Lúc nó quay đầu nhìn nghiêng, đột nhiên mắt bị chói. Nó nheo mắt nhìn kĩ, hóa ra là một chàng trai đang tiến về phia này. Mái tóc của anh ta rất đặc biệt. Nó có màu vàng rực rỡ, giống như được dát toàn vàng, nó sáng rực lên dưới ánh nắng chiều. Nếu không phải gió biển thổi bay vài lọn tóc, có lẽ nó đã thật sự nghĩ rằng đó là một bộ tóc giả được khắc hoàn toàn từ vàng khối. Dáng cao, da trắng, tóc vàng mắt xanh, người ngoại quốc sao? Dáng người này 7 phần tương đương với bọn hắn, cao nhưng không có tí cơ bắp vạm vỡ nào, tay chân mảnh khảnh, dáng người của các vị thiếu gia ăn sung mặc sướng đây mà! Chàng trai tiến về phía nó, nở nụ cười:" Sophia!" Nó ngạc nhiên hỏi:" Anh biết tên tôi?" Chàng trai kia cau mày:" Này, anh rõ ràng lớn hơn em đó, xưng là em đi!" Nó đáp dửng dưng:" Người không quen biết, sao tôi phải kêu bằng anh?" Chàng trai nhăn nhó:" Này!" Nó thờ ơ nói:" Tên tôi không phải là"Này!" " Nicko đang ở dưới biển, đột nhiên reo lên:" Anh John!" Anh chàng John quay sang, thấy Nicko cũng reo lên:" Nick- Nick!" Nó nhăn mày, nhắc lại:" Nick- Nick?" Hai người hớn hở chạy đến đập tay nhau, Nicko vui vẻ nói:" Anh John, sao anh lại ở đây?" John nói:" Anh trốn sang đấy! Tại mẹ anh cứ ép anh lấy vợ sớm! Anh không chịu nên quyết định sang đây lánh nạn!" Nó lại cau mày:" Anh Nick, gã tóc vàng này là ai?" Nicko lúc này mới chú ý đến nó đang ngồi dưới đất, liền vỗ đầu nói:" À, anh quên mất!" Anh quay xuống gọi tất cả mấy đứa kia lên bờ, chỉ vào John, giới thiệu:" Đây là John Martin Hudson, anh ấy là con trai của một bá tước người Anh. Sophia, hồi nhỏ em vẫn thường đến lâu đài Hudson chơi mà, quên rồi sao?" Nó ngẩn ra, rồi bỗng hét lên:" Vậy anh ta là cái tên tóc vàng đó hả? Cái tên nhóc phá hỏng búp bê Nga của em đó hả?" John cười trừ:" Thôi nào Sophia, đó là chuyện hồi nhỏ rồi mà! Em đừng thù dai thế chứ!" Nó hừ một cái, rồi nói:" Rồi sao, giờ anh trốn sang Việt Nam để cự hôn hả?" John gãi đầu:" Cũng tại mẹ anh cả thôi! Bà cứ bắt anh phải lấy vợ sớm, nhưng anh với Jen đều chưa muốn, bí quá anh liền trốn sang đây, nghe Jen nói mấy đưa đang ở Hạ Long nên anh mới đến theo!" Hắn đột nhiên lên tiếng:" Anh nói tiếng Việt giỏi nhỉ? Y như người bản xứ vậy!" John chỉ vào nó, cười khổ nói:" Hồi nhỏ anh hay làm hỏng đồ chơi của Sophia, em ấy biết anh không biết tiếng Việt nên toàn mắng anh bằng tiếng Việt, bí quá anh đành phải đi học! Nhưng mà..."- mặt John xị xuống-"... lúc anh nghe hiểu được tiếng Việt rồi thì em ấy lại mắng anh bằng tiếng Đức, anh lại đi học tiếng Đức, học đến khi trôi chảy thì em ấy lại về Việt Nam..." John khóc không ra nước mắt, còn bọn kia thì ôm bụng cười. Hắn nhìn nó cười thâm ý:" Cô vậy mà chơi thâm thật đấy!" Nó cười:" Tất nhiên, vậy nên, nếu anh sau này mà làm tôi cáu, tôi sẽ mắng anh bằng thứ ngôn ngữ khó nghe hiểu nhất!" Hắn tò mò:" Là gì vậy?" Nó đáp:" Tiếng Ấn độ!" Mấy đứa kia cười ầm lên. Nó lại quay sang John:" Jen có về không?" John ngạc nhiên:" Em chưa gặp sao?"- rồi như nhớ ra gì đó, anh à lên một tiếng-" À, lúc Jen về thì em đang ở trong viện nhỉ? Giờ cô ấy đang ở trong biệt thự của các em đấy!" Nastia reo lên:" Thật hả?" John gật đầu, cười:" Cô ấy còn bảo là đã chuẩn bị cho mỗi đứa một phần quà đặc biệt đấy!" Hai mắt cả 4 đứa cùng sáng lên:" Thật sao?" Bọn nó ôm nhau nhảy tưng tưng vì sướng. Bọn nó tắm xong rồi quay về khách sạn. Nó đứng trên ban công ngắm cảnh mặt trời lặn, nét buồn thoáng trên mặt.
Quay lại thời điểm trong bệnh viện...
" Có phải gần đây đầu cháu lại đau không?" - Bác sĩ ân cần hỏi nó.
" Dạ vâng. Sao vậy ạ?" - Nó ngạc nhiên.
" Ta nghĩ cháu nên nói chuyện này cho gia đình biết..." - bác sĩ có chút lo lắng- "... bệnh của cháu hiện tại đang rất nguy kịch!"
" Bác sĩ, cháu bị bệnh gì?"- Hai mắt nó đóng băng hỏi.
" Trong đầu cháu có một khối u rất lớn, và theo chuẩn đoán, cháu đã bị ung thư não..."
" Cháu còn bao nhiêu thời gian?" Nó hỏi
" 2 tháng, thời gian còn lại của cháu chỉ có 2 tháng!"
" Đừng nói cho ai biết, bác sĩ, cháu xin bác đừng nói cho ai biết hết! Bác có thể giúp cháu không?"
Nó lật mở bàn tay, nhìn chằm chằm con dấu Sứ mệnh khắc bằng hồng ngọc trong tay. 2 tháng...