Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 35: Chương 35: Tai ách của gia tộc Howard




Không ai có thể trải nghiệm nổi sợ hãi trong lòng của Douglas lúc này.

“Vạn vật đều có thể đo lường, bất kể thực thể gì tồn tại trong tự nhiên đều có thể dùng một con số để biểu diễn.” Đây là do tổ tiên của gia tộc Howard đưa ra, là quan điểm cốt lõi của phái Số.

Gia tộc Howard sở dĩ có thể có vinh quang và địa vị như ngày hôm nay, cũng là bởi vì cha của hắn, tử tước Howard, là một trong những người đứng đầu của phái Số. Chỉ cần phái Số không ngã thì gia tộc Howard có thể tiếp tục vinh quang của bọn hắn.

Nhưng mà, ngay hôm nay, thế mà hắn lại phát hiện một chiều dài không thể dùng “Số” chính xác để biểu thị, điều này nói rõ cái gì, điều này nói rõ quan niệm của phái Số là sai, nói rõ trên thế giới ngoại trừ số nguyên và căn bậc hai của số nguyên, còn có số khác...

Phái Số không chỉ là một học phái toán học, đây là phái bao gồm cả toán học, triết học và chính trị. Toán học là nền tảng của học phái này, là tín ngưỡng của bọn họ, hiện tại, nền tảng của bọn hắn đang đổ, tín ngưỡng của bọn hắn đang sập...

Đây đối với Phái Số, đối với gia tộc Howard là đả kích trí mạng, có thể tưởng tượng, nếu như bọn hắn bị học phái đối địch biết được, nhất định sẽ có rất nhiều công kích nhằm vào phái Số, phái Số và gia tộc Howard có lẽ gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có!

Douglas bị một nổi sợ hãi cực hạn bao phủ, chỉ cần nghĩ đến hậu quả của việc này bị truyền ra ngoài, thân thể của hắn liền không ngừng run lậm cập.

“Không được, chuyện này tuyệt đối không thể lưu truyền ra ngoài!”

Trong tích tắc, Douglas bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc thình lình ẩn chứa một tia sát cơ.

Hắn không có cách nào giải quyết vấn đề này, nhưng hắn có thể giải quyết người đưa ra cái vấn đề này!

Blair phát hiện thiếu hụt trí mạng của phái Số trí, vì vinh quang của gia tộc Howard, vì sự trường tồn của phái Số, hắn phải chết!

Đúng lúc này, Fitch từ một bên đi tới, đắc ý nói: “Anh Douglas, vấn đề vừa rồi em đã đi hỏi chú Duke, chú Duke và mấy người bạn của chú ấy cũng đang giúp đỡ, lần này, Blair chết chắc!”

Douglas nhìn theo phương hướng mà Fitch chỉ, hắn thấy Duke và mấy vị học giả đang cặm cụi tính toán thứ gì đó, còn có không ít học giả vây quanh bọn họ.

Hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ xương sống sộc thẳng lên đầu, thân thể lung lay, suýt nữa tê liệt ngã lăn kền trên mặt đất.

“Ngu xuẩn, ngươi đã làm gì!” Douglas hét to muốn rách cả mí mắt, hắn hung hăn vả mạnh một bàn tay lên mặt Fitch, giọng nói gần như là rống lên.

Đùng!

Douglas nén giận xuất thủ, cả người Fitch xoay nửa vòng tại tại chỗ, nửa bên má sưng vù lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn hoảng sợ nhìn Douglas, giọng run rẩy: “Em, em thế nào...”

...

“Đã xảy ra chuyện gì!”

Isabella một mực đều đang chăm chú ngó đám người Douglas, nàng gần như nhảy dựng ra khỏi ghế, ngay vừa rồi, nàng tận mắt thấy Douglas một bàn tay đánh Fitch xoay nửa vòng tại chỗ...

Để nàng càng thêm kỳ quái, Fitch mới là người bị đánh, nhưng trên gương mặt của Douglas lại lộ ra sợ hãi đến cực điểm, tựa như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ.

Nhưng mà, chuyện để nàng khiếp sợ chỉ vừa mới bắt đầu.

“Làm sao có thể!” Tại một bàn bên trái của Isabella, một vị học giả đập bàn một cái, trên mặt lộ ra tức giận, hắn lớn tiếng nói: “Đây rốt cuộc là số gì!”

Một vị học giả khác nắm lấy tóc của mình,vò đầu bức tai, không ngừng lẩm bẩm: “Vì sao, vì sao, vì sao tìm không thấy!”

Nơi xa hơn có vị học giả trực tiếp lật ngược cái bàn, hét lớn: “Điều đó không khả năng, điều đó không có khả năng, không có khả năng tồn tại chiều dài không thể đo đạt, nhất định là nơi nào đó xảy ra vấn đề, đến cùng là nơi nào xảy ra vấn đề...”

...

Trần Lạc tỉnh táo quan sát cảnh này, ngay khi Fitch tiếp nhận đánh cược, hắn đã tiên đoán được sẽ xuất hiện trường hợp như vậy.

Mặc dù vạn vật đều có thể đo lường là quan điểm của phái Số, nhưng cũng là nhận thức chung của giới toán học bây giờ.

Sự xuất hiện của số vô tỉ không chỉ đẩy ngã gia tộc Howard và phái Số, mà còn đẩy ngã luôn cả tín ngưỡng của những học giả toán học này.

Hy Lạp cổ đại cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, căn bậc hai xuất hiện khiến cho vô số học giả rơi vào khủng hoảng và hoài nghi bản thân, trận sóng gió kia cuối cùng nhờ vào số vô tỉ mà lắn lại, các nhà toán học sau này gọi sự kiện đó là ‘Cuộc khủng hoảng đầu tiên của nền toán học’.

Nhận thức là một quá trình không ngừng phát triển, mọi người luôn luôn muốn vứt bỏ tư tưởng cũ, tiếp nhận tư tưởng mới, khoa học mỗi lần rơi và khủng hoảng và tai họa đều sẽ mang đến cách tân và tiến bộ. Sớm muộn những người của thế giới này cũng sẽ nhận thức đến sự tồn tại của số vô tỉ. Trần Lạc chẳng qua thúc đẩy chuyện này đến trước thời hạn mà thôi.

Chung quanh thình lình xảy ra biến cố, rất nhiều học giả bắt đầu lẩm bẩm tự nói một mình giống như phát rồ, Isabella hiển nhiên hơi sợ sệt, nàng kéo ống tay áo của Trần Lạc, sắc mặt tái nhợt mà hỏi: “Blair, họ, bọn họ thế nào?”

Mục đích của Trận Lạc đã đạt được, hắn lắc đầu, nói: “Chúng ta về thôi.”

Những người bên cạnh giống như phát rồ cả lên, Isabella cũng không muốn ở lại nơi này, nàng lập tức gật đầu lia lịa nói: “Chúng ta tìm cô Britney đi!”

Alice khiếp sợ nhìn một màn này, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Trần Lạc.

Ván cược đầy kỳ quặc của niên đệ và Fitch để trong lòng của nàng tràn đầy nghi hoặc, từ vừa rồi đến bây giờ, sự chú ý của hắn một mực trên người Fitch.

Nàng tận mắt thấy Fitch đi tìm Douglas, sau đó bị Douglas vả một bạt tai rất mạnh.

Nàng cũng tận mắt thấy Fitch tìm kiếm những học giả kia trợ giúp ------ sau đó những học giả kia liền như phát rồ.

Vậy đây rốt cục là vấn đề gì mới có thể sinh ra loại hậu quả không thể tưởng tượng này, bản thân nàng căn bản không có cách tưởng tượng, nàng nhìn về phía Trần Lạc, hỏi bằng giọng khó tin: “Niên đệ, cậu làm cái gì...”

Trần Lạc thu hồi tấm huân chương của mình, đối với nàng mỉm cười, nói: “Rất rõ ràng, ván cược vừa rồi Fitch đã thua...”

...

Ở một nơi nào đó của buổi giao lưu, có người lớn tiếng gọi, có người vừa khóc lại cười, còn có người nhấc bàn, động tĩnh lớn như vậy, nhanh chóng hấp dẫn chú ý của mọi người.

“Duke thế nào?”

“Twain bị điên rồi sao?”

“Đến cùng cái gì không có khả năng, bọn hắn đang tìm đồ vật nào đó...”

Các học giả vừa sợ vừa tò mò, không hẹn mà cùng đi về phía tiếng rối loạn truyền đến. Ở đằng xa, Calvin và hai vị phó hội trưởng khác cũng nhìn qua bên này rồi nhíu mày.

“Nơi đó xảy ra chuyện gì?”

“Đi qua xem một chút đi.”

...

Britney vừa mới trả lời xong cho một vị học giả, nơi xa chợt truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng, nàng đang muốn đi qua nhìn một chút, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay vươn ra từ sau cây cột nắm chặt lấy.

Isabella kéo Britney về sau cột, giọng nàng lo lắng: “Blair gây họa lớn, cô Britney, chúng ta đi mau!”

Sau nửa giờ.

Calvin thả bút lông chim trong tay xuống, mặt mày tái nhợt nhìn về phía lão giả bên cạnh, hỏi: “Đã tìm được chưa?”

Trên trán ông già kia cũng ràn rụa mồ hôi, hơi hoảng sợ lắc đầu, nói: “Không có.”

Ngoại trừ ông lão này và Calvin, trên mặt tất cả học giả đều tràn ngập khủng hoảng.

Ngay vừa rồi, bọn hắn nhận ra một phát hiện rất khó tin, hình vuông có cạnh là 1, vậy mà chiều dài đường chéo của nó không cách nào dùng một số nguyên chính xác để biều thị, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào!

Toán học là một ngành học nghiểm cẩn, là học giả toán học, nếu như ngay cả bọn hắn đối với con số cũng nhận biết sai lầm, vậy trong những năm qua bọn hắn đang nghiên cứu cái gì?

Phát hiện đáng sợ này cơ hồ khiến cho tất cả học giả toán học ở đây đều rơi vào khủng hoảng cực lớn.

Ông lão bên cạnh Calvin run rẩy buông bút lông chim xuống, lẩm bẩm: “Đây là tai ách của gia tộc Howard, là tai ách của phái Số...”

Phái Số cho rằng vạn vật đều có thể đo lường, bất kể thực thể gì tồn tại trong tự nhiên đều có thể dùng một con số để biểu diễn. Đây nền tảng lý luận của học phái, phát hiện đáng sợ này sẽ khiến học giả phổ thông rơi vào khủng hoảng, nhưng lại sẽ làm vỡ nát nền tảng của phái Số, sụp đổ tín ngưỡng của bọn họ...

Calvin lắc đầu, sắc mặt trắng bệch nói: “Không, đây là tai ách của toàn bộ giới toán học...”

Một lát sau, hắn thở sâu, hỏi: “Ngài Blair đâu rồi?”

Một người chấp sự với khuôn mặt trắng bệch phía sau hắn, run giọng nói: “Người hầu nói, ngài Blair, Blair chạy rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.