“Vậy tại nơi này hãy chọn một người, rồi hôn cô ấy một cái.”
Đối mặt với lời thách đấu đầu tiên trong đời, Diệp Uyển Giai không nơi lẩn trốn.
Trên bàn cơm, những người nàng quen biết chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí mấy người trong đoàn hội kia cũng là Ngụy Tiêu Tiêu hằng ngày lải nhải bên tai nàng, nào là 'Nam mama Lương Thượng Bân' 'Nữ Võ Tòng Khâu Diễm', rồi lại tiếp tục là hai đội trưởng đội thể thao. Ngoài họ ra, nàng chỉ biết hội trưởng cùng nàng luyện tập nhảy cao, Bùi Tô Diệp.
Ngón tay thon dài dưới tấm khăn trải bàn nắm chặt ống quần, chỗ ngón tay, xương cốt phồng lên trắng bệch, giữa các đốt ngón tay lõm sâu, tựa như một thung lũng sâu trong gió.
Diệp Uyển Giai là người có da mặt mỏng, khi hơi khẩn trương, hai gò má liền đỏ lên như bị phỏng. Nhất là lúc nàng xấu hổ.
“Hay là thôi đi.” – Trưởng ban đời sống Hứa Thiến thấy nàng đặc biệt căng thẳng, liền giảng hòa, “Tiểu học muội nhã nhặn lịch sử, ở trên bàn này chắc không biết quá hai người, đổi một cái khác đi.”
Lương Thượng Bân cao thâm khó đoán lắc lắc ngón trỏ: “No, no, no, cậu xem biểu cảm này của tiểu học muội, hắc hắc, với kinh nghiệm nhiều năm của tôi mà nói, trên bàn này, khẳng định có người biết em ấy thích ai. Hoặc không thì người em ấy thích cũng đang ở đây, em ấy sợ bị lộ.”
Diệp Uyển Giai hận không thể cầm khăn trải bàn bịt miệng Lương Thượng Bân lại – hơn nữa, thật sự phải báo căn cước của Bùi Tô Diệp!
Nhìn thấy Diệp Uyển Giai khẩn trương, Lương Thượng Bân càng hưng phấn, lông mày run lên, hỏi:
“Không thể nào? Tiểu học muội, em sẽ không thích anh chứ?”
Ánh mắt Diệp Uyển Giai tối sầm: “Em không thích nam.”
Lần này, tất cả mọi người có mặt đều bùng nổ hơn…
“Awwww…”
Mọi người như ong vỡ tổ, vội vã bay loạn một vòng, từng ánh mắt so với bóng đèn còn sáng hơn.
“Lập tức loại trừ một nửa!”
“Trên bàn này cũng rất ít nữ sinh.”
Diệp Uyển Giai biết mình nói nhiều, nhanh chóng cắn chặt môi dưới, khuôn mắt vẫn đỏ bừng như cũ, môi mỏng ủy khuất, tựa như cà chua luộc.
Nhìn nàng bị một nhóm đàn anh đàn chị không có ý tốt làm cho liên tiếp bại trận thoái lui, một thanh âm dịu dàng cắt ngang sự ồn ào, tựa như bông tuyết trong suốt bay tới phố xá náo nhiệt.
“Được rồi.” – Bùi Tô Diệp nhàn nhạt mở miệng, “Các người bình tĩnh chút đi, lát nữa đem học muội dọa chạy mất, sau này cũng không dám cùng chúng ta ăn cơm.”
Lương Thượng Bân hăng hái nói: “Đau lòng, hội trưởng đau lòng kìa!”
Lại quay đầu trêu chọc Diệp Uyển Giai: “Aiya, Diệp Uyển Giai, hội trưởng là anh hùng cứu mỹ nhân, vậy em vừa vặn dâng hiến nụ hôn, hôn cô ấy một cái.”
Hứa Thiến vốn muốn ngăn cản, nhưng cô lại muốn nha đầu chết tiệt Bùi Tô Diệp chiếm lợi lần này, cho nên tay vừa vươn ra lại rút về, thậm chí còn lót sẵn một cái nệm tốt:
“Học muội, em đừng hoảng hốt, dù sao em cũng quen biết Lão Bùi, cho nên chỉ hôn bình thường thôi, giữa học tỷ và học muội, là loại thuần khiết mà.”
Diệp Uyển Giai cười khổ: “Em không dám.”
Không phải là không dám, mà là không muốn.
Nàng muốn dành nụ hôn đầu tiên cho đến lúc tỏ tình, khi hai người thật sự thích nhau. Nụ hôn như thế sẽ bao hàm tình cảm, không giống hiện tại, không rõ ràng, vô cớ lợi dụng mà không có lý do, lưu manh.
Nhưng là, trên bàn này, ngoài trừ Bùi Tô Diệp, nàng và những người khác cũng miễn cưỡng được coi là người quen thấy nhau liền gật đầu một cái, hôn xuống càng không rõ ràng.
Thật sự muốn hôn Bùi Tô Diệp sao?
Sau này nếu như theo đuổi thành công, như vậy, nụ hôn đầu tiên của các nàng sẽ không liên quan đến rung động, không liên quan đến thích, không liên quan đến bất kỳ tình cảm hạnh phúc nào của nhau, mà chỉ vì một hình phạt trò chơi.
Đang lúc do dự, từ cửa cầu thang truyền đến thanh âm vô cùng quen thuộc.
“Có phải ở đây không? Tiệc chúc mừng liên hoan của y viện là tầng hai đúng không?”
Là Ngụy Tiêu Tiêu.
Ngụy Tiêu Tiêu am hiểu về chụp ảnh, là một trong những chú ong nhỏ của Đại hội thể thao lần này, chạy tới chạy lui chụp vô số bức ảnh (bao gồm 10 bức ảnh riêng của Diệp Uyển Giai), cho nên tiệc liên hoan tự nhiên cũng có một chỗ cho cô.
Chỉ là, cô vì mù đường mà đến muộn một tiếng, mới vừa lên lầu, đã bị Diệp Uyển Giai chạy tới hôn một cái.
Chụt!
“Ảa?”
Ngụy mỗ bị hôn đến bất ngờ không kịp đề phòng, một tay nâng lên, cứng đờ trong không khí như một sợi dây đứt đoạn, tay còn lại vặn thành bánh quẩy, chớp mắt, nhìn Diệp Uyển Giai một chút, rồi nhìn chiếc bàn lớn một chút, lại nhìn chính giữa chiếc bàn tròn lớn thêm một chút nữa, cuối cùng nhìn sang người có vẻ bình tĩnh - Bùi Tô Diệp.
Luống cuống.
Không phải, các vị đại ca đại tỷ thật sự không liên quan đến tôi hu hu hu!
La hét, cười đùa, mọi người anh đẩy ly tôi cạn ly.
Khiếp đảm, trốn tránh, các nàng nhìn xung quanh né tránh ánh mắt.
Chờ trò chơi kết thúc, đã hơn mười giờ tối, mọi người lần lượt rời đi.
Dưới góc đường phố nhỏ phía dưới, Diệp Uyển Giai giả vờ lục lọi đồ đạc trong túi, đứng đó ba phút, đợi Bùi Tô Diệp thanh toán xong.
Bùi Tô Diệp hôm nay mặc một chiếc váy ngắn viền lá sen màu xanh, phối hợp với đôi giày gót ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, đường cong từ đùi đến bắp chân đều mịn màng tinh tế, mềm mại mà xinh đẹp.
“Tiểu Diệp?” – Bùi Tô Diệp hơi kinh ngạc, chiếc ghim cài lông vũ bên ngực trái tỏa ra ánh sáng rực rỡ, “Còn chưa về sao?”
“Ừm.”
Diệp Uyển Giai hít sâu một hơi, đi về phía trước một bước, đem đồ vật trong tay mở ra. Trên tờ khăn giấy thấm đẫm mùi trà có một chiếc kẹp tóc tinh xảo.
“Cái kẹp tóc này, trả lại cho học tỷ.”
“À, em nói cái này.” Bùi Tô Diệp cười yếu ớt, “Chị quên mất.”
Diệp Uyển Giai ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đang cười, trong lòng ngọt ngào, “Ngày đó chị giúp em kẹp lên tóc, em cũng không biết. Trở về mới phát hiện, nhìn rất xinh đẹp, hẳn là rất đắt. Hôm nay vừa vặn ăn mừng nên mang tới trả lại cho chị.”
Dưới ánh đèn đường, mái tóc bồng bềnh của Diệp Uyển Giai tản ra mùi thơm giản dị, phần tóc đen nhánh trống rỗng, quả là một sự kết hợp hoàn hảo với chiếc kẹp tóc này.
“Nếu thích thì chị tặng em, chị còn rất nhiều.”
Bùi Tô Diệp rất thích đeo một ít phụ kiện, ví dụ như kẹp tóc, trông khiêm tốn lại thêm vài phần tinh xảo.
Diệp Uyển Giai rất cố chấp: “Không được, đây là đồ của học tỷ, hơn nữa, ngày đó chị đeo chắc hẳn là rất thích, quân tử không đoạt thứ người khác thích.”
Bùi Tô Diệp lặng lẽ nhướng mày, nhìn nàng một bộ dáng vẻ thư sinh cổ đại nho nhã, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Liếc nhìn đến người lén lén lút lút bên đường lớn phía đối diện, đang đợi Diệp Uyển Giai cùng nhau trở về ký túc xá – Ngụy Tiêu Tiêu, chẳng biết tại sao, trong lòng sinh ra một cỗ chua xót.
Cố ý nói:
“Hiện tại chị không có tay.”
Diệp Uyển Giai sửng sốt một chút, mới phát hiện Bùi Tô Diệp một tay xách túi, một tay ôm hai quyển sách dạy nấu ăn do cửa hàng tặng. Vừa định nói, có cần nàng giúp ôm quyển sách kia không, một giây sau, liền nghe Bùi Tô Diệp mở miệng:
“Không bằng em đeo lên giúp chị đi.”
Cơn gió mùa hạ ẩm ướt trong xanh, thổi ra màn lụa xanh biếc nơi mưa bụi mênh mông, thổi vào trái tim của mối tình đầu.
(Ngụy Tiêu Tiêu: Hội trưởng đừng hiểu lầm, tôi là fan CP, chỉ muốn lén chụp vài bức ảnh thôi.)
“Này, lão Bùi. Cậu có cảm thấy hôm nay tiểu học muội có chút thẹn thùng quá mức không?”
Trên đường trở về, Hứa Thiến không ngừng suy nghĩ.
“Hãy nghĩ xem, nếu em ấy không quan tâm đến cậu thì sao lại không dám chấp nhận thử thách? Chỉ có một khả năng, đó chính là em ấy có tình ý với cậu nhưng lại sợ mọi người nhìn thấy. Vì vậy, em ấy mới không dám. Cậu nói xem có đúng không? Bất quá, nói về bạn cùng phòng của em ấy một chút, Diệp Uyển Giai không nói hai lời lao tới hôn bé kia. Cậu nói xem, em ấy sẽ không thích bạn cùng phòng của mình chứ?”
Cô ấy không ngừng luyên thuyên, còn Bùi Tô Diệp lại không cẩn thận nghe, khi những chữ “thích bạn cùng phòng” rơi xuống đất, suy nghĩ liền hoàn hồn, trở về từ cảnh Diệp Uyển Giai giúp cô kẹp tóc kia.
“Đừng lo nghĩ lung tung.”