định luật rơi tự do.
Cho nên Trần Lạc cho ra đáp án là nếu miệng giếng này sâu vô hạn, dưới tình huống xem như ma sát bằng không, tảng đá lớn vĩnh viễn đuổi không kịp hòn đá nhỏ.
Hiển nhiên, cô Britney không cho rằng như vậy.
Sau khi buông xuống hai tờ giấy kia, Britney nhìn về phía Isabella, nói: “Isabella, em hẳn vừa mới học qua định luật vật rơi, em nói cho Blair một chút về vấn đền này đi.”
Isabella nhìn Trần Lạc một chút, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Tiên hiền nói qua, vận tốc rơi của vật thể phụ thuộc trực tiếp với trọng lượng của chúng, vật càng nặng thì vận tốc rơi càng nhanh...”
Trần Lạc nhìn nàng một chút, hỏi: “Cô có tự mình nghiệm chứng qua chưa?”
Định luật vật rơi là các nàng học được trên tiết đầu tiên môn khoa học, đây là tiên hiền đúc kết tại mấy ngàn năm trước, Isabella lườm hắn một cái, hỏi: “Trọng lượng càng nặng vận tốc rơi càng nhanh, đây là chân lý của tiên hiền, là thường thức tất cả mọi người biết đến, cần nghiệm chứng lại sao?”
Trần Lạc hỏi ngược lại: “Tiên hiền nói gì cũng đúng sao?”
Isabella chống nạnh hai tay, nói: “Blair, cậu mà cũng dám chất vấn tiên hiền ư?”
Trần Lạc biểu lộ lạnh nhạt, nói: “Khoa học là nghiêm cẩn [2], thái độ đối đãi khoa học cũng phải nghiêm cẩn, chân lý không thông qua thực nghiệm cũng không phải là chân lý.”
[2] nghiêm cẩn: nghiêm túc và cẩn thận.
“Ý của cậu là tiên hiền nói sai đúng không?” Isabella khoanh hai tay lại, trên mặt trào phúng nhìn hắn, nàng hỏi: “Dám cược không?”
Trần Lạc vốn chỉ thuận miệng nhấc lên, ma pháp hắn còn chưa biết rõ ràng đâu, hắn không có hứng thú gì đi trợ giúp bọn hắn thành lập hệ thống khoa học mới. Đối mặt với Isabella khiêu khích, hắn lơ đễnh khoát tay áo, nói ra: “Không cá cược, là học sinh, đánh bạc là hành vi không tốt.”
Isabella nói: “Tôi cược 1 đồng vàng.”
Trần Lạc lườm nàng một chút: “Cô cảm thấy tôi thiếu 1 đồng vàng kia ư?”
Isabella cười lạnh nói: “Mười đồng.”
“Đánh cược nhỏ vui vẻ không quạu nha.” Trần Lạc nhìn về phía Britney, mỉm cười nói: “Cô Britney, xin cô làm chứng cho tụi em.”