Thiên Băng bừng tỉnh sau một đêm kinh hoàng, nó mở mắt ra và xung quanh hoàn toàn xa lạ nó đang ở đâu đây, đây không phải là cái nhà vệ sinh kinh khủng đó nữa mà đây là một căn phòng, nó đang nằm trên giường nệm ấm chăn êm, căn phòng rộng lớn đầy đủ mọi thứ có phòng tắm riêng có bàn ghế salon riêng có tivi riêng và tất cả nội thất trong căn phòng này rất sang trọng rất đắt tiền, đây là đâu? Nó đang hoang mang nhìn mọi thứ thì chợt cánh cửa trước mặt mở toang một người con trai dáng người cao ráo bước vào trên tay người con trai cầm một khay thức ăn, người con trai đặt thức ăn xuống bàn rồi quay sang Thiên Băng
-ăn đi
Một câu nói trống không cụt ngủn
Thiên Băng nghi hoặc nhìn Khang, sao mình lại ở đây, chẳng lẽ đây là phòng của cậu ta sao? Vậy tức là mình đang trong nhà cậu ta? Tại sao?
Thiên Băng bước xuống giường từng bước nhẹ nhàng đến bên cậu ta rồi ngồi xuống cạnh cậu ta, Thiên Băng nghiêng đầu khó hiểu nhìn Khang
-tại sao tôi lại ở đây?
Khang quay mặt về nơi khác không muốn đối diện trực tiếp với đôi mắt kia
-hôm qua tôi cứu cô từ nhà vệ sinh
Băng gật nhẹ đầu “oh” thì ra là vậy, cứ nghĩ đến cái xác treo lở lửng trong nhà vệ sinh ngày hôm qua là nó lại thấy sợ, nó thoáng rùng người, nhưng một giọng nói cất lên làm sự sợ của nó tan biến
-cái xác hôm qua cô thấy, nó chỉ là hình nộm thôi.
Băng thở dài nhẹ nhỏm.
-cảm ơn bạn. Tôi về đây
-cô không đi học sao? Khang trầm giọng hỏi
Xém nữa là nó quên mất nhưng dù sao nó cũng phải ra khỏi đây với lại đêm qua nó không về nhà chắc mẹ nó đang lo lắm. Nó vẫn bước đi ra cửa coi như không nghe Khang nói gì, nhưng bổng nó đứng khựng lại vì một câu nói
-bên ngoài có ba me của tôi.
Tình huống gì đây chứ? Nó phải làm sao bây giờ?
-đừng lo! Lát nữa là bọn họ đi rồi, nhưng cô sẽ trễ học nếu cô đi bằng xe buýt
….…………
Chiếc xe đưa đón cậu chủ Hồ Nguyên Khang đến trường, bước cùng cậu ta là một cô gái tóc dài cực kì xinh đẹp, mọi người xung quanh cứ chăm chú nhìn bọn họ và những lời bàn tán “ôi, đây chẳng phải là Thiên Băng sao? Tại sao lại di cùng Khang vậy?” mọi ánh mắt đều hướng đến Thiên Băng trong đó có cả ánh mắt hình viên đạn.
Thiên Băng vội bước nhanh đi càng nhanh càng tốt chỉ cần tránh Khang là được không nên đi cùng cậu ta thế này thật là dễ hiểu lầm.
Mạc Thanh nhìn theo bóng dáng Thiên Băng rồi lại nhìn sang Khang “cái quái gì đang xảy ra, tại sao cô ta lại đi cùng Khang?”
Phi Yến cũng nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau môi khẽ mỉm cười, thấy Thiên Băng đang bối rối và muốn thoát khỏi ánh mắt nghi ngờ của mọi người nên Yến vội chạy đến bên Thiên Băng khoác tay nó rồi bước đi, lòng Yến cũng không khỏi tò mò nhưng nếu hỏi thì chắc Băng sẽ không trả lời đâu nhưng cái tính tò mò vẫn mở miệng hỏi
-sao cậu lại đi cùng Khang vậy?
Thiên Băng lướt nhìn Yến khẽ mỉm cười rồi thuật lại từng chi tiết cho Yến nghe, có lẽ nó đã xem Yến như một người bạn rồi. Yến cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui
Nhắc mới nhớ Thiên Băng phải tìm chỗ làm thêm mới thôi. Thật may là Yến có một ông chú mở tiệm bán đồ ăn nhanh và cũng đang cần tuyển người nên Yến dắt Băng tới đó và vì là bạn của Yến nen ông chú đó nhận ngay. Thiên Băng cảm kích Yến vô cùng và hứa cuối thang sẽ dắt Yến đi ăn để hậu tạ.
….…………
Một ngày nọ, có một nhóm nữ sinh học viện AT vào, nhìn cách ăn mặc là biết toàn laf thiên kim tiểu thư rồi, ba cô gái bước vào cửa hàng và trong đó có cả Mạc Thanh
Thiên Băng vẫn ra hỏi bình thường như mọi ngày:
-các bạn muốn ăn gì?
Một cô bạn trong số 3 người họ liếc Nhi một cái trông cô ta có vẻ rất đanh đá, cô ta bắt đầu gọi món
-3 hamburger một cái không hành không tiêu loại 3, một cái loại 2 không rau và một cái loại 3 đầy đủ, 3 xúc xích đức, 3 bánh gạo, 2 khoai tây chiên lắc phô mai,…..
cô ta gọi nhiều và dài đến nỗi Băng ghi lại không kịp nên Băng đã hỏi lại:
-xin lỗi, bạn có thể nói lại được không?
Cô ta mặt mày cau có khó chịu
-gì chứ có như vậy cũng không nhớ nỗi, đầu óc bạn chứa gì trong đó vậy? :/
Mạc Thanh nhếch môi
-Tiểu Nguyệt, bạn bỏ qua đi trách gì loại người óc bã đậu đó chứ!!!.
Cô bạn đó cười nhếch - vậy được thôi, bạn chọn đi mình mất hứng rồi”
-lấy cho bọn mình 3 ly soda nhé!. Ngọc nói với Nhi và nở nụ cười như thân thiện lắm
Băng theo lời đem 3 ly soda ra để lên bàn cho bọn họ rồi đi nhưng đột nhiên Mạc Thanh đập tay lên bàn và nói :”đứng lại”
Không biết bọn họ định dở trò gì nhưng vẫn phải quay người lại hỏi:
-có chuyện gì sao?
-tai bạn bị điết hay là nghe không rõ hả? Rõ ràng là tôi gọi 3 ly coca cơ mà.
Mấy người bạn của cô ta lại hùa theo :”đúng rồi đấy, rõ ràng là chúng tôi gọi 3 ly coca, nếu cô có vấn đề gì về tai thì cô nên nghỉ việc đi là vừa”
Đúng là ăn hiếp người quá đáng nhưng Thiên Băng không tỏ vẻ khó chịu hay bực mình, nó vẫn bình tĩnh trả lời :
-tai của tôi không bị làm sao cả chẳng qua là do đầu óc của các bạn có vấn đề nên mới nói một đường nhớ một nẻo thôi
-láo xược, Mạc Thanh vừa nói vừa đứng dậy túm lấy tóc của Băng làm nó đau điếng nhưng nó vẫn không kêu la hay tỏ ra đau đớn mà ngược lại nó nói ;
-ở đây không chứa chấp hành vi côn đồ mời các bạn về cho vã lại các bạn còn là học sinh mà hành xữ như vậy thì thật là mất mặc cho nhà trường
Giọng nói của nó bình tĩnh tới mức 2 cô bạn kia cũng phải nể sợ riêng chỉ có Thanh là không bị lời nói của nó làm phân tâm mà ngược lại nó càng riết chặt tóc Thiên Băng hơn làm nó không chịu nỗi phải la lên một tiếng “AAAA”,
Mạc Thanh từ từ tiến sát mặt mình vào Băng liếc nhìn Nhi bằng ánh mắt gê sợ :
-nếu mày còn muốn quyến rũ Khang thì tao khuyên mày nên từ bỏ đi còn không nếu mày cứ tiếp tục không nghe lời thì…
Nó vừa nói vừa cầm lấy ly soda trên bàn đổ từ từ lên mái tóc xinh đẹp của Thiên Băng và nói tiếp :” thì hôm nay sẽ không nhẹ như thế này đâu” Mạc Thanh lấy tay nâng cầm Băng lên ngắm nhìn đôi mắt của nó và nói :
-đôi mắt của mày đẹp lắm, đó là thứ mà tao không có nhưng thứ mà tao không có thì người khác không thể có, m hãy nhớ và tránh xa Khang ra nếu không thì t nghĩ đôi mắt này sẽ không còn nguyên vẹn đâu.
Giọng nói uy hiếp đến đáng sợ
Mạc Thanh nói xong thì buông tóc Thiên Băng ra và đi ra khỏi quán 2 cô bạn kia cũng đi theo.
Băng ngồi gục xuống đất khóc nó không biết nó đã làm gì sai nó đâu có tiếp cận Khang tại sao mọi người ai cũng nghĩ nó quyến rũ Khang.
Từ trong nhìn ra, ông chú của Yến cũng chính là ông chủ đã chứng kiến mọi việc nhưng lại ngại lên tiếng vì sợ đắt tội với Mạc Thanh là cũng coi như đắt tội với ba Mạc Thanh như vậy công việc làm ăn của ông cũng bị ảnh hưởng nên chờ cô ta đi khỏi ông mới ra giúp Băng dọn dẹp mọi thứ và nói với Thiên Băng:
-cháu đã làm gì đắt tội với đám nhà giàu đó sao?
Băng lắc đầu
-cháu không biết
-ta nghĩ cháu không nên dính dáng với đám nhà giàu, ta rất quý cháu cũng như thương cho hoàn cảnh của cháu vì vậy ta khuyên cháu nên tránh xa thứ gì là của bọn nó đi cho dù cháu có cố ý hay không thì xã hội này không bao h công bằng với những người nghèo khổ
Băng nghe xong những lời đó thì suy nghĩ tránh xa Khang càng lớn hơn. Nó mỉm cười
-cháu cảm ơn lời khuyên cua chú, cháu nghĩ cháu đã ngộ ra một vài điều rồi
Ông chú nhìn Thiên Băng cười càng làm cho khuôn mặt nó thêm xinh đẹp cộng thêm đôi mắt của nó đột nhiên trên khóe miệng ông ấy cũng cười thầm :
-ta đã biết vì sao đám nhà giàu kia ghét cháu rồi
Băng hơi khó hiểu nhưng ông chú đó nói :”từ từ rồi cháu sẽ hiểu, thiên phú cho cháu một đôi mắt rất đẹp đó”
Thiên Băng cũng cười theo và nó lại bắt đầu làm việc như mọi ngày cho đến tối hết h làm nó bắt đầu về. Trên con đường quen thuộc nó đi đến trạm xe buýt lúc đi qua một con đường vắng và tối đột nhiên nó bị ai đó kéo vào một con hẻm gần đó, trong bóng tối mập mờ nó thấy hai người đàn ông bịt miệng nó lại rồi từ từ vuốt ve xàm xở nó, nó cố giãy giụa la to nhưng không được ví hắn ta đã bịt miệng nó lại và vì hắn ta quá khỏe nên nó không thể chống cự được, đang trong lúc bế tắc thì đột nhiên cái tên đang xàm xở nó bị ai đó kéo ra khỏi người Băng và hắn ta bị người con trai nào đó đánh cho tơi bời thấy vậy tên còn laị nhào vô đánh đấm người con trai kia cuộc chiến hai chọi một và nhân lúc người con trai đó không để ý thì một tên trong đó đã đâm anh ta một nhát vào bụng làm anh ta nghã quỵ
Thấy tình thế nguy cấp người con trai đó giục Băng mau chạy đi anh ta sẽ tự lo được nhưng Băng không thể chạy được bởi vì không thể để anh ta một mình với hai tên côn đồ kia hơn nữa anh ta còn đang bị thương
Nhưng rồi mọi suy nghĩ ở lại của Băng bị tan biến khi người con trai đó buông những lời này
-cô đi đi, đừng ở đây làm vướng chân tôi còn nữa không phải tôi cứu cô mà là tôi có món nợ cần giải quyết với bọn chúng cô đừng có tưởng bở, mau đi đi
Băng nghe vậy trong giây phút nhất thời đã tin lời anh ta và chạy đi. Thấy Băng đã đi khỏi người con trai mỉm cười và vội đứng lên rồi nói:”được lắm đêm nay tao nguyện sống chết với chúng mày”
Sáng mai đi học, như thường lệ Yến chờ Băng ở cổng trường, Băng kể cho Yến nghe chuyện hôm qua Mạc Thanh gây chuyện với nó và kể luôn chuyện đêm qua có một người đã cứu nó. Hai người vừa trò truyện vừa đi vào lớp
Yến nhìn qua phía cuối lớp nhưng chỗ ngồi trống trơn “lạ thật sao hôm nay Lâm không đi học”
Nó nghĩ lại câu chuyện lúc nãy Băng kể. Tự nhiên trong lòng nó lại bắt đầu nghi nghờ nhưng vẫn không chắc lắm với lại Lâm cũng chẳng có lý do gì để cứu Thiên Băng.