Thời tiết buổi sáng trong trẻo, những đám mây nhỏ nhắn cuồn cuộn gợn sóng trên bầu trời trong xanh, nắng sớm vàng rực xuyên qua làn sương, lặng lẽ thấm vào sân trường tươi mát.
Ánh sáng xuyên qua đường lớn Thủy Sam, sau khi bị cành cây rậm rạp lọc đi, từng bó từng bó tỏa sáng, đem không khí giản dị tự nhiên cắt thành ánh sáng rực rỡ, tăng thêm vài phần huyền ảo.
Diệp Uyển Giai vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó. Hết thảy mọi thứ dường như là một poster điện ảnh, sau hàng chục ngày làm việc chăm chỉ, đội ngũ đạo diễn cấp cao đã trau chuốt ánh sáng, tư thế, vị trí và các yếu tố khác thành một bức tranh hoàn hảo.
Chính giữa bức tranh chính là Bùi Tô Diệp.
Đồng phục học sinh màu trắng sạch sẽ như mây, đôi chân thon dài được giấu trong quần dài màu đen, áo khoác học sinh màu xanh nhạt tựa như bầu trời mưa—
Cách ăn mặc giống như những người khác, nhưng lại nổi bật theo cách riêng.
“Lên đi.” – Bùi Tô Diệp nói với nàng.
Diệp Uyển Giai lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng ngồi lên ghế sau xe đạp, đợi Bùi Tô Diệp đạp xe được hơn mười mét, suy nghĩ mới quay trở lại.
“Học tỷ, chị cũng vừa mới đi sao?”
Giọng nói của Bùi Tô Diệp hòa vào trong gió: “Ừm, hôm nay dậy muộn.“. Ngôn Tình Sắc
Diệp Uyển Giai vui mừng: “Em cũng vậy, nhưng may mắn gặp được chị, nếu không em đã đến muộn.”
Bang!
Chiếc xe đạp lao qua gờ giảm tốc, nhưng ở mông không truyền đến đau đớn như lần đi nhờ trước, lấy tay sờ một cái, ngón tay chạm đến một mảnh mềm mại, lại hỏi:
“Học tỷ, ghế sau lắp đệm rồi ạ?”
Môi Bùi Tô Diệp khẽ nhếch lên: “Khung sắt ban đầu gây khó chịu, nên chị lắp cái mới, ngồi lên có thoải mái không?”
Diệp Uyển Giai trong lòng ngọt ngào: “Rất thoải mái, vừa mới vượt qua gờ giảm tốc, một chút cũng không có cảm giác gì.”
Ngửi mùi gió thơm ngát, sâu trong đáy lòng bay ra hai linh hồn một đen một trắng.
Tiểu Bạch mừng rỡ hét lên: “Trước đây chị ấy không lắp đệm! Nhất định vì cậu mà làm! Như vậy xem ra là chị ấy thích cậu!”
Tiểu Hắc giội một gáo nước lạnh: “Chị ấy chính là hội trưởng hội sinh viên, không biết ghế sau đã chở bao nhiêu người, cậu chỉ vừa vặn được hưởng quyền lợi này thôi, không cần tự mình đa tình.”
Tiểu Bạch phản bác: “Cho dù là như vậy, thì cậu cũng nằm trong số lý do mà chị ấy nghĩ đến, hơn nữa Bùi Tô Diệp nổi tiếng là đồng hồ báo thức, không bao giờ trễ giờ, hôm nay rất có thể là không thấy cậu, cho nên cố ý tới đón cậu.'
Tiểu Hắc tiếp tục giội một gáo nước lạnh: “Chị ấy đạp xe tới đó, vốn dĩ sẽ không đến muộn, chỉ là thuận đường giúp cậu không đến muộn mà thôi.”
Cuộc tranh luận nho nhỏ biến thành một cuộc đại chiến hắc bạch, đánh đến trong đầu Diệp Uyển Giai một mớ hỗn loạn, cuối cùng bị nàng một cước đạp bay, lặng lẽ tận hưởng làn gió thơm ngát, nhìn những tia sáng còn sót lại trên đỉnh mái tóc màu trà xám.
Ảnh động tham sai lí quang phân phiêu diểu trung.
Câu thơ này lại nghe rất hay.
Dưới sự giúp đỡ của Bùi Tô Diệp, Diệp Uyển Giai đã đến điểm tập trung của sân thể dục đúng 6 giờ 28 phút.
Nơi đó, hơn 9 phần mười các vận động viên đang chuẩn bị bước vào đội hình vuông, đều đã mặc đồng phục, hiện đang ngáp dài. Nhìn thấy hai người cùng đến, thì bắt đầu ồn ào lên.
“Ồ…sao hội trưởng lại mang theo tiểu học muội cùng đến vậy?”
“Wow, tiểu học muội, ghế sau của hội trưởng đại nhân thế nào?”
“Không phải là đặc biệt đến dưới lầu ký túc xá đón chứ?”
“Còn trang bị đệm nhỏ, đây là muốn thăng chức thành tài xế riêng nha!”
Những người tham gia đại hội thể thao lần này phần lớn đều là sinh viên năm ba, học cùng lớp với Bùi Tô Diệp, ngày thường cùng nhau lên lớp, cùng nhau tan học, tổ chức các hoạt động, đùa giỡn càng thêm thoải mái, không tạo nên khoảng cách thế hệ giữa Diệp Uyển Giai và các tiền bối.
Đối mặt với sự trêu chọc của học trưởng và học tỷ, Diệp Uyển Giai tựa như đứa trẻ làm sai chuyện, sợ làm hoen ố danh tiếng của bông hoa trên núi cao là Bùi Tô Diệp nên nàng vội vàng giải thích:
“Không phải không phải, em và học tỷ gặp nhau trên đường, chị ấy thuận tiện cho em đi nhờ!”
Bùi Tô Diệp cười thoải mái, nói: “Thấy em ấy đang chạy trên đường, nên cho em ấy đi nhờ một đoạn, cũng đừng chọc em ấy nữa, sắp xếp đội hình hôm nay cho tốt, lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi.”
Kết quả là, tất cả những người nghiện buôn chuyện được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp, từng bước từng bước trở lại trật tự ban đầu. Trò đùa vừa rồi phảng phất như cơn gió vui vẻ thổi vào mùa hè, người nói vô tình, người nghe hữu ý, chỉ có Diệp Uyển Giai gương mặt đỏ bừng, ngay cả tư thế đi lại cũng trở nên cứng nhắc.
Đôi mắt Bùi Tô Diệp khẽ động, rơi xuống vành tai đỏ ửng kia, mỉm cười không nói gì.
Đúng 6 giờ 40 phút, đội hình của học viện Thú Y được sắp xếp chỉnh tề, đứng ở vị trí đầu tiên.
Tuy nhiên, người phụ trách giơ bảng hiệu của học viện lại gặp chuyện không may.
“Chân bị bong gân à?”
Lúc Bùi Tô Diệp nhận được điện thoại, đôi lông mày điềm tĩnh thường ngày nhăn lại một cách hiếm thấy: “Bây giờ người ở đâu?”
Mặc dù cô nhanh chóng đi sang một bên nghe điện thoại, nhưng mọi người cũng đoán được bảy tám phần. Chưa đầy một phút sau, Bùi Tô Diệp trở về, quét mắt qua 30 người trong đội hình.
“Chân của người cầm bảng bị bong gân, hiện tại chúng ta cần một cô gái có dáng cao thay thế.”
Vừa nói, ánh mắt rơi trên người Diệp Uyển Giai đang đứng ở hàng thứ nhất, hỏi:
“Diệp Uyển Giai, em có thể không?”
Với chiều cao 1m68 cộng với dáng người mảnh khảnh của Diệp Uyển Giai, quả thật chính là ứng cử viên sáng giá nhất để giữ tấm bảng, nhưng trước giờ nàng chưa từng làm qua lễ nghi, càng không nói đến việc làm thế nào để đi được những bước chân tao nhã giống người ta.
Hơn nữa, nàng không có trang điểm, cũng không có mặc váy.
“Em có thể sao?”
Nàng đem vấn đề vứt ngược lại.
Bùi Tô Diệp nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng tại đôi con ngươi đang sợ hãi một lúc, tròng mắt ngưng tụ:
“Em có thể.”
Cô gọi cho Phó hội trưởng Khâu Diễm, để cô ấy theo dõi tất cả các vấn đề trước khi buổi lễ khai mạc bắt đầu, sau đó dắt Diệp Uyển Giai đi đến sân tập cầu lông phía Tây.
Để chuẩn bị cho lễ khai mạc Đại hội thể thao, sân cầu lông tạm thời bị trưng dụng, những người biễu diễn tiết mục, kiểm lục viên, người phát biểu trong lễ khai mạc, thậm chí cả đội múa sư tử cũng có mặt tại đây, khiến cho bầu không khí tràn ngập ồn ào.
“Lão đại, bên này.”
Đội trưởng đoàn Nghệ thuật Trần Băng Băng trong đám đông vẫy tay, hận không thể nhảy lên vai người khác để thu hút sự chú ý của Bùi Tô Diệp.
Học viện Thú Y chiếm một chiếc bàn dài, người phụ trách giơ bảng ngồi trên bàn, chân phải bị trật nằm nghiêng một bên, mắt cá chân sưng phồng, các tình nguyện viên đang hỗ trợ chườm đá.
Trần Băng Băng lo lắng đễn nỗi như kiến nằm trong nồi lẩu: “Lão đại làm sao đây? Cô ấy chắc chắn không phụ trách được. Còn 10 phút nữa là lễ khai mạc bắt đầu, học viện của chúng ta lại là đội hình đi đầu tiên. Cái này cái này và cái này, lại phải trang điểm, lại phải thay quần áo, lại phải tìm người thay thế, đi đâu tìm a!”
Bùi Tô Diệp đã tham gia rất nhiều hoạt động lớn, xử lý những tình huống khẩn cấp ở mức độ này cũng coi như là có chút kinh nghiệm.
“Tôi dẫn người tới. Diệp Uyển Giai, em nhanh chóng cùng cậu ấy thay quần áo đi, trong vòng 3 phút phải trở lại.”
Diệp Uyển Giai lập tức theo người phụ trách cầm bảng vào nhà vệ sinh, cô gái phụ trách kia cũng là người liều mạng, một chân nhảy còn nhanh hơn người đang đi vào nhà vệ sinh kia.
Bùi Tô Diệp lập tức mở hộp mỹ phẩm của học viện ra, cùng Trần Băng Băng trao đổi:
“Chỉ cần trang điểm và làm tóc đơn giản. Chờ em ấy ra, cậu chịu trách nhiệm trang điểm, tôi phụ trách tết tóc. Nếu thuận lợi, chỉ mất 5 phút.”
Trần Băng Băng lo lắng: “Nhưng lễ khai mạc còn 10 phút nữa là bắt đầu!”
“Lễ khai mạc đều có quy trình, trước khi đội hình của học viện đi, người chủ trì sẽ đọc diễn văn, ở phía trước học viện còn có một đội quốc kỳ cùng đội cờ màu, sau đó mới tới chúng ta, những thứ này cộng lại hẳn là ba bốn phút, thế là đủ.”
Hai phút sau, Diệp Uyển Giai lao ra khỏi nhà vệ sinh, tục ngữ có câu người dựa vào lụa, ngựa dựa vào yên. Ngày thường Diệp Uyển Giai luôn mặc áo thun rộng và quần jean, màu sắc cơ bản là đen, xám, nâu, đột nhiên đổi thành váy lệch vai màu trắng, lập tức đem dáng người cao gầy hiện rõ. Chiếc cổ dài tựa như thiên nga trắng sải cánh, xương quai xanh mịm màng khi thở lúc sâu lúc cạn, đôi chân thon dài không chút mỡ thừa, giống như khung người mẫu được trưng bày trong phòng làm việc của nhà thiết kế.
Mặc dù không trang điểm, nhưng trong đám đông vẫn có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Băng Băng ánh mắt hư ảo: “Sao tôi không phát hiện, trong học viện chúng ta lại có một mỹ nhân như vậy?”